Tự Cẩm

Chương 703: Người không bằng mèo



Tề Vương thấy Cảnh Minh Đế biểu tình nhàn nhạt, hiển nhiên không tin lời giải thích của hắn, trong lòng không khỏi lộp bộp, giãy giụa nói: “Phụ hoàng ——”

Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Ngươi chẳng lẽ muốn lưu lại Ngọc Tuyền cung dùng cơm?”

Tề Vương còn có thể giải thích cái gì, chỉ có thể nghẹn khuất rời đi.

“Hoàng Thượng, ngài phải chăng lưu lại dùng bữa?” Hiền phi tuy buồn bực nhi tử bị Cảnh Minh Đế hiểu lầm, lại biết đạo lý càng tô càng đen, chỉ có thể dằn xuống không đề cập tới.

Cũng may Cảnh Minh Đế đi mà quay lại cho bà ta một ít an ủi.

Hoàng Thượng đây là cảm thấy bà ta bị nghiệt tử kia chọc tức, cố ý quay lại bồi bà ta dùng cơm trưa?

Lại nói, đã lâu lắm rồi Hoàng Thượng không ăn với bà ta một bữa cơm.

Hiền phi còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Cảnh Minh Đế nói: “Ái phi tĩnh dưỡng thật tốt đi, trẫm còn có chuyện quan trọng, liền không lưu lại dùng bữa.”

Hiền phi thất vọng, trên mặt lại không dám lộ ra nửa phần, gượng cười muốn tiễn Cảnh Minh Đế ra ngoài.

Cảnh Minh Đế khoát tay ngăn lại: “Ái phi thân thể không khoẻ, liền không cần tiễn trẫm.”

Hiền phi đành phải phúc thân, nhìn theo bóng lưng Cảnh Minh Đế biến mất ở cửa, ngã ngồi xuống giường mỹ nhân, khuôn mặt càng thêm trắng bệch.

Hôm nay thật sự là xui xẻo đủ, chẳng những bị nghiệp chướng kia tức chết, mà còn làm lão Tứ bị Hoàng Thượng hiểu lầm.

Đang là thời điểm mấu chốt, nếu như Hoàng Thượng cho rằng lão Tứ biết rõ động tĩnh trong cung như lòng bàn tay, cũng không phải là chuyện tốt.

Hoàng Thượng đang độ thịnh niên, mặc dù muốn chọn trữ quân, nhưng cũng không muốn nhìn thấy mấy đứa con trai dã tâm quá lớn.

Đế vương và trữ quân, thường thường là quan hệ vô cùng mâu thuẫn. Đế vương hy vọng trữ quân ưu tú, để giang sơn sau này có người kế tục, lại không muốn nhìn thấy trữ quân danh tiếng quá lớn, ở thời điểm ông còn chưa thoái vị đã cảm nhận được bi ai người đi trà lạnh.

Bảo tọa tối cao trước nay chỉ có thể có một người ngồi. Những người khác cho dù là con ruột, một khi để người trên bảo tọa cảm nhận được uy hiếp, cũng sẽ không chút do dự giơ cao đồ đao.

Hiền phi hiểu rõ điểm này, lại càng thấy buồn bực, ngược lại gọi nội thị đưa tiễn tới hỏi: “ Khi Hoàng Thượng rời đi có nói gì không?”

Nếu Hoàng Thượng không phải tới bồi bà ta dùng cơm trưa, vậy đi dạo Ngọc Tuyền cung một vòng là có ý gì? Dù sao cũng sẽ không phải là nghe nói lão Tứ tới, cố ý chạy tới giáo huấn lão Tứ chứ?

Bằng vào trực giác, Hiền phi cảm thấy Cảnh Minh Đế không đến mức ấy.

Nội thị thoáng do dự, nhỏ giọng nói: “Phan công công bên người Hoàng Thượng hỏi có nhìn thấy Cát Tường không ……”

Hiền phi ngẩn ra, rồi sau đó một khuôn mặt từ trắng sang hồng, đỏ sang đen, tay khép lại ở trong tay áo tức đến phát run.

Hóa ra Hoàng Thượng tới là để tìm con mèo kia!

Bà ta thế mà không bằng một con mèo.

Không bằng một con mèo.

Một con mèo!

Hiền phi càng nghĩ càng giận, trong lồng ngực cuộn trào, yết hầu phun lên từng trận ngọt tanh.

Từ Ngọc Tuyền cung rời đi Tề Vương chẳng dễ chịu gì cho cam, bước từng bước đi ra ngoài cung, từng bước chậm chạp như đang đạp lên bông, cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu.

Hắn cái gì cũng chưa làm mà, làm sao lại làm phụ hoàng khinh bỉ rồi?
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Cố tình giải thích đều không được.

Giờ khắc này, Tề Vương bỗng nhiên thấu hiểu được tình cảnh của phế Thái Tử.

Phế Thái Tử một bó tuổi mới tích góp đủ dũng khí phạm thượng, cũng là làm khó hắn rồi.

Tề Vương ngơ ngác xuất cung, bị gió lạnh thổi mới dần dần hoàn hồn, trong mắt khôi phục kiên định.

Bị phụ hoàng hiểu lầm nho nhỏ tính là gì, đánh là yêu mắng là thương, vị trí trữ quân đến giờ vẫn chưa công bố, chính là vì phụ hoàng coi trọng hắn, cho rằng hắn có tư cách làm trữ quân, mới có thể khắc nghiệt với hắn.

Không sai, giống như phụ hoàng bắt bẻ phế Thái Tử vậy.

Ví như lão Thất, ví như Lão Bát, kiểu hoàng tử không hề có cơ hội giống như bọn họ, phụ hoàng tự nhiên sẽ khoan dung nhiều hơn.

Không có hắn, ai sẽ có yêu cầu quá cao với một Hoàng tử nhàn tản đâu, không cường đoạt dân nữ, bá chiếm ruộng đất của dân là tốt rồi.

Tề Vương tự mình an ủi một phen, chưa đi bao xa đã nhìn thấy Úc Cẩn ở phía trước.

“Thất đệ, chờ một chút ——” Tề Vương ra roi thúc ngựa đuổi kịp.

Úc Cẩn thít chặt dây cương, nhìn Tề Vương đuổi tới không nói một lời.

Tề Vương thở dài: “ Thất đệ giờ nhìn thấy ta, ngay cả một tiếng huynh trưởng cũng không gọi sao?”

Hắn trên mặt là dáng vẻ rất bi thương, trong lòng lại mừng rỡ vì đối phương như thế.

Lão Thất càng không hiểu chuyện, mới có thể khiến cho phụ hoàng nhìn thấy sự khoan dung rộng lượng của hắn.

“Ngươi có chuyện gì?” Úc Cẩn mặt không biểu cảm hỏi, trong lòng đã là phiền chán vô cùng.

Hiền phi với Tề Vương thật không hổ là mẹ con, đều thích diễn kịch như nhau.
“Thất đệ, ta hôm nay tiến cung thăm mẫu phi, nghe mẫu phi nói ——” Tề Vương còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng “Ha hả” cắt ngang.

Úc Cẩn mỉm cười hỏi: “Phụ hoàng không khen ngợi Tứ ca hiếu tâm đáng khen?”

Lão cha Hoàng đế nóng lòng đuổi hắn đi, rõ ràng là muốn quay lại Ngọc Tuyền cung tìm mèo trắng, tính thời gian, vừa vặn gặp được lão Tứ đang ở chỗ Hiền phi.

Nghĩ đến tình cảnh đó, ý cười bên môi Úc Cẩn càng sâu.

Ổn trọng như Tề Vương, ngay khi nghe thấy Úc Cẩn nói ra lời này, cũng không khỏi buột miệng thốt ra: “Ngươi làm sao biết?”

Không trách Tề Vương kinh ngạc, Cảnh Minh Đế xác thật nói hắn một câu “Hiếu tâm đáng khen”, nhưng câu “Hiếu tâm đáng khen” này nào là khen ngợi, mà là cảnh cáo.

Phụ hoàng cảnh cáo hắn, vì sao lão Thất lại biết?

Tề Vương kinh nghi bất định, Úc Cẩn lại cười nhạt, càng thêm thong dong: “Mỗi người đều biết Tứ ca hiếu tâm đáng khen, sao ta lại không biết được?”

Tề Vương tạm thời đè xuống nghi hoặc, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Thất đệ, ta biết ngươi có hiềm khích với mẫu phi, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải nhớ đến mẫu phi mười tháng hoài thai vất vả, lúc trước ngươi bị ôm ra cung, cũng không phải là mẫu phi mong muốn ——”

“Ồ, nói như vậy, là trách phụ hoàng hại ta cùng với Hiền phi nương nương mẫu tử phân ly?”

Tề Vương sắc mặt đột biến, hận không thể lấp kín miệng Úc Cẩn: “Thất đệ, ngươi chớ có nói bậy, ta không phải ý này.”

Hắn rõ ràng định lấy đại nghĩa “Hiếu đạo” chuẩn bị dạy giỗ lão Thất một phen, lão Thất sao lại kéo phụ hoàng vào?

Ngàn sai vạn sai, vô luận là ai sai, đều không thể là phụ hoàng sai nha.

Tề Vương lập tức có cảm giác không dám nói tiếp.

Giờ khắc này, hắn sâu sắc cảm nhận được đối phương khó chơi.

Lão Thất rõ ràng cho người ta cảm giác không kiêng nể gì lại lỗ mãng, tùy thời có thể xắn tay áo đánh người. Nhưng lão Ngũ như vậy sẽ chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười, lão Thất lại hoàn toàn khác biệt.

Nguyên nhân rất rõ ràng, lão Ngũ xúc động một lần liền đánh mất tước vị thân vương, nhưng mỗi lần lão Thất làm ra chuyện thế này, xui xẻo thường thường là người bị hắn xử lý.

Cái này còn có thiên lý hay không?

Có lẽ, đối thủ lớn nhất của hắn không phải lão Lục, mà là lão Thất —— nhìn người đối diện cười tủm tỉm, Tề Vương đột nhiên vỡ lẽ.

Thấy nét mặt Tề Vương thay đổi liên tục lại không dám thả cái rắm, Úc Cẩn không có thời gian kiên nhẫn với hắn, nhàn nhạt nói: “Có chuyện muốn nhờ Tứ ca.”

“Chuyện gì?” Tề Vương không khỏi hỏi.

“Về sau bớt chạy đến trước mặt ta thuyết giáo đi, ngươi còn chưa có tư cách này.” Nói cho hết lời, Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười, giục ngựa mà đi.

Vó ngựa cuốn bay bụi bặm tấp vào mặt Tề Vương, hại hắn suýt nữa từ trên ngựa ngã xuống.

Úc Cẩn không về Yến Vương phủ, mà đi thẳng đến Đông Bình Bá phủ.

Vì chúc mừng Khương Trạm bình an trở về, để cho thế nhân biết Khương Nhị công tử không chết, Bá phủ sẽ mở tiệc Lưu Thủy ba ngày, sáng nay Khương Tự đã đi đến Bá phủ.

Úc Cẩn chuẩn bị đến Bá phủ lượn một vòng, nhân tiện đón tức phụ về nhà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv