Khương Tự cúi đầu nhìn cái xẻng trong tay, lúc này mới chợt hiểu ra.
Hóa ra đây không phải cái xẻng thợ tỉa hoa lười biếng đặt ở chân tường, mà là tiện để cho hai gã sai vặt tùy thời chôn xác dùng!
Khó trách cái xẻng này bền chắc như thế......
Trong đầu Khương Tự lóe lên ý nghĩ này, biết không thể chờ đợi thêm nữa.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, hai gã sai vặt này làm chính là việc thương thiên hại lí, thế nào đi nữa cũng sẽ căng chặt thần kinh, vô duyên vô cớ thiếu mất một cái xẻng tất nhiên khiến cho bọn hắn cảnh giác.
Mà chỗ nàng ẩn thân đừng nói ẩn nấp, ngay cả hoàn toàn che lại thân hình đều không làm được, họa chăng là ỷ vào bóng đêm tiện lợi thôi.
Hai gã sai vặt quay trở lại tùy tiện tìm một lát là sẽ phát hiện ra nàng, khi đó nàng có thoát thân cũng khó tránh đánh rắn động cỏ.
Tối nay thu hoạch rất lớn, Khương Tự tuyệt không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải Khương Tự vươn về phía trước lắc lắc, trầm tâm tĩnh khí, liền thấy nơi lòng bàn tay có tia sáng nhàn nhạt hiển hiện, rất nhanh sau đó tia sáng ngưng mà không tán thoát ly lòng bàn tay nhanh chóng bay về phía hai gã sai vặt.
Chợt nhìn, quang mang nhàn nhạt bay lượn mà phiêu đãng kia giống như lưu huỳnh mà mọi người thường thấy, nhưng so với ánh sáng của lưu huỳnh lại ảm đạm hơn rất nhiều.
Khương Tự không nghĩ nhanh như vậy đã dùng tới cái này.
Vật này tên Huyễn Huỳnh, là dùng bột phấn của cỏ Bạch Giác nghiên cứu chế tạo cùng nhiều loại bột phấn thảo dược sau khi hỗn hợp phối trộn cực kỳ tinh tế lại lấy mỡ trâu dẫn đốt hấp dẫn đến, sau khi ăn qua máu tươi của người có thể ẩn núp ở trong thân thể, cung cấp cho người đó sử dụng.
Huyễn Huỳnh không có lực sát thương, lại có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đương nhiên, không phải dưới tình huống nào cũng đều có thể thuận lợi khiến người ta sinh ra ảo giác.
Tỉ như lúc một người tâm bình khí hòa, Huyễn Huỳnh sẽ rất khó thừa lúc vắng mà vào.
Hiện tại loại tình hình này Khương Tự không chút nào lo lắng, thời điểm giết người phóng hỏa nếu như lòng người không có mảy may sơ hở, như vậy đó cũng không phải là người, mà là ác quỷ.
Huyễn Huỳnh mặc dù kì lạ, kỳ thật cũng là một loại trùng, ở trong Ô Miêu tộc xưng đó là cổ.
Khương Tự cũng không nguyện ý xưng Huyễn Huỳnh là cổ, cổ luôn khiến người ta cảm thấy thần bí thậm chí âm độc, nhưng cái này rõ ràng là một tiểu trùng mỹ lệ đáng yêu, nàng nuôi tiểu trùng, cùng với khác người thích nuôi mèo nuôi chó không có khác nhau mà.
Huyễn Huỳnh bay đến chỗ hai gã sai vặt, từ tai trái bọn hắn chui qua tai phải rồi lại chui ra, cuối cùng lại trở lại trong lòng bàn tay Khương Tự, tia sáng nhàn nhạt tiêu tán vô hình.
Quá trình này cực kỳ nhanh, có thể nói là trong chớp mắt đã lặng lẽ hoàn thành.
“ Có phải lần trước dùng xong quên để lại, rơi vào trong bụi hoa rồi không?” An Tử buồn bực nói.
Lộ Tử xách theo cái xẻng nhíu mày: “ Không đúng, ta rõ ràng nhớ đã cất kỹ, không có khả năng rơi vào trong bụi hoa.”
“ Vậy chuyện này là sao?”
“Chẳng lẽ bị người động?” Giọng điệu của Lộ Tử đột nhiên khẩn trương lên.
“ Không biết nữa, lúc đầu thợ tỉa hoa từng thu thập một lần bị chúng ta mắng, về sau liền không dám động đến nữa.”
“ Vạn nhất là người khác thì sao?” Lộ Tử yếu ớt nói.
An Tử giật nảy mình: “ Lộ Tử ca, huynh cũng đừng làm ta sợ.”
Bọn hắn nguyệt hắc phong cao chôn xác không khẩn trương là bởi vì trước lạ sau quen, nhưng cái này không có nghĩa là bị người phát hiện thì không khẩn trương a.
Lộ Tử không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay người.
An Tử vô ý thức xoay người sang chỗ khác theo.
Hai người đứng trước mặt một nữ tử.
Nữ tử tóc tai bù xù, xanh cả mặt, dưới ánh trăng rõ ràng có thể nhìn thấy được từng vết máu dưới lớp quần áo bị xé thành mảnh nhỏ của nàng ta, trong tay thì cầm theo một cái xẻng.
Hai người cổ cứng ngắc chậm rãi quay đầu liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nỗi sợ hãi khiến người ta hít thở không thông.
“ Quỷ, quỷ a ——” An Tử kêu thảm một tiếng, kì thực sợ tới mức một tiếng này nghẹn ở trong cổ họng, chỉ phát ra thanh âm ô ô, co cẳng bỏ chạy.
Biểu hiện của Lộ Tử cũng không tốt hơn An Tử bao nhiêu, chạy chưa được mấy bước đã ngã uỵch một cái, sau khi cuống quít bò dậy cũng không dám quay đầu, liều mạng đuổi theo An Tử.
Mắt thấy hai người đều đã bỏ chạy vô tung vô ảnh, Khương Tự đi ra.
Nàng không biết hai người nhìn thấy cái gì, nhưng đoán cũng đoán được, bọn hắn nhìn thấy hẳn là cỗ nữ thi này.
Cái này kỳ thật cũng rất dễ đoán, Huyễn Huỳnh có thể tạo nên ảo giác cho người ta, nhưng mà tạo nên ảo giác không phải tùy ý, mà là từ cảm xúc kịch liệt nhất lúc ấy của người đó dẫn dắt, hoặc là đại hỉ, hoặc là đại bi, hoặc là đại khủng hoảng vân vân.
Hai gã sai vặt đang nghị luận cái xẻng bị thiếu đi nơi nào, kỳ thật trong tiềm thức đã đem nữ thi suy đoán vào trong đó, tác dụng của Huyễn Huỳnh chẳng qua là dưới tình cảnh đặc biệt đem cái suy đoán vô căn cứ này phóng đại vô hạn thôi.
Cho nên sau khi bọn hắn quay người, liền nhìn thấy hình ảnh nữ thi cầm theo cái xẻng.
Khương Tự xách theo cái xẻng đi đến bên người nữ thi ngồi xổm xuống.
Dù bóng đêm tối đen, vẫn không che lấp được mùi máu tươi gay mũi.
Khương Tự hít một hơi thật sâu, xốc lên ga giường che thi thể nữ tử.
Nàng muốn nhìn bộ dạng của nữ thi.
Người trước đó chôn ở chỗ này hẳn là nữ nhi của phụ nhân tìm đến cái chết mà một lần nàng đến bờ đê ngẫu nhiên gặp được kia, có thể biết thân phận của nữ hài tử số khổ kia, Khương Tự không cho rằng đây là trùng hợp.
Nàng càng muốn tin tưởng đây là vận mệnh chú định tự có thiên ý, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Có lẽ từ trên người cỗ nữ thi này nàng cũng có thể tìm được manh mối có liên quan cùng với thân phận.
Khương Tự biết động tác phải nhanh chút, vừa rồi hai người kia bị ảo giác dọa chạy, chờ sau khi tỉnh táo lại tất nhiên sẽ quay lại.
Nơi này còn nằm một bộ nữ thi, bọn hắn có sợ hãi cũng sẽ trở về chôn thi thể đi, bằng không đợi đến bình minh nữ thi bị người phát hiện, bọn hắn cũng gánh không nổi.
Ga giường loang lổ vết máu bị xốc lên, lộ ra mặt mũi nữ thi.
Trên mặt nữ thi ngược lại sạch sẽ, chỉ là một đôi mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.
Đó là một khuôn mặt rất xinh đẹp mỹ lệ, lại còn khá trẻ, nhìn dáng vẻ nhiều lắm là mười ba mười bốn tuổi.
Khương Tự chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cơ hồ đem môi dưới cắn tới chảy máu.
Này rõ ràng chỉ là đứa bé, tên súc sinh kia làm sao hạ thủ được!
Nàng bất chấp lửa giận hừng hực mãnh liệt đánh thẳng vào tim, nhanh chóng tra tìm manh mối trên người nữ thi.
Nữ thi lộ ra xương quai xanh trên cổ treo một cái túi gấm nho nhỏ.
Khương Tự không chút do dự kéo túi gấm xuống nhét vào trong túi tùy thân, tiếp tục kiểm tra.
Áo trên của nữ thi rách thành mảnh nhỏ, phía dưới trống rỗng chỉ có một cái váy, hơn nữa có thể thấy được váy kia là vội vàng tròng lên, chỉ sợ ban đầu ——
Khương Tự không đành lòng nghĩ thêm nữa, không có thu hoạch khác liền nhét cái xẻng vào trong bàn tay phải mở ra của nữ thi.
Nếu hai gã sai vặt kia còn quay lại, thì lại dọa bọn hắn thêm một chút, chờ bọn hắn nhìn thấy trong tay nữ thi nằm lẳng lặng quả nhiên cầm cái xẻng, liền không còn cách nào an ủi bản thân đó là ảo giác nữa.
Lòng nghi ngờ sinh quỷ ám, sau đêm nay chỉ sợ hai gã sai vặt hàng đêm ngủ không an ổn rồi.
Khương Tự kéo ga giường lên thay nữ thi, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua tay trái của nữ thi, động tác dừng lại.
Tay phả nữ thi là bất lực vươn ra, nhưng tay trái lại nắm rất chặt, tựa như đang nắm lấy thứ gì đó.
Khương Tự trong lòng hơi động, vội vàng bắt lại tay trái của nữ thi.
Nữ tử đáng thương này hiển nhiên chết chưa lâu, giờ phút này tay vẫn còn mềm, Khương Tự không tốn sức liền mở ra bàn tay nắm chắc của nàng ta, thấy được thứ mà nữ hài giữ ở trong lòng bàn tay.