Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, bá tánh trấn Cẩm Lý ngủ lại trên mảnh đất hoang vu xếp hàng chờ nha dịch phát cháo, mặt mỗi người đều buồn bã ỉu xìu.
Ngoại trừ hài đồng vui vẻ chơi đùa trên đồng ruộng.
Hài đồng đêm qua còn nhao nhao ầm ỹ muốn về nhà giờ chạy dưới trời xanh mây trắng, rượt nhau đùa giỡn, tuôn ra từng tràng cười thanh thúy.
Điều này khiến tâm tình phiền não bực bội của người lớn dịu xuống chút, bưng cháo uống xong, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngẩn người.
“Hôm nay còn phải ra đồng làm việc nữa.” Có người nói.
Đang là tháng năm, công việc đồng áng nhiều, nhàn một ngày đều không được.
Lý chính lại bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài.
“Lý chính, hôm nay phải đi cuốc đất nữa.”
“Lý chính, ngô nhà ta còn phải trồng nữa, cũng không thể trì hoãn được.”
“Đúng vậy, lý chính, ngươi cho một lời thống khoái đi, chúng ta rốt cuộc có thể rời đi hay không đây?”
Lý chính bị hỏi đến đầu đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy giống như bị cảm nắng: “Mọi người đừng vội, trước mắt còn sớm, chờ các đại nhân tới ta hỏi một chút xem.”
Không ít người ngẩng đầu nhìn trời: “Còn sớm gì nữa, mặt trời đều đã nhô cao, ngày thường trời còn đen đã phải khiêng cuốc ra đồng rồi ……”
“Ngày thường, ngày thường, ngày thường cũng sẽ không có động đất mà.” Lý chính hơi phiền, nói thầm một câu.
Lời này bị người nghe được, nhất thời đưa tới một loạt truy vấn: “Lý chính, ngươi nói thị trấn chúng ta thật sự sẽ có động đất sao?”
Lý chính hớp mấy ngụm nước to.
Trả lời vấn đề này đã gần như hong khô môi ông rồi.
Cuối cùng chờ được Úc Cẩn xuất hiện, lý chính vội nói: “Vương gia, các hương thân đang gấp lắm ạ.”
“Gấp cái gì?”
Lý chính cười khổ nói: “Vương gia có điều không biết, tháng năm tháng sáu chính là lúc công việc đồng áng nhiều, không rời người được.”
Úc Cẩn trái lại không nghĩ tới những chi tiết này, nghe lý chính nói như vậy, hơi trầm ngâm nói: “Các hương thân ra đồng làm việc không thành vấn đề, nhưng chờ làm việc nhà nông xong nhớ phải về nơi này ngủ.”
Lo những người này làm xong việc sẽ trực tiếp về nhà, hắn dặn dò nói: “Chờ đến chạng vạng, lý chính nhớ sắp xếp người kiểm kê nhân số.”
Lý chính lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói: “Vương gia, trong thị trấn có hơn một ngàn dân cư, nếu như có người chạy trở về, không nhất định có thể kiểm kê được đâu.”
“Tận lực đi.”
“Được, được.” Lý chính đành phải gật đầu.
“Long Đán, ngươi lưu lại nơi này hiệp trợ lý chính.”
Long Đán ôm quyền: “Vâng.”
Úc Cẩn nhìn nhìn bốn phía, mang theo Nhị Ngưu rời đi.
Chờ tới chạng vạng, quả nhiên có trên dưới một trăm người không trở về.
Lý chính bất đắc dĩ, để vài người mang theo chiêng đồng trở lại trong thị trấn gõ, khuyên được bảy tám chục người trở về.
Cả ngày này Úc Cẩn đều ở huyện Tiền Hà bên kia bận bịu xử lý chuyện nạn dân mới ra khỏi thành, chờ đến buổi tối trở lại trấn Ô Kê mới nghe được Long Đán bẩm báo.
“Nói như vậy, người làm việc nhà nông xong sau đó trở lại trấn Cẩm Lý chỉ có mười một người?”
Mười một, tức là một phần mười.
“Chủ tử, là như thế này. Ngài nói những người đó có phải ngốc không, ngài đều giúp bọn họ quyết định như thế rồi, bọn họ còn trở về tìm đường chết.”
Úc Cẩn cười cười: “Làm sao có thể cưỡng cầu tất cả mọi người tin tưởng một giấc mơ?”
Long Đán nói tiếp: “Sau lại lý chính dẫn người khuyên trở về bảy tám chục người, còn có mấy chục người chết sống không chịu rời đi.”
Úc Cẩn nhíu nhíu mày, đi vào trong viện ở tạm tắm nước lạnh, rồi về phòng nằm xuống.
Đêm hè rất sinh động, bên tai đều là tiếng chim chóc côn trùng kêu vang.
Úc Cẩn ngủ không được, lại bắt đầu tưởng niệm Khương Tự.
Không biết A Tự thế nào rồi, có phải bụng đã lớn hơn không? Hành động có còn thuận tiện không?
Không có hắn ở bên cạnh, có thể cũng không ngủ được như hắn hay không?
Khương Tự lúc này xác thật ngủ không được.
Tính thời gian Úc Cẩn rời đi, trái tim nàng vẫn luôn treo lên.
Trận động đất tàn khốc vô tình lần thứ hai ấy đến tột cùng là xảy ra vào ngày nào? Hay là đã xảy ra, chỉ là chưa truyền tới trong kinh?
Kinh thành cách huyện Tiền Hà không xa, nếu là như vậy, tám trăm dặm khẩn cấp, chờ đến ngày mai có lẽ sẽ nghe được tin tức.
Nàng xoa xoa phần bụng nhô cao, thật cẩn thận trở mình.
“Chủ tử, ngài không ngủ được sao?” Nghỉ ở trên đất bằng A Xảo bò dậy, lấy một cái gối đầu lót ở dưới chân Khương Tự, nhẹ nhàng bóp chân giúp nàng.
Đến cuối kỳ mang thai, vào buổi tối Khương Tự sẽ có tình trạng cẳng chân co rút đau đớn, khi Úc Cẩn ở nhà đều là hắn giúp nàng bóp chân.
A Xảo làm việc Úc Cẩn thường làm, Khương Tự lại càng nhớ thương người đi ra ngoài kia.
“Ngủ.” Nàng nhìn chằm chằm màn rải hoa màu thiên thanh, thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bá tánh trấn Cẩm Lý liên tiếp ngủ ở mảnh đất hoang vu ba ngày, người ngủ ở lều trại còn đỡ, người ngủ ở bên ngoài đã bị muỗi cắn đầy người.
Mà hài đồng cảm thấy mới mẻ khi vừa mới tới nay đã mất hết sự mới mẻ ấy, bắt đầu ầm ỹ muốn về nhà.
“Nương, con muốn ăn bánh bao thịt, nơi này chỉ có màn thầu cùng cháo loãng.”
“Cha của nó, Ni Ni hình như nóng lên, đã nói ngủ ở đất hoang này không được rồi, hài tử nào chịu nổi……”
“Ngứa muốn chết, ta muốn tắm rửa!”
Tiếng oán giận dần dần nhiều lên.
Chờ tới buổi chiều, thời tiết thay đổi bất ngờ, vậy mà bắt đầu đổ mưa.
Cứ như vậy, đừng nói người không có lều ở, chính là người có lều tránh mưa cũng chịu không nổi.
Nhìn mưa rơi thế này, nếu suốt đêm đều ở lều trại chịu được sao?
Càng nhiều người la hét đòi đi.
Lý chính nghĩ đến Úc Cẩn phân phó, gấp đến độ đỏ mặt tía tai: “Không thể đi đâu, Vương gia nói, muộn nhất năm ngày thị trấn sẽ phát sinh động đất, mắt thấy thời gian sắp đến, các hương thân gắng nhẫn nại một chút đi.”
“Nhẫn nại?” Một hán tử cao tráng lau mặt một phen, “ Mưa lớn như vậy, đêm nay phải ngủ thế nào? Lý chính, muốn nhịn ngươi nhịn đi, ta không đành lòng!”
“Đúng thế, không đành lòng!” Không ít người nhao nhao phụ họa.
Người ầm ỹ muốn đi tụ tập một chỗ, dầm mưa tiến về phía trước.
Úc Cẩn vội vàng chạy đến đứng ở phía trước, nước mưa ướt đẫm xiêm y hắn.
“Vương gia, những người này ầm ỹ chết sống đòi về.” Long Đán lên đón nói.
Úc Cẩn gật gật đầu, lau nước mưa sắp chảy vào trong mắt, giương giọng hỏi: “Các hương thân thật sự muốn đi về?”
Tiếng mưa rơi không nhỏ, nhưng thanh âm của hắn lại như có lực xuyên thấu, rơi vào trong tai mọi người.
Hán tử cao tráng hô: “Vương gia, chúng ta đều đã ở chỗ này mấy ngày rồi, ở đâu ra động đất? Hiện giờ lại có mưa rơi, nơi này thật sự không có cách nào cho người ngủ, chúng ta phải đi về.”
“Các hương thân nếu trở về bây giờ, một nửa số bạc trợ cấp còn lại sẽ không được nhận.” Long Đán nói.
Hán tử cao tráng lắc đầu: “Ta tình nguyện từ bỏ cũng muốn trở về, bé con của ta phát sốt.”
Phụ nhân đứng gần hán tử trong ngực ôm một đứa bé, trên đầu đội kín mũ bện bằng cỏ, khuôn mặt nhỏ bởi vì phát sốt mà đỏ bừng, đang mở to hai mắt nhìn Úc Cẩn.
Đối diện với cặp mắt nho đen kia, trái tim vốn đã lạnh đi của Úc Cẩn mềm đi vài phần: “Một lượng bạc.”
“Cái gì?” Mọi người nhất thời khó hiểu ý này.
Úc Cẩn nhàn nhạt nói: “ Tính theo đầu người, ngoài bạc trợ cấp đã nói lúc trước ra, người lưu lại mỗi người sẽ được thêm một lượng bạc.”
Không ít người quyết tâm muốn về nhà hung hăng lau nước mưa một phen.
Một lượng bạc có thể bằng số tiền bọn họ làm đồng hơn nửa năm, trời mưa tính là gì, gác đao cũng có thể ngủ ở nơi này!