Cảnh Minh Đế vừa ngã xuống, làm chúng thần sợ hãi không thôi.
“Hoàng Thượng ——” Tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, rơi vào trong tai Cảnh Minh Đế, như ruồi muỗi ong ong.
Ông đã không rảnh để ý thất thố ở trước mặt quần thần, ôm ngực, mồ hôi lạnh tuôn ào ào.
Phan Hải dùng hơn nửa người đỡ Cảnh Minh Đế, thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?”
Cảnh Minh Đế giọng như ruồi muỗi: “Đỡ…… Đỡ trẫm đi vào……”
Phan Hải không dám nói thêm, đỡ Cảnh Minh Đế vội vàng rời đi.
Trong đại điện đã loạn thành một đoàn.
Chúng thần hai mặt nhìn nhau.
“Hoàng Thượng không phải đã khỏi rồi à, làm sao lại ——”
“Đúng vậy, nhìn bộ dạng Hoàng Thượng, thật là khiến người ta lo lắng……”
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng có bệnh kín khác?”
“Trương đại nhân nói năng cẩn thận!”
Không lâu sau, một người nội thị đi ra, cất giọng nói: “Các vị đại nhân giải tán đi.”
Chúng thần nào chịu đi, ào ào xúm lại vây nội thị chật như nêm cối, mồm năm miệng mười hỏi: “Hoàng Thượng thế nào rồi?”
Nội thị nói liên tục: “Các vị đại nhân yên tâm, thái y đã chẩn bệnh cho Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng cũng không đáng ngại……”
“Vậy thân thể Hoàng Thượng rốt cuộc là thế nào, là bệnh lúc trước chưa khỏi hẳn?”
Nội thị bị hỏi đến mồ hôi ướt đẫm, lau lau trán nói: “Tình huống cụ thể gia ta cũng không rõ lắm, các vị đại nhân vẫn là trở về chờ tin tức đi.”
“Hoàng Thượng bị bệnh, kẻ bề tôi làm sao có thể trở về an tâm chờ tin tức.”
“Đúng vậy, cũng phải biết Hoàng Thượng rốt cuộc như thế nào mới an tâm rời đi được.”
Nội thị ho nhẹ một tiếng: “Hoàng Thượng xác thật không có gì đáng ngại, bảo các vị đại nhân trở về cũng là ý tứ của Hoàng Thượng. Các vị đại nhân không đi, là muốn cãi hoàng mệnh sao?”
Chúng thần sửng sốt một chút.
Nội thị nhân cơ hội này vội vàng thoát thân.
Chờ nội thị rời đi, chúng thần hai mặt nhìn nhau, thở dài, tâm sự nặng nề bỏ đi.
Rời khỏi hoàng thành, đúng lúc bầu trời đầy mây, sắc trời ảm đạm giống như tâm tình của chúng thần giờ phút này.
Bầu trời Đại Chu, sẽ không phải muốn thay đổi chứ?
Nghi vấn xoay quanh trong lòng chúng thần rất nhanh lan tràn từ trong đến ngoài triều, nhất thời lòng người hoảng sợ.
Cảnh Minh Đế mặt tái nhợt hỏi thái y: “Trẫm rốt cuộc mắc bệnh gì?”
Thái y trong lòng run sợ nói: “Hoàng Thượng, ngài hình như đột phát bệnh tim ……”
“Bệnh tim?” Cảnh Minh Đế ngẫm lại vừa rồi trái tim đau đớn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Loại cảm giác bởi vì đau đớn dẫn đến vô lực thổi quét toàn thân, làm ông sinh ra dự cảm không lành.
Chẳng lẽ ông đã sắp không xong?
Ông cũng không nghĩ rằng Đế vương thì có thể thiên thu vạn đại, nhưng tuyệt đối không nghĩ lúc này lại xảy ra vấn đề.
Trữ quân không có triển vọng, nếu như hiện tại ông xảy ra chuyện, giang sơn xã tắc ắt lâm nguy.
Ông thật sự sẽ chết không nhắm mắt! Cảnh Minh Đế nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy buồn bã từ tâm, khóe mắt đã ươn ướt.
“ Có nghiêm trọng không?” Đau đớn kịch liệt qua đi, cả sức lực nói chuyện Cảnh Minh Đế cũng không có, suy yếu hỏi.
Thái y bị hỏi đến mồ hôi lạnh tuôn rơi, ngập ngừng nói: “Vi thần trước kê một phương thuốc cho Hoàng Thượng dùng……”
Bờ môi Cảnh Minh Đế run lên, mơ hồ hiểu được.
Đây là ngay cả nguyên nhân ông vì sao bị bệnh cũng không nắm chắc.
Tâm tình Cảnh Minh Đế càng kém hơn, phất tay ra hiệu các thái y lui ra.
Hoàng Hậu vội vàng chạy tới sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, cầm tay Cảnh Minh Đế hỏi: “Hoàng Thượng, ngài là khi nào thì bắt đầu đau thắt tim?”
Cảnh Minh Đế dựa vào gối mềm, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, hữu khí vô lực nói: “Chính là lúc chuẩn bị tan triều, trước đó cũng không có đau.”
Ông cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước bệnh là bị Thái Tử chọc tức mà ra, rõ ràng đã gần khỏi hẳn rồi, làm sao lại đột phát bệnh tim?
Hoàng Hậu lấy khăn giúp Cảnh Minh Đế lau mồ hôi trên trán, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài có cảm thấy bệnh này tới có hơi kỳ quặc không?”
“Hửm?”
Hoàng Hậu mím môi: “Có lẽ không phải bệnh tật đâu.”
“Hậu nghĩ tới cái gì?” Ánh mắt Cảnh Minh Đế chuyển sâu.
Hoàng Hậu do dự thật lâu, mới nói: “Ta chính là nhớ tới Thập Ngũ bị ngộ hại, còn có chuyện ở Thanh Lương Sơn. Lúc ấy vũ cơ hạ độc Thập Ngũ cùng với Dương phi đều là đột phát bệnh tim mà chết ——”
Hoàng Hậu không dám nói tiếp, thấp thỏm đánh giá sắc mặt Cảnh Minh Đế.
Nét mặt Cảnh Minh Đế đại biến, tay không khống chế được run rẩy.
Điểm này ông kỳ thật cũng đã có chút suy đoán, chỉ là không dám nghĩ thêm, mà nay bị Hoàng Hậu nói ra, rốt cuộc không còn cách nào lừa mình dối người nữa.
Ông đột nhiên tim đau như cắt, chẳng lẽ là có người hãm hại ông?
“Nhưng mà Đóa ma ma đã chết……” Cảnh Minh Đế nhíu mày nhìn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu cũng nghĩ không ra, nhíu mày không nói.
Sắc mặt Cảnh Minh Đế càng thêm khó coi, run giọng nói: “Hay là…… Trong cung còn có đồng lõa của Đóa ma ma?”
“Hoàng Thượng, chưa chắc không có khả năng này ——”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Minh Đế đột nhiên ôm ngực, nháy mắt đổ mồ hôi đầm đìa.
Hoàng Hậu hoảng sợ, cao giọng hô: “Thái y, thái y ——”
Mấy vị thái y vội vàng vọt vào, mắt thấy Cảnh Minh Đế đau đến chết đi sống lại lại bó tay không có biện pháp.
“Các ngươi đều là phế vật sao?” Hiếm khi cao giọng nói chuyện Hoàng Hậu cả giận quát.
Chúng thái y quỳ đầy đất thỉnh tội.
Hoàng Hậu không rảnh trách cứ thái y, giúp Cảnh Minh Đế vuốt ngực.
Một hồi lâu sau, Cảnh Minh Đế mới qua cơn đau đớn, cả người đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Hoàng Hậu thấy Cảnh Minh Đế như vậy thật sự không chịu được, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều lui ra đi!”
Các thái y tính cả một số nội thị hầu hạ đều lui xuống, chỉ chừa Phan Hải ở lại.
Lần giày vò này khiến Cảnh Minh Đế càng thêm suy yếu, cố hết sức mở mắt ra nhìn Hoàng Hậu.
Ông biết Hoàng Hậu cho người lui ra tất nhiên có lời quan trọng muốn nói.
“Hoàng Thượng, không bằng triệu Yến Vương phi tiến cung đến xem đi.”
Mí mắt Cảnh Minh Đế run lên.
Hoàng Hậu nhìn chăm chú Cảnh Minh Đế, nhẹ giọng nói: “ Bệnh tim của Hoàng Thượng có thể nào cũng như bệnh mắt của Phúc Thanh hay không? Vô luận như thế nào, trước gọi Yến Vương phi đến xem một cái đi.”
Cảnh Minh Đế gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Không cần đặc biệt truyền tức phụ lão Thất tiến cung. Mấy người bộ họ lúc này hẳn là đã nhận được tin rồi, không bao lâu là sẽ tiến cung thôi.”
Nếu ông đau tim có liên quan đến Đóa ma ma, cũng không nên bại lộ tức phụ lão Thất ra.
Quả nhiên, đợi không bao lâu nội thị liền lục tục tới báo, vài vị Vương gia mang theo Vương phi tiến cung thăm bệnh.
Bên Đông Cung, Thái Tử cùng Thái Tử Phi cũng tới.
Phan Hải đi vào đại sảnh mọi người đang chờ, liếc nhìn xung quanh một vòng, nói: “Hoàng Thượng truyền Yến Vương cùng Yến Vương phi đi vào.”
Thần sắc mọi người nhất thời vi diệu, chờ Úc Cẩn cùng Khương Tự theo Phan Hải rời đi, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Phụ hoàng đột nhiên phát bệnh, người đầu tiên triệu kiến vậy mà là hai vợ chồng lão Thất?
Lỗ Vương vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Thật không nhìn ra, phụ hoàng muốn gặp nhất lại là lão Thất!”
Lỗ Vương phi trừng hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Bớt tranh cãi.”
Tề Vương trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại trầm xuống.
Thời khắc mấu chốt mới có thể thấy thật lòng, phụ hoàng lúc này triệu kiến vợ chồng lão Thất đầu tiên, đến tột cùng là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ nói một khi Thái Tử đổ, đối thủ lớn nhất của hắn sẽ là lão Thất?
Tim đau thắt khó có thể chịu đựng, Cảnh Minh Đế đã không để ý chút ý nghĩ này của mọi người, hơn nữa, hai vợ chồng lão Thất xác thật giúp ông phân ưu không ít, ông không ngại biểu lộ ra vài phần ưu ái.
Chờ hai người Úc Cẩn hành lễ xong, Cảnh Minh Đế nói thẳng: “Tức phụ lão Thất, ngươi đến xem thân thể trẫm có gì không ổn.”