Editor: Khuynh Vũ
Úc Cẩn rất có tự tin đấu thắng Hiền phi.
Lấy sự hiểu biết ít ỏi lại tuyệt không nông cạn của hắn với Hiền phi, Hiền phi biết hắn hôm qua tiến cung lại không tới Ngọc Tuyền cung, chắc chắn sẽ bất mãn.
Sự bất mãn này nếu đặt ở trước kia có lẽ sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau khi Hiền phi tính kế Khương Tự lại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thì đã khác rồi.
Hiền phi tám chín phần mười sẽ cáo trạng với Cảnh Minh Đế, mà Cảnh Minh Đế coi trọng đạo hiếu chắc chắn sẽ hứa với Hiền phi tìm hắn tính sổ.
Cho nên Úc Cẩn áng chừng thời gian tiến cung, chủ động đi thăm Hiền phi.
Mà đây chính là bộ thứ nhất hắn hạ cho Hiền phi.
Hiền phi mới cáo trạng xong thì thấy hắn tới, đặt ở trên người bất cứ người nào cũng chỉ có một suy nghĩ: Hắn là được Hoàng Thượng nhắc nhở mới tới thăm.
Cứ như vậy, khi Hiền phi lấy điều này làm khó dễ hắn trước mặt Cảnh Minh Đế, sẽ lưu lại cho Cảnh Minh Đế ấn tượng không phân tốt xấu hiểu lầm hắn.
Lấy mật đàm gợi lên hứng thú của Hiền phi, để những lời ấy tuyệt không có người thứ ba nghe được càng là việc mà Úc Cẩn đã sớm nghĩ tốt.
Cái gì cũng phải có chứng cứ, đặc biệt là nhân chứng.
Ở trên địa bàn của mình, lại không có ai có thể giúp Hiền phi làm chứng, như vậy lời nói của Hiền phi ở trong lòng Cảnh Minh Đế có thể có bao nhiêu mức độ đáng tin? Đặc biệt là ở trong tình huống đã lưu lại ấn tượng không tốt.
Có thể nói, cục diện trước mắt là Úc Cẩn từng bước một tính toán tốt.
Hắn là người có vợ có con gái, có thể tùy ý, lại không thể làm bậy, mọi việc nếu đã dám làm cũng không thể chỉ dựa vào sự ngốc nghếch và táo bạo.
“Làm nương nương tức giận như thế đều là lỗi của con, xin phụ hoàng trách phạt nhi tử đi.”
Hiền phi thấy thế tức giận đến cả người phát run, ngực kịch liệt phập phồng: “Súc sinh…… Ngươi vậy mà trợn mắt nói dối……”
Cảnh Minh Đế nghe xong không vui, nhàn nhạt nhắc nhở: “Hiền phi, lão Thất dù sao cũng là Thân vương, có chỗ nào làm không đúng ngươi chỉ ra là được, chớ có để cho những cung tỳ này chê cười.”
Hiền phi sắp tức đến hộc máu rồi.
Bà ta đã sớm chỉ ra, súc sinh này ngay cả mẹ ruột đều không nhận, nhưng Hoàng Thượng lại không tin!
Từ từ, Hoàng Thượng không tin ——
Sắc mặt Hiền phi càng thêm tái nhợt, tựa như mất đi chống đỡ, lung lay sắp đổ.
Suy sụp, đồng thời bà ta lập tức khôi phục bình tĩnh.
Tình huống trước mắt Hoàng Thượng rõ ràng không tin lời bà ta nói, nếu bà ta cứ khăng khăng bắt lấy nghiệt tử kia không buông, sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi.
“Thiếp thất thố, chỉ là bị lão Thất làm cho thương tâm……” Hiền phi miễn cưỡng cười cười.
Cảnh Minh Đế trừng mắt liếc Úc Cẩn một cái, quát: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau nhận lỗi với mẫu phi ngươi!”
Úc Cẩn cho Hiền phi một cái lễ, cất cao giọng nói: “Chọc nương nương không vui đều là ta không phải, còn mong nương nương chớ có so đo với ta, tức giận hại thân sẽ là lỗi của ta.”
Cảnh Minh Đế cười rộ lên: “ Giữa mẹ con nào có thù cách đêm. Hiền phi, lão Thất từ nhỏ đã không lớn lên ở trong cung, không hiểu quy củ, ngươi liền gánh vác nhiều chút, tức giận với nó không đáng giá.”
Hiền phi còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu.
“Ngươi còn có việc sao?” Cảnh Minh Đế dùng mắt liếc xéo Úc Cẩn. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Úc Cẩn thành thật lắc đầu: “Vốn dĩ muốn tâm sự với nương nương, hiện tại đã không có.”
“Không có thì cút đi, bớt đứng ngốc ở chỗ này chọc mẫu phi ngươi tức giận.”
Úc Cẩn đứng dậy, cụp mi rũ mắt đáp một tiếng dạ.
Cảnh Minh Đế lạnh lùng quét đám cung nhân một vòng, khẽ gật đầu với Hiền phi: “Trẫm còn có việc phải thương nghị với thần tử, liền đi trước. Ái phi nghỉ ngơi cho tốt, chớ lại nóng nảy động khí.”
Một ngày mời ông tới hai lần, còn tiếp tục như vậy Hiền phi chịu nổi chứ ông thì ăn không tiêu đâu.
Hiền phi run môi, muốn giữ lại lại nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Minh Đế rời đi, thậm chí còn nghe được Cảnh Minh Đế gọi một câu “Lão Thất, chờ một chút”.
Rất nhanh Ngọc Tuyền cung chỉ còn lại người một nhà, Hiền phi xanh mặt quơ lấy chén trà ném mạnh xuống đất, cắn răng phân phó ma ma tâm phúc: “Gọi Tề Vương tiến cung.”
Vừa rồi tuy là Cảnh Minh Đế quát lớn nghiệt tử, nhưng trên thực tế bà ta đã thua.
Hoàng Thượng là người trọng hiếu đạo như vậy, nhưng sau khi bà ta chỉ trích nhi tử ruột như thế vậy mà chỉ giơ cao đánh khẽ, đây không phải là vả mặt bà ta thì là gì?
Mà đồ nghiệt tử kia thì sao, từ lúc bước vào Ngọc Tuyền cung đã bắt đầu tính kế bà ta, làm bà ta mất mặt ở trước mặt hoàng thượng!
Hiền phi rất rõ ràng Cảnh Minh Đế đã hơi mất kiên nhẫn với bà ta.
Đây cũng không trách được Hoàng Thượng, cho dù là Hoàng Hậu trong nửa ngày ngắn ngủn hai lần gọi Hoàng Thượng tới, Hoàng Thượng cũng sẽ mất kiên nhẫn.
Muốn trách, vẫn phải trách cái đồ hỗn trướng lạnh tâm lạnh phổi kia!
Hiền phi đang tức, chợt nghe một tiếng mèo kêu truyền đến.
“Meo ——”
Bà ta nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một con mèo trắng đang đứng trong đống sứ vỡ đầy đất, cúi đầu khẽ ngửi nước trà chảy lênh láng.
“ Súc sinh này từ đâu ra vậy?” Hiền phi cực kỳ không thích chó mèo, thấy thế sắc mặt chợt đổi. Ma ma tâm phúc vội nhắc nhở nói: “Nương nương, đây là Cát Tường mà Hoàng Thượng nuôi ạ!”
Hiền phi cứng lại, hậu tri hậu giác nhớ ra.
Trong cung gần đây nổi lên bầu không khí lạ là nuôi mèo, chính là bởi vì Hoàng Thượng nuôi một con mèo, trên làm dưới theo.
Mèo trắng là Cảnh Minh Đế nuôi, cung nhân liền không tiện đuổi đi, đều chờ Hiền phi phản ứng.
Hiền phi thật sự rất ghét chó mèo, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, cùng mèo trắng mắt to trừng mắt nhỏ.
Mèo trắng meo một tiếng, liếc Hiền phi một cái, nện bước mèo uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.
Hiền phi thế mà từ trong mắt con mèo mập kia thấy được khinh bỉ, lại không thể đuổi theo đánh, đành phải hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay đúng là xui xẻo cực độ.
Cảnh Minh Đế gọi lại Úc Cẩn, xụ mặt đi lên phía trước, vừa đi vừa mắng: “ Đồ hỗn trướng, ngươi nói đến thăm Hiền phi, chính là thăm như vậy?”
Úc Cẩn rũ mi, mặt đầy ủy khuất: “Nhi tử thật sự không nghĩ tới ——”
Cảnh Minh Đế nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi đến tột cùng đã nói gì với mẫu phi ngươi? Trẫm vẫn có chút hiểu Hiền phi, bà ấy không phải người hay cáu giận như thế.”
Hay cáu giận cùng dễ tức giận là hai chuyện khác nhau, Hiền phi rõ ràng chính là loại người cho dù tức đến thương thân cũng sẽ không nói ra, làm sao lại bị hỗn trướng lão Thất làm cho tức thành như vậy, ngay trước mặt toàn bộ cung nhân chỉ trích lão Thất bất hiếu.
Bất hiếu, đây chính là tội lỗi rất nghiêm trọng, nếu thật sự chứng thực lão Thất bất hiếu, vậy lão Thất phiền toái rồi.
Cảnh Minh Đế dĩ nhiên không phải thiên vị Úc Cẩn, nhưng chỉ là tranh chấp vài câu giữa mẹ con mà lầm ầm ỹ như vậy, thật sự không đáng giá.
Cảnh Minh Đế nhìn lại nhi tử gây chuyện - phiền, nghĩ đến Hiền phi cũng - phiền.
Cũng là người làm tổ mẫu rồi, tại sao lại có thể nhẫn tâm với nhi tử ruột như vậy, nếu đổi thành lão Tứ ——
Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế mơ hồ sinh ra cảm xúc bất mãn với Hiền phi. Đương nhiên, loại cảm xúc này chỉ nảy sinh dưới đáy lòng, bên ngoài ông không hề biểu lộ ra.
Dù sao thì chọc mẹ đẻ nổi giận đều là người làm con không đúng, điểm này là không thể nghi ngờ.
“Con ——” Úc Cẩn hơi do dự, sắc mặt ửng đỏ, “Chính là nói vài câu về thái độ của nương nương với con và với Tứ ca…… Không nghĩ tới nương nương liền ——”
Nói tới đây, hắn cười tự giễu: “Nhi tử không nên nhắc tới. Xin phụ hoàng yên tâm, về sau tuyệt sẽ không.”
Cảnh Minh Đế vốn đang muốn mắng thêm vài câu, thấy hắn như thế, đột nhiên mắng không nổi nữa.
Việc nào ra việc đó, Hiền phi xác thật có chút bất công……
“Được rồi, về sau đừng có cái hay không nói, toàn nói cái dở nữa. Để mẹ đẻ chỉ trích bất hiếu trước mặt mọi người, đẹp mặt lắm sao?”
“Dạ.”
Cảnh Minh Đế đột nhiên dừng lại.
Úc Cẩn khó hiểu nhìn ông.
“Bỏ quên Cát Tường rồi.”