Tự Cẩm

Chương 683: Loạn càng thêm loạn



Khương Trạm sợ hãi cả kinh: “Thi thể?”

Hắn kinh không phải thi thể sẽ lưu lại dấu chân, mà là giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững khi Tứ muội nói đến thi thể.

Có điều Khương Trạm nhanh chóng phản ứng lại, chỉ vào dấu chân trên mặt đất không thể tưởng tượng nói: “Không đúng nha, thi thể cũng không biết đi, làm sao lưu lại dấu chân?”

Khương Tự chỉ chỉ hai dấu chân bị Khương Trạm phát hiện: “Nhị ca không phát hiện hai dấu chân này không giống dấu chân bình thường sao?”

Khương Trạm hơi hơi cúi người, hận không thể dán cả hai mắt vào đó: “Dấu chân lớn nhỏ không có gì kỳ lạ mà.”

Long Đán với lão Tần thì liếc nhau.

Khương Tự nhắc nhở nói: “Dấu chân trái phải song song, không có sai lệch.”

Khương Trạm lâm vào nghi hoặc: “Thật đúng là như vậy, này thì đi đường kiểu gì nha?”

“Không phải dùng đi.” Long Đán xen vào nói.

Khương Trạm nhìn về phía hắn.

Long Đán hai tay duỗi về phía trước, nhảy hai cái.

Khương Trạm trợn mắt, khóe miệng giật giật nói: “Ngươi làm gì vậy, xác chết vùng dậy à?”

Long Đán dừng lại, hơi hơi khom lưng nhìn thẳng vào Khương Trạm đang hơi cúi, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Đúng vậy, chính là xác chết vùng dậy.”

Khương Trạm nhấc chân đạp qua.

Long Đán đột nhiên không kịp phòng bị bị đá trúng đầu gối, thân mình nghiêng ngã ngã ngồi trên đất.

Khương Trạm cả giận nói: “Cút ngươi đi, không có việc gì dọa chơi người ta?”

Long Đán xoa mông bò dậy, vẻ mặt ủy khuất nói: “Nhị công tử, tình cảnh nghiêm túc, đứng đắn, âm trầm như vậy, sao ta có thể nói giỡn lung tung chứ!”

Khương Trạm ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Khương Tự.

Ở trong lòng Khương Nhị công tử, tất nhiên là thân muội muội thuần lương đáng tin cậy nhất.

Liền thấy Khương Tự gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hẳn là như vậy lưu lại.”

“Tứ, Tứ muội ——”

Khương Tự nhìn hắn.

Khương Trạm liếm liếm môi: “Muội nói thi thể tự mình nhảy đi?”

“Nói là tự mình nhảy cũng không đúng, hẳn là có người xua đuổi.” Khương Tự nói đến đây, có chút thổn thức, “Nói không chừng chính là thiếu niên đã mang Nhị ca rời đi.”

Trong đầu Khương Trạm lập tức hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi hơi xấu.

Nói hơi xấu kỳ thật vẫn là khách khí, theo Khương Trạm thấy thì, tiểu tử đó thật sự rất xấu……

“Thế mà theo tới tận khách điếm, cũng đủ chấp nhất.” Khương Trạm ngẫm lại thiếu niên cổ quái nọ, lắc lắc đầu.

Long Đán hỏi Úc Cẩn: “Chủ tử, hiện tại làm sao bây giờ?”

Úc Cẩn trầm ngâm nói: “ Thiếu niên đó hẳn không có ác ý, trước truy theo những dấu chân này, xem thử là đi về hướng nào.”

Mấy người lấy đèn dầu rọi sáng tìm kiếm, đi theo tới con đường đá xanh, lại mất dấu vết.

Úc Cẩn đón gió mà đứng, một lát sau nói: “Về khách điếm đi.”
“Chủ tử, không tìm được thi thể, lỡ như gặp phải phiền toái làm sao bây giờ?”

Úc Cẩn giương cằm: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta về khách điếm thu dọn đồ đạc rồi xuất phát Bắc thượng, có phiền toái cũng sẽ không tìm tới nhanh vậy đâu.”

Thi thể không cánh mà bay, ở lại tìm kiếm lung tung chậm trễ thời gian mới là lẫn lộn đầu đuôi, cho nên đi mới là thượng sách.

Khương Trạm sờ sờ mũi, thầm nghĩ Vương gia hành sự còn tùy hứng hơn cả hắn, hắn thì bị cha già đánh đến lớn, mà người ta lại không có việc gì.

Không ngoài Úc Cẩn sở liệu, lúc này Tuyết Miêu tộc đang loạn thành một bầy, thậm chí lửa lớn bắt đầu cháy lan cũng không lo dập tắt.

Tộc trưởng chết, trời sập một nửa, khắp nơi đều là tiếng la khóc.

Ngay trong thời khắc hỗn loạn này, một bóng người lấy tư thế rất quái dị đi vào trong ngọn lửa.

Phòng ốc đang cháy, mà mọi người đều đang tụ tập ở phòng trước hoặc là khóc lớn hoặc là cứu hoả, không ai lưu ý đến bóng người đi vào trong ngọn lửa từ phòng sau này.

“Trước cứu hoả đã, nếu còn không dập lửa, toàn bộ ngôi làng sẽ bị đốt sạch!” Một vị trưởng lão chỉ sau tộc trưởng Tuyết Miêu hô lên.

Tiếng khóc dừng lại, người gia nhập cứu hoả bắt đầu nhiều lên, trường hợp càng thêm hỗn loạn.

Trong hỗn loạn ấy, một thiếu niên thân hình đơn bạc lặng yên rời đi.

Lửa rốt cuộc tắt, một nhóm người bắt đầu dọn sạch tàn cục, một nhóm khác thì vây quanh thi thể của tộc trưởng Tuyết Miêu khóc lóc thảm thiết.

Vị trưởng lão kia cẩn thận kiểm tra thi thể của tộc trưởng Tuyết Miêu, biểu tình bi thống: “Trên người tộc trưởng cũng không có ngoại thương.”

Không có ngoại thương, có nghĩa khả năng ngoài ý muốn bỏ mình càng lớn hơn nữa.

“Chỗ cổ cũng không có sao?” Không biết ai hỏi một câu.

Vị trưởng lão kia lắc đầu: “Tộc trưởng là chết cháy, nếu có vết hằn cũng rất khó điều tra ra, trừ phi ——”

“Trừ phi cái gì?”

Trưởng lão do dự một chút, rồi nói: “Lấy vũ khí sắc bén lột da thịt chỗ cổ ra, xem xương cổ có vết thương hay không…… “

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời xôn xao.Vô luận là Đại Chu hay là những bộ tộc này, phần lớn vẫn coi người chết là lớn nhất, di thể không thể tùy tiện phá hư.

Cuối cùng vẫn là con trai của tộc trưởng Tuyết Miêu cắn răng nói: “Trưởng lão cứ việc xem xét, không thể để phụ thân ta chết không rõ ràng như vậy được.”

Có con của tộc trưởng lên tiếng, trưởng lão không còn cố kỵ nữa, càng thêm cẩn thận kiểm tra thực hư một phen, cuối cùng lắc lắc đầu.

“Không có khả năng!” Con trai tộc trưởng kích động, “Cho dù là phụ thân đang ngủ ngoài ý muốn bốc cháy, cổ trùng mà phụ thân nuôi cũng sẽ nhắc nhở ông ấy. Phụ thân không có khả năng không phát giác được.”

Không ít tộc nhân rối rít nói: “Đúng vậy, tộc trưởng sao có thể dễ dàng bị như thế ——”

Tộc trưởng ngày thường cao cao tại thượng lại chết một cách dễ dàng như vậy, hoàn toàn làm người ta không thể tiếp nhận.

“Hôm nay phụ thân vì sao lại ở thư phòng?” Con trai tộc trưởng hỏi.

Tộc trưởng Tuyết Miêu là người phong lưu, kiều thê mỹ thiếp cả một đống, mùa đông khắc nghiệt không ủ trong chăn ôm nhuyễn ngọc ôn hương mà lại nghỉ ở thư phòng, hiển nhiên là có việc.

Trưởng lão liễm mi không nói, mà một vị trưởng lão khác lại ánh mắt lấp lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này có người kinh hô: “Còn có một khối thi thể!”

Vài người nâng một khối thi thể ra.

Thi thể cháy đen, nhưng trình độ thiêu hủy hiển nhiên không bằng tộc trưởng Tuyết Miêu, làm người liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Sao lại là A Sơn?”

A Sơn xem như là tâm phúc của tộc trưởng Tuyết Miêu, chưa bao giờ tách rời.

Trưởng lão lúc trước mở miệng cúi người kiểm tra một phen, sắc mặt có chút khó coi: “A Sơn bị bẻ gãy cổ ……”

Ánh mắt của mọi người dao động giữa hai thi thể của tộc trưởng Tuyết Miêu tộc và A Sơn.

“ Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Con trai tộc trưởng mờ mịt hỏi.

Trưởng lão nhìn xung quanh một vòng, rồi nói: “Vào nhà rồi nói.”

Tính cả con trai tộc trưởng trong đó, bảy tám người ùa vào một gian nhà.

Bảy tám người này xem như thuộc tầng lớp thống trị Tuyết Miêu tộc.

Trong phòng sáng như ban ngày, trưởng lão lúc trước lên tiếng nhìn về phía một vị trưởng lão khác: “Dung trưởng lão, có phải ngươi biết cái gì không?”

Dung trưởng lão giật giật khóe miệng.

“Đều lúc này rồi, ngươi còn không nói, chẳng lẽ muốn nhìn tộc trưởng uổng mạng?”

Dung trưởng lão đấu tranh một lúc lâu, mới nói: “ Hôm qua Tộc trưởng nhận được tin tức, có ý định diệt trừ Chu Thất hoàng tử đến Ô Miêu làm khách. Tối hôm qua tộc trưởng hẳn là phái A Sơn đi chấp hành nhiệm vụ, ai biết tộc trưởng và A Sơn lại chết trong hỏa hoạn……”

“Chu Thất hoàng tử? Chẳng lẽ phụ thân ta là bị hắn hại chết?”

Lại có người kinh ngạc nói: “ Tộc trưởng vì sao phải giết Chu Thất hoàng tử?”

“Không đúng, cho dù thật sự là do Chu Thất hoàng tử ra tay, vậy hắn tiến vào trong làng như thế nào? Trong cổng làng có một bụi Hàm Hương Trúc, người ngoài đi qua nơi đó chắc chắn sẽ lâm vào hôn mê……”

Sau một hồi nghị luận, bỗng nhiên toát ra một giọng nói: “ Không phải Chu Thất hoàng tử tới Ô Miêu làm khách à, có thể nào là Ô Miêu cho hắn dược vật phòng thân không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv