Editor: Khuynh Vũ
Đại trưởng lão không nói gì, trong phòng lâm vào sự yên tĩnh tạm thời.
Một sự yên tĩnh quỷ bí.
A Lan vẫn luôn đánh giá Khương Tự, ánh mắt không ngừng biến hóa.
Không biết qua bao lâu, Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng: “Hoa trưởng lão đã nói với ngươi rồi nhỉ, Thánh Nữ của tộc ta bệnh nặng, không tiện xuất hiện ở trước mặt tộc nhân, cho nên xin ngươi tạm thời thay Thánh Nữ, trấn an tộc nhân.”
Khương Tự hơi hơi gật đầu.
“Vậy được, mấy ngày tới ta sẽ đem một ít chuyện quan trọng trong tộc nói cho ngươi nghe, chờ đến lễ hội Tân Hỏa vào bảy ngày sau, ngươi sẽ lấy thân phận Thánh Nữ xuất hiện ở trước mặt tộc nhân, gánh vác trách nhiệm nhóm lửa ……” Đại trưởng lão nói xong, nét mặt ôn hòa hỏi Khương Tự, “Nghe có hiểu không?”
Khương Tự lại lần nữa gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói: “Hiểu ạ.”
Đối với Đại trưởng lão Ô Miêu, nàng không thể quá mức tùy ý.
Nàng cảm kích vị lão giả trước mắt, đồng thời cũng cảnh giác bà.
Muốn giữ nàng ở lại Ô Miêu, Hoa trưởng lão khó mà làm được, nhưng Đại trưởng lão lại có rất nhiều thủ đoạn.
“A Lan, ngươi trước dẫn…… Thánh Nữ đi nghỉ ngơi đi.”
A Lan bỗng nhiên nhìn Đại trưởng lão, môi mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng lại không dám nói điều gì, thi lễ với Đại trưởng lão một cái, rồi nói với Khương Tự: “Đi theo ta đi.”
Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, nhắc nhở nói: “A Lan, chú ý thái độ của ngươi với Thánh Nữ.”
Trong lòng A Lan run lên, quy quy củ củ nói một tiếng dạ, nét mặt trở nên cung kính hẳn: “Thánh Nữ mời đi theo tiện tì.”
Vô luận A Lan khinh thường hay là cung kính, vẻ mặt Khương Tự từ đầu đến cuối đều không có bao nhiêu biến hóa, thuận theo yên lặng đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Đại trưởng lão lại mở miệng.
Khương Tự dừng lại.
Đại trưởng lão bước từng bước tới trước mặt nàng, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái lên vị trí mi tâm nàng.
Cảm giác nóng rực ngắn ngủi truyền đến, sau đó một nốt ruồi đỏ thình lình xuất hiện ở giữa mày.
Vẻ mặt A Lan trở nên kích động, nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ nho nhỏ kia.
Nữ tử trước mắt có nốt ruồi đỏ này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Thánh Nữ qua đời, nàng ta thật sự cho rằng Thánh Nữ đang đứng ở trước mặt.
“Đi đi.” Đại trưởng lão khoát tay.
Theo Khương Tự rời đi, nét mặt Đại trưởng lão trở nên vi diệu, ở trong căn phòng có mùi hương lạ lùng như có như không, chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi nói kinh thành Đại Chu có một nữ tử cơ hồ giống A Tang như đúc, ta còn có chút nghi vấn, hôm nay gặp mặt lại phát hiện nàng cơ hồ chính là một A Tang khác.”
Hoa trưởng lão gật đầu: “Vâng, càng kỳ dị hơn chính là nàng còn hiểu ngôn ngữ Ô Miêu, lúc mới gặp ở kinh thành, ta thật sự cho rằng Thánh Nữ đã tới.”
Đại trưởng lão bắt đầu trầm mặc.
A Tang đã chết hơn ba năm rồi.
Ba năm nay Thánh Nữ chưa từng xuất hiện ở trước mặt tộc nhân, cả tộc nhân lẫn ngoại tộc dần dần có rất nhiều suy đoán. Đặc biệt là gần đây, tin đồn Thánh Nữ Ô Miêu đã không còn trên nhân thế xôn xao dư luận, khiến Ô Miêu bấp bênh không yên.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Mà từ lúc Thánh Nữ chết đến giờ chỉ có bà và A Lan biết chuyện, còn bây giờ là không thể không cho Hoa trưởng lão cùng biết, thật sự là đến nông nỗi không thể làm gì được.
Vị nữ tử có dung mạo giống y A Tang này, là Chân Thần phái đến cứu rỗi Ô Miêu.
Đại trưởng lão quỳ xuống, thành kính hành lễ với nơi nào đó.
Hoa trưởng lão cũng quỳ xuống theo.
Nơi Thánh Nữ A Tang thanh tu cách chỗ ở của Đại trưởng lão không xa, Khương Tự đi theo A Lan không bao lâu thì đã tới.
A Lan đẩy cửa ra dừng lại, giọng điệu lạnh lùng: “Đây là phòng của Thánh Nữ.”
Khương Tự quét qua vài lần.
Cứ việc căn phòng này đã lâu không có người ở, nhưng vẫn quét tước sạch sẽ đến nỗi không dính một hạt bụi.
Khương Tự ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Lặn lội đường xa mệt nhọc không nghỉ ngơi một hai ngày là không thể hồi sức được, huống chi trong lòng nàng vẫn luôn căng thẳng, nên lại càng chịu hình hơn.
A Lan vừa thấy vậy lập tức giận dữ, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi ngồi xuống?”
Ánh mắt Khương Tự khẽ đổi, bình tĩnh nhìn A Lan.
Nàng thờ ơ càng làm A Lan bực bội hơn, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự coi mình là Thánh Nữ đấy à? Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ là vật thay thế của Thánh Nữ thôi, quy quy củ củ theo sự phân phó của Đại trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ là được. Từng cái bàn cái ghế, từng ngọn cây cọng cỏ ở chỗ của Thánh Nữ, đều chớ có động vào lung tung ……”
Khương Tự mặt không cảm xúc ngồi nghe.
A Lan có loại xấu hổ vì tự quyết định, nhìn Khương Tự ánh mắt càng lạnh như băng: “Lời ta nói ngươi có nghe không hả?”
Khương Tự rót một ly trà đưa qua: “A Lan cô nương hà tất tức giận như thế, uống ly trà hạ hỏa rồi hãy cùng ta nói chuyện thật tốt đi.”
Bởi vì muốn duy trì tình trạng giống như Thánh Nữ A Tang còn ở trên nhân thế, nên tất cả đồ đạc ở nơi này vẫn không khác gì với lúc Thánh Nữ còn sống.
Ấm trà đặt ở trên bàn vẫn còn ấm, vẫn là trà hoa tốt nhất.
A Lan dựng ngược mày liễu, cả giận nói: “Ai cho ngươi động vào nước trà? Lời ta vừa nói có phải một chữ ngươi cũng không nghe lọt ——”
Câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt, bởi vì toàn bộ ly trà nóng trong tay Khương Tự đã hắt vào trên mặt A Lan.
Lá trà treo đầy đầu đầy mặt nàng ta, nước trà theo khuôn mặt trắng nõn tú lệ chảy xuống, nhìn miễn bàn có bao nhiêu chật vật.
Trong nháy mắt ấy, A Lan quên luôn phản ứng, ngốc lăng nhìn Khương Tự.
Khương Tự thong thả ung dung để chén trà không xuống bàn, không nhanh không chậm nói: “Đã sớm nói uống ly trà hạ hỏa, cố tình A Lan cô nương lại không cho mặt mũi, ta đây đành phải làm thay vậy.”
Đã sớm muốn làm như vậy rồi!
Kiếp trước luôn cảm thấy chiếm cứ thân phận chủ tử của người ta, nên luôn điệu thấp làm người, cuối cùng cũng không xả được cục tức này, ngẫm lại liền cảm thấy uất ức.
A Lan lúc này mới phản ứng lại, duỗi tay chỉ vào Khương Tự: “Ngươi, ngươi có phải điên rồi không?”
Khương Tự không hề nhúc nhích, ngồi ở trên ghế ngước mắt đối diện với A Lan.
Rõ ràng A Lan trên cao nhìn xuống, nhưng khí thế của Khương Tự lại vững vàng đè ép đối phương.
Khương Tự dứt khoát dựa vào lưng ghế, một bộ dạng lười biếng: “ Có phải A Lan cô nương không làm rõ được tình huống hay không? Là Đại trưởng lão các ngươi mời ta tới đây, tộc của ngươi có việc muốn cầu cạnh ta, mà không phải ta vội vàng chạy tới đây làm cái Thánh Nữ chó má gì đó!”
Mặt A Lan lập tức trắng, tức giận đến cả người phát run: “Ngươi, ngươi dám vũ nhục Thánh Nữ ——”
“Vũ nhục Thánh Nữ?” Khương Tự nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng như băng, “Hiện tại hô to gọi nhỏ với Thánh Nữ chẳng lẽ không phải ngươi?”
A Lan bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó chán nản nói: “Nhưng ngươi rõ ràng là giả ——”
Khương Tự cười lạnh đứng dậy, đột nhiên mở cửa phòng ra: “Vậy ngươi ra đây rồi hét to lên đi, cứ nói có người giả mạo Thánh Nữ, để cho tộc nhân các ngươi đuổi cổ Thánh Nữ giả là ta ra ngoài đi nào.”
A Lan sợ đến trắng mặt, cuống quýt đóng lại cửa phòng, lại dùng sống lưng chặn cửa, nghĩ mà sợ nói: “Ngươi làm gì vậy? Một khi để lộ tiếng gió ngươi có biết hậu quả là gì không?”
Khương Tự liếc A Lan một cái thật sâu, nở nụ cười xinh đẹp: “Vô luận có hậu quả gì, lại có liên quan gì đến một người Đại Chu như ta?”
Một câu hỏi lại, lại làm A Lan hơn nửa ngày không nói nên lời.
Khương Tự cười như không cười: “Cho nên bây giờ A Lan cô nương đã làm rõ tình huống rồi chứ?”
“Ta, ta ——” Vừa rồi mới cảnh cáo nữ tử trước mắt chớ có ỷ vào có khuôn mặt giống Thánh Nữ mà đắc ý, để tránh thèm muốn vài thứ không nên, kết quả lại bị đối phương chèn ép đến không còn lực đánh trả, cổ họng A Lan như bị tắc bông, nghẹn đến nỗi nói không nên lời.
Khương Tự dứt khoát đi đến giường trúc ngồi xuống, dựa vào đầu giường không chút để ý phân phó: “Suy nghĩ cẩn thận xong thì đi rửa sạch mặt đi, cũng nhớ lâu một chút.”
“Gì cơ?” A Lan theo bản năng hỏi.
“ Một ngày ta còn làm Thánh Nữ, ngươi liền thành thật chút cho ta, bằng không ta sẽ không làm nữa.”