Không thấy
Khương Tự đỡ cánh tay Khương An Thành, liếc nhìn Khương Nhị lão gia.
Khương Nhị lão gia nhíu mày xuýt xoa, chờ được chất nữ làm Vương phi an ủi.
Ông ta chẳng qua nói một câu nói thật thôi, sao có thể đánh ông ta thành như vậy?
Làm lão tử vì mất con mà thống khổ nên hồ đồ, làm nữ nhi cũng nên hiểu lý lẽ chứ.
Phải, ông ta thừa nhận nghe tin Khương Trạm chết nội tâm không có bao nhiêu bi thống, nhưng ông ta lại không biểu hiện ra ngoài, sao đại ca có thể đánh ông ta gần chết mới thôi chứ!
Nhị phòng không an phận, Khương Tự đã sớm biết.
Kiếp trước phụ thân bị trục xuất gia môn, tước vị Đông Bình Bá chính là do Nhị thúc kế thừa, ở trong đó Nhị thúc có động tay động chân hay không liền khó nói.
Như thế, Khương Tự sẽ an ủi Khương Nhị lão gia mới là lạ.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Khương nhị lão gia một cái, rồi nói với Khương An Thành: “Phụ thân, con đỡ ngài vào nhà.”
Thần sắc Khương An Thành đờ đẫn, tùy ý để Khương Tự đỡ rời đi.
Úc Cẩn thấy thế đi sát theo sau, không để ý đến những người còn lại.
Lấy thân phận của hắn, vốn đã không cần cho những người này thể diện, nguyện ý cho ai sắc mặt tốt còn phải xem mặt mũi Khương Tự mà thôi.
Khuôn mặt Khương Nhị lão gia đột nhiên thành màu gan heo, căm giận nói với Phùng lão phu nhân: “Mẫu thân, người xem ——”
Khuôn mặt Phùng lão phu nhân cũng rất khó coi, nhưng cháu gái là Vương phi, cháu rể là hoàng tử, đại nhi tử có thể lôi ra răn dạy lại đang trải qua nỗi đau mất con, tùy thời ở bên bờ sụp đổ, bà ta còn có thể nói cái gì?
“Thôi, mặc kệ bọn họ đi, chờ đại phu tới xem cho ngươi một chút.”
Bờ môi Khương Nhị lão gia mấp máy, nuốt xuống câu nói kế tiếp.
Đại ca nuôi được một cô con gái tốt có bản lĩnh, ông ta trừ nuốt xuống cục tức này ra thì còn có thể làm gì bây giờ?
Nhưng cứ chờ xem đi, nhất thời phong quang thì thế nào? Đại ca không còn con trai, phong cảnh có lớn hơn nữa cũng là lục bình không rễ, sớm muộn gì cũng tiêu tan.
Nghĩ như vậy, Khương nhị lão gia lại dễ chịu hơn chút, nhíu mày quát Khương Thương: “Đại phu còn chưa tới sao?”
Con thứ Khương Nguyên thì lau nước mắt: “Tổ mẫu, phụ thân, Nhị ca…… Nhị ca thật sự đã xảy ra chuyện sao?”
Bắt đầu từ hai năm trước, cậu bé đã xem Nhị ca trở thành Kim Ngô Vệ làm tấm gương, sau đó Nhị ca lại muốn ra chiến trường, còn ở trước mặt Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan nói câu “Nam nhi không tiếc thân mình, bảo vệ quốc gia”, nhóc đã sùng bái Nhị ca mình tới cực điểm.
Nam nhân vốn nên như vậy, so ra, Đại ca chỉ biết ôm sách vở đọc viết lại kém xa Nhị ca.
Khương Nhị lão gia trừng mắt nhìn Khương Nguyên: “Bớt xen vào chuyện người lớn đi!”
Khương Nguyên đỏ mắt bĩu môi: “Sao lại thành chuyện người lớn, Nhị ca chết lòng con khổ sở ——”
Khương Thương duỗi tay đặt lên vai Khương Nguyên, thở dài: “Tam đệ, bớt tranh cãi đi, trong lòng ai mà không khó chịu.”
Bên này Khương Tự đỡ Khương An Thành vào phòng ngồi xuống, nức nở nói: “Phụ thân, Người yên tâm, Nhị ca bên kia A Cẩn sẽ nhìn chằm chằm.”
Nàng cũng khổ sở, nhưng khổ sở nhất chính là phụ thân, giờ phút này nàng chỉ có giữ vững tinh thần an ủi lão phụ.
Khương Y cũng khuyên nhủ.
Khương An Thành nhìn hai nữ nhi, lại nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn nửa ngồi xổm xuống, ngữ khí chân thành: “Nhạc phụ, có lời gì, ngài cứ việc phân phó.”
Khương An Thành như mới bình tĩnh từ trong chết lặng, khàn giọng nói: “Nam nhi vì nước hy sinh không có gì để nói, nhưng ta thật sự không đành lòng Trạm Nhi bỏ mình tha hương. Vương gia phí chút tâm tư với binh sĩ phía Nam, nhất định phải đưa di thể của Trạm Nhi về đây, để nó được lá rụng về cội……”
“Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế nhất định làm được.”
Khương An Thành đỏ mắt kéo khóe miệng: “Có lời này của ngươi ta an tâm rồi, cũng không uổng công Trạm Nhi giao hảo với ngươi.”
Nghe Khương An Thành nói như thế, Úc Cẩn càng thêm khó chịu.
Hắn là ôm mục đích mới giao hảo với Khương Trạm, ngay từ đầu chỉ vì muốn có cơ hội tiếp cận A Tự. Nhưng kết giao nhiều lần, cứ việc ngoài miệng ghét bỏ Khương Nhị thiếu tâm nhãn, nhưng sao không có thưởng thức được.
Có lẽ do hắn trải qua quá nhiều việc âm u, nên càng thích qua lại với người có tính tình như vậy.
Khương Tự cùng Úc Cẩn ở lại với Khương An Thành đến khi trời tối, cuối cùng bị Khương An Thành đuổi về.
Trên dưới Yến Vương phủ đều biết tin huynh trưởng của Vương phi gặp nạn, người nào người nấy không dám thở mạnh. Cũng bởi vậy, cả tòa vương phủ càng có vẻ an tĩnh, trống rỗng làm lòng người lạnh lẽo.
Khương Tự đi từng bước về phòng ngủ, như đã đi một quãng đường rất xa, đã dùng hết sức lực.
Nàng dựa vào gối ngồi lặng ở đầu giường, những bi thương che trời lấp đất không dám biểu lộ trước mặt cha già giờ cùng nhau ùa về, khiến nàng lại lần nữa đỏ vành mắt.
Úc Cẩn ngồi xuống cạnh Khương Tự, yên lặng vòng lấy vai nàng.
Khương Tự ngẩng đầu nhìn về phía Úc Cẩn: “A Cẩn, có phải ta sai rồi không? Nếu lúc ấy mặc kệ tất cả, cứng rắn ngăn cản Nhị ca không cho huynh ấy đi, Nhị ca đã không xảy ra chuyện……”
Úc Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hỏi: “A Tự, lúc ấy nếu nàng cứng rắn ngăn cản Khương Trạm, nàng sẽ yên lòng sao? Khương Trạm sẽ vui vẻ sao? Không ai có thể quyết định thay người khác cả đời, đừng nói huynh đệ tỷ muội, dù là cha mẹ cũng không được, đạo lý này kỳ thật nàng hiểu mà.”
Khương Tự không nói, dùng sức cắn môi, đến khi môi dưới rách ra máu, mới tự giễu nói: “Đúng vậy, ta hiểu.”
Nàng chỉ là không thể nào tiếp nhận sự thật huynh trưởng qua đời, tìm lý do cho nỗi tiếc nuối vô cùng vô tận cùng nỗi đau bi thương thôi.
“Cho nên nàng không cần ôm trách nhiệm vào mình, như vậy ta sẽ đau lòng, Khương Trạm dưới suối vàng có biết cũng sẽ bất an ——”
Khương Tự lại không nghe tiếp được nữa, túm chặt ống tay áo Úc Cẩn khóc lớn.
Cái gì để ý thể diện mặt mũi, nàng lo không được, chỉ có lớn tiếng khóc mới có thể thư giải nỗi thống khổ trong lòng.
A Xảo và A Man đứng ở cửa, không ngừng lau nước mắt.
Nhị công tử chết, chủ tử khó chịu, các nàng sao không khó chịu được. Nhị công tử đối xử tốt với chủ tử từ nhỏ đến lớn các nàng đều nhìn ở trong mắt, cảm động ở trong lòng.
“A Xảo, người tốt như Nhị công tử, tại sao lại chết chứ?” A Man lau khóe mắt hỏi.
A Xảo nghẹn ngào: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, loại sự tình này nào nói rõ được ……”
A Man cắn môi nói: “Ta không tin Nhị công tử đã chết.”
A Xảo nhìn nàng, nuốt xuống lời phản bác.
Nàng cũng không muốn tin, nhưng tin tức là từ trong cung truyền ra, sao có thể giả.
A Man nghiêm túc: “Ta xem qua bao nhiêu lần, Nhị công tử chúng ta Thiên Đình (ấn đường, vùng giữa trán) đầy đặn, mới không phải tướng chết yểu đâu!”
A Xảo trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Hai nha hoàn đồng thời nhìn thoáng qua cửa, không nói gì nữa.
Đau khổ mấy ngày, Úc Cẩn lại được truyền vào cung.
Vừa thấy mặt Cảnh Minh Đế, Úc Cẩn đã vội hỏi: “Phụ hoàng, có tin ở phía Nam chưa ạ?”
Đã nhiều ngày mắt thấy A Tự tiều tụy hẳn đi, hắn cũng sắp không chịu được nữa, còn không có tin liền phải đến trạm dịch canh, phàm là dịch sứ từ phía nam tới liền cướp trước rồi nói sau.
Úc Cẩn gấp không chờ nổi khiến Cảnh Minh Đế giật giật khóe môi, ra hiệu Phan Hải thay mình mở miệng.
Phan Hải âm thầm thở dài.
Hắn cũng không dễ dàng mà, Hoàng Thượng phàm là việc khó mở miệng đều đẩy cho hắn.
Nhưng dù khó mở miệng cũng phải nói, Phan Hải chuẩn bị một chút, rồi nói: “Phía Nam truyền đến tình báo, phần lớn di thể của các tướng sĩ bỏ mình đã được thu thập thỏa đáng, chuẩn bị đưa về kinh thành, chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì?”
“Có một số di thể của tướng sĩ không tìm được, trong đó bao gồm di thể của Đông Bình Bá thế tử