Tự Cẩm

Chương 586: Biến hóa



Trong nháy mắt Thái Tử nói ra lời này, toàn trường tức khắc yên tĩnh.

Không nhớ rõ là có ý gì?

Lỗ Vương tính tình nóng nảy, mở miệng đầu tiên: “Nhị ca đang đùa đấy à, sao đụng đầu như thế nào mà cũng không nhớ rõ?”

Hắc hắc, sẽ không phải bị phụ hoàng đánh đấy chứ?

Không thể không nói, Lỗ Vương đã thấy được chân tướng.

Lời này của Lỗ Vương không thể nghi ngờ hỏi ra tiếng lòng của mọi người, mọi người đều nhìn Thái Tử chờ hắn đáp lại.

Thái Tử lộ ra thần sắc khó xử: “Thái y nói có lẽ trong đầu có máu đọng, cho nên nhất thời ảnh hưởng đến trí nhớ……”

Mọi người giật mình trong lòng: Ảnh hưởng trí nhớ —— nói như vậy, Thái Tử mất trí nhớ?

“Nhị ca mất trí nhớ á?” Lỗ Vương mau miệng nói.

Thái Tử hơi há mồm, không nói gì.

Thấy Thái Tử cam chịu, Lỗ Vương đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.

Mất trí nhớ thật không thú vị, sau này lão Nhị cũng không biết từng bị hắn đánh. Đây không phải áo gấm đi đêm, đánh vô ích sao ……

Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Lão Ngũ, ngươi và Nhị ca ngươi nói cái gì đấy?”

Gia yến trung thu, ngoài cung chỉ mời vài vị Vương gia, Vương phi, cho nên tương đối tùy tiện, Cảnh Minh Đế cũng không cần nội thị truyền xướng, liền cùng Hoàng Hậu cầm tay đi đến, đúng lúc nghe được Lỗ Vương lớn tiếng ồn ào chuyện Thái Tử mất trí nhớ.

Đối với việc Thái Tử mất trí nhớ, Cảnh Minh Đế không có ý định giấu tiệt, nhưng cũng không định khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ, nghe Lỗ Vương vô tâm đàm luận như vậy, đương nhiên không vui.

Lỗ Vương từ khi bị hàng xuống Quận vương, nhìn thấy Cảnh Minh Đế liền có hơi sợ, ngượng ngùng nói: “Nhi tử chỉ đang cùng Nhị ca tâm sự thôi.”

Cảnh Minh Đế đảo mắt liếc nhìn mấy đứa con trai, cùng Hoàng Hậu ngồi xuống thượng vị, chờ mọi người hành lễ xong, nhàn nhạt nói: “Hôm nay là gia yến trung thu, khó được các ngươi đều tới đông đủ ——”

Nói tới đây, Cảnh Minh Đế tạm dừng một chút, nhớ tới Tấn vương thủ hoàng lăng.

Trong lòng ông dâng lên vài phần chua xót.

Tổng cộng tám nhi tử trưởng thành, nói lại thì, lão Thất từ nhỏ ôm ra cung, thường xuyên bên cạnh ông chỉ còn bảy đứa còn lại.

Mà nay, trăng sáng còn đây, lão Tam lại không có khả năng vào cung thưởng nguyệt nữa.

Cảnh Minh Đế có chút khó chịu, nhưng khó chịu chung quy chỉ là khó chịu, ngẫm lại Tấn Vương dã tâm cùng phạm phải sai lầm, miễn tội Tấn Vương triệu hồi kinh thành là không có khả năng.

Có một số việc một khi đã xảy ra, cũng chỉ có thể mang tâm tình tiếc nuối cùng chua xót ngẫm lại thôi.

Ánh mắt Cảnh Minh Đế chậm rãi đảo qua khuôn mặt của từng nhi tử, thầm nghĩ: Chỉ hy vọng bọn họ an phận thủ thường, chớ có bước theo vết xe đổ của lão Tam.

Ánh mắt phức tạp khác thường của Cảnh Minh Đế khiến trong lòng mọi người nghiêm nghị.

Gần vua như gần cọp, lời này tuy là nói với các đại thần, nhưng sao không phải là nói với bọn họ chứ.

Ở Thiên gia, giữa phụ tử muốn tùy ý như gia đình bình thường, chắc chắn là không thể nào.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng đụng Cảnh Minh Đế một cái.

Cảnh Minh Đế thu hồi suy nghĩ, khóe miệng một lần nữa treo lên ý cười: “Khó được các ngươi đều tới đông đủ, có một chuyện muốn nói với các ngươi.”

“Phụ hoàng mời nói.” Mọi người cùng nói.

Cảnh Minh Đế nhìn Thái Tử một cái, nói: “ Ngày hôm trước Thái Tử bị đụng đầu, những chuyện lúc trước không nhớ rõ nữa, mấy người các ngươi đều là huynh đệ của Thái Tử, về sau phải đảm đương nhiều hơn, chớ có bởi vì Thái Tử tạm thời không nhớ được chuyện quá khứ mà lấy hắn làm trò cười……”

Ngẫm lại biểu hiện của Thái Tử hai ngày này, tâm tình Cảnh Minh Đế hết sức phức tạp.

Nhi tử bị ông đánh mất trí nhớ, theo lý nên hối hận, tự trách, lo lắng…… Nhưng những cảm xúc này ông lại không hề có.

Lặng lẽ nhìn biểu hiện hai ngày này của Thái Tử, ông chỉ cảm thấy vui mừng.

Thái Tử thế mà hiểu chuyện hơn so với trước kia nhiều, cái khác không nói, ít nhất không còn đi dạo hoa viên tìm tiểu cung nữ nói chuyện phiếm nữa.

Nói cũng ít hơn, thoạt nhìn trầm ổn không ít.

Cảnh Minh Đế cũng không trông cậy đứa con trai này kinh tài tuyệt diễm ra sao, chỉ cần đạt tới trình độ của người bình thường là tốt lắm rồi.

Người sắp qua ba mươi, cũng nên trầm ổn a.

Cảnh Minh Đế cảm khái, nhìn về phía mấy đứa con trai.

Các hoàng tử tất nhiên là liên tục đáp vâng.

Buổi cung yến trung thu này không khí vẫn luôn không nóng không lạnh, từ đầu đến cuối có thể nói là ngột ngạt tới cực điểm, mọi người dù muốn tìm một cơ hội cùng Thái Tử uống ly rượu, thăm dò một phen, đều bị Cảnh Minh Đế lấy lý do đầu Thái Tử bị thương ngăn cản.

Thật vất vả nhịn đến khi yến hội kết thúc, Cảnh Minh Đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Vẫn may, lần gia yến này cuối cùng không xảy ra chuyện không hay.

Các hoàng tử thì gấp gáp rời khỏi hoàng cung.
Lỗ Vương vừa hồi phủ, liền thở dài một hơi.

Lỗ Vương phi hôm nay tâm tình không tệ, khó được chủ động châm một ly trà đưa qua cho Lỗ Vương, liếc hắn hỏi: “Vương gia than thở cái gì?”

Lỗ Vương tiếp nhận chén trà để trên bàn, lắc đầu nói: “Nàng nói tại sao Thái Tử lại mất trí nhớ chứ?”

“Hử?” Lỗ Vương phi nhíu mày.

Nàng hôm nay cao hứng chính là việc này, Vương gia đây là có ý gì?

“Thái Tử đều không nhớ ta từng đánh hắn, tước vị này của ta không phải hàng vô ích rồi.” Lỗ Vương thầm nói.

Lỗ Vương phi tức cười: “Đây không phải chuyện tốt sao.”

Lỗ Vương chớp chớp mắt: “Sao lại là chuyện tốt?”

Lỗ Vương phi tuy tính tình mạnh mẽ ngay thẳng, cũng không đại biểu không có đầu óc, cầm chén trà khẽ thở dài: “Vương gia có nghĩ tới không, ngài đánh Thái Tử khi hắn vẫn là phế Thái Tử, hiện tại được lập lại, tương lai ắt ngồi lên vị trí kia, đến lúc đó sẽ không tính sổ nợ cũ? Thái Tử mất trí nhớ không phải tốt lắm sao, ít nhất chúng ta có thể được an toàn.”

Lỗ Vương lau mặt một phen, nhỏ giọng nói: “Nàng nói phải……”

Trong Tề Vương phủ, tâm tình của vợ chồng Tề Vương lại chẳng ra sao.

Tề Vương là người rất để ý quy củ, hoặc là nói hắn không phải để ý quy củ bản thân, mà là muốn để thế nhân đều cho rằng hắn là một người thủ lễ.

Đức hạnh xuất chúng, là đánh giá mà Tề Vương muốn thế nhân cho hắn.

Ngày mười lăm tháng tám, tự nhiên phải nghỉ ngơi cùng Tề Vương phi.

“Thái Tử đang yên lành sao lại bị đụng đầu?” Tề Vương phi nghiêng người sang, lấy tay chống cằm lẩm bẩm nói.

Tề Vương cười lạnh: “Hắn ở ngoài cung gây ra chuyện xấu như vậy, phụ hoàng có thể tâm bình khí hòa? Theo ta thấy, chắc là bị phụ hoàng lấy thứ gì đó ném, chỉ là không nghĩ tới Thái Tử cư nhiên mất trí nhớ, đây đối với chúng ta chính là cực kỳ bất lợi!”

“Bất lợi?”

“Mất trí nhớ vốn là một chuyện phiền toái, nhưng ai bảo Thái Tử trước kia lại bùn nhão không dính nổi tường như vậy. Cứ thế, ngược lại làm phụ hoàng sinh ra vài phần hy vọng, cảm thấy một lần nữa dạy dỗ lại, thì có thể dạy dỗ được đống bùn nhão này nên thân.”

“Vương gia, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ánh mắt Tề Vương hung ác nham hiểm: “Còn có thể làm gì, chỉ có thể từ từ, yên tĩnh theo dõi kỳ biến.”

Xảy ra chuyện ở Trân Bảo Các, hắn vốn định không ngừng cố gắng lôi chuyện huyện Tiền Hà ra, đến lúc đó không tin phụ hoàng không thất vọng với Thái Tử.

Nhưng cố tình Thái Tử lại mất trí nhớ, đối với phụ hoàng luôn coi trọng con vợ cả mà nói, chuyện xấu ở huyện Tiền Hà cũng là Thái Tử trước kia làm, vẫn như cũ không thể đánh mất hi vọng của phụ hoàng đối với Thái Tử.

Cứ như vậy, trước mắt lôi chuyện ở huyện Tiền Hà ra liền không phải thời cơ tốt.

Đạo lý thép tốt dùng trên lưỡi dao, Tề Vương hiểu rất rõ ràng.

Trong Dục Hợp Uyển Yến Vương phủ, Khương Tự và Úc Cẩn rửa mặt xong, sóng vai nằm trên giường cũng đang đàm luận đề tài tương tự.

“A Tự, nàng đoán Thái Tử là mất trí nhớ thật, hay là giả mất trí nhớ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv