“Thấy phụ hoàng bởi vì lão Ngũ đánh phế Thái Tử mà làm lớn chuyện, lão Tam chắc chắn sẽ suy tính lại địa vị của phế Thái Tử trong lòng phụ hoàng một lần nữa. Nhi tử vừa vặn mượn Lý thị đẻ non mà giả vờ rời khỏi, cứ như vậy, uy hiếp lão Tam nhận định liền thành phế Thái Tử……” Tề Vương nói ra tính toán.
Hiền phi liên tiếp gật đầu, cuối cùng dặn dò nói: “Chớ có nóng vội, nhất định không thể để cho phụ hoàng ngươi phát hiện là ngươi động tay ……”
“Đây là tất nhiên, mẫu phi yên tâm đi.”
Hiền phi thở phào nhẹ nhõm: “Thấy ngươi không nản lòng, mẫu phi an tâm rồi.”
“Nản lòng?” Tề Vương cười cười, “Mẫu phi cứ yên tâm đi, nhi tử sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu.”
Nếu một hài tử chưa thành hình mà có thể làm hắn nản lòng, vậy hắn còn tranh cái gì? Chẳng lẽ giống như lão Thất vợ con và đầu giường đặt gần lò sưởi ( ý chỉ sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.)
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Nội thị hô lớn ngoài cửa, Hiền phi và Tề Vương lập tức đi ra ngoài nghênh đón.
Cảnh Minh Đế nhìn thấy Tề vương đi ở bên cạnh Hiền phi, nói: “Lão Tứ cũng ở đây à?”
Tề Vương hành lễ với Cảnh Minh Đế, nói: “Mẫu phi nghe nói Lý thị đẻ non, rất không yên tâm, cho nên gọi nhi tử tới hỏi thăm tình huống của Lý thị.”
“ Tức phụ ngươi sao rồi?” Cảnh Minh Đế vừa đi vào trong vừa hỏi.
Cứ việc ông cảm thấy không thích Ngọc Tuyền cung, nhưng con dâu Hiền phi đẻ non, nên đến xem vẫn là phải đến.
“Giày vò một đêm…… Có điều phụ hoàng không cần lo lắng, nữ nhân đẻ non đều là như thế, cẩn thận điều dưỡng là được.” Tề Vương nói rất bình thản, kiệt lực che giấu nỗi đau đớn.
Cảnh Minh Đế thở dài: “ Tháng giêng ít việc, bồi bên tức phụ ngươi nhiều vào.”
“Dạ, nhi tử biết rồi.”
“Vậy ngươi trở về đi.”
Tề Vương hành lễ cáo lui.
Cảnh Minh Đế mở miệng khuyên Hiền phi: “Con cái với cha mẹ là duyên phận, chờ tới lúc nên tới thì sẽ tới thôi.”
“Hoàng Thượng nói thiếp hiểu, chỉ là trong lòng vẫn khó chịu……” Hiền phi nhân cơ hội tranh thủ thương tiếc.
Hoàng Thượng đã rất lâu không ngủ lại Ngọc Tuyền cung rồi.
Tuy nói tới tuổi này bà đã không cần sủng nữa, nhưng ngủ lại đại biểu địa vị ở trong lòng Hoàng Thượng, tỷ như mùng một mười lăm, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ngủ lại Khôn Ninh Cung.
Cảnh Minh Đế không am hiểu an ủi người, há mồm nói: “Đừng khó chịu, tức phụ lão Thất chắc chắn sẽ sinh cho ngươi một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp.”
Hiền phi: “……” Nếu có thể đánh Hoàng Thượng, bà ta sẽ lập tức tát qua một tát!
Nhịn một chút, Hiền phi dẩu môi nói: “Tạ Hoàng Thượng cát ngôn.”
Cảnh Minh Đế âm thầm thở dài: Xem ra Hiền phi thật sự rất thương tâm, cố nén bi thống nhịn đến môi đều trắng. Thôi, ông vẫn nên rời đi thì hơn, tiện cho Hiền phi khóc ra.
Cảnh Minh Đế rời khỏi Ngọc Tuyền cung.
Ngoài thương tâm ra lại thêm một bụng tức giận Hiền phi ôm ngực trực tiếp trợn trắng mắt, cầm chén trà có cái nắp bể nát kia ra đập nát luôn.
Cảnh Minh Đế trở lại Ngự Thư phòng, tiện tay lật lật thoại bản mới ra, liền thấy Phan Hải vội vã đi vào.
“Lại có chuyện gì?” Cảnh Minh Đế sinh ra dự cảm xấu.
Phan Hải cúi đầu, tránh đi tầm mắt Cảnh Minh Đế: “Đóa ma ma không chịu được cực hình, chết rồi……”
Cảnh Minh Đế nhắm mắt, rồi lại mở ra, cầm lấy thoại bản trên bàn roạt roạt xé nát.
“Hoàng Thượng, ngài bớt giận ạ ——” Thấy Cảnh Minh Đế xé cả thoại bản, lá gan Phan Hải đều run lên.
Hoàng Thượng quả thật tức điên lắm rồi, cuốn lần này là Lục Hoa Trai ra khoản trân quý cuối cùng vào cuối năm trước khi không tiếp tục kinh doanh nữa!
Vứt thoại bản đã xé nát xuống đất, mặt Cảnh Minh Đế khôi phục bình tĩnh: “Tuyên Hồng Lư Tự khanh tới gặp.”
Kỳ thật ông đã làm tốt chuẩn bị không cạy được miệng Đóa ma ma rồi, nghe nói Đóa ma ma không chịu được cực hình chết rồi, cũng không tức giận lắm, chủ yếu là nghẹn khuất, quá nghẹn khuất!
Ô Miêu tộc ở trong mắt các đời hoàng đế Đại Chu đều là sự tồn tại thần bí không dễ trêu chọc, bởi vì hàng năm cùng Nam Lan quốc giao chiến, nên đối với dị tộc kẹp giữa Đại Chu và Nam Lan có thể không đắc tội liền không đắc tội.
Nhưng hiện tại là đối phương duỗi tay tới Đại Chu trước, nếu cứ nhịn như vậy, hoàng đế ông đây còn sức mạnh gì nữa?
Hồng Lư Tự Khanh đang đi thăm bằng hữu, lại bị hạ nhân chạy tới sắp gãy chân tìm đến, vội vàng hoang mang rối loạn tiến cung.
“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”
Nhìn nhìn Hồng Lư Tự Khanh ăn mặc vui mừng, cảm xúc của Cảnh Minh Đế ngược lại tốt lên chút, hỏi: “Đi chúc tết?”
Hồng Lư Tự Khanh ngẩn người, vội nói: “A, đi chúc tết ……”
Mùng hai đầu năm, không đi chúc tết thì làm gì, Hoàng Thượng gọi hắn tới rốt cuộc là làm gì?
Phan Hải nghe được đối thoại khô cằn giữa quân thần khóe miệng co quắp.
“Trời rất nhanh sẽ ấm lên.”
“Vâng.” Hồng Lư Tự khanh bắt đầu đổ mồ hôi.
Trời bao giờ ấm lên hắn không biết, nhưng hắn hiện tại đã nóng đến muốn thoát y rồi đây.
“Chờ sông tan băng, ngươi chọn trong số thuộc hạ một vài người lanh lợi, đi đến Ô Miêu một chuyến.”
Hồng Lư Tự Khanh bỗng mở to hai mắt.
Đi sứ Ô Miêu? Đây cũng không phải chuyện dễ, đến lúc đó chọn ai đi người ta không đi, hắn lại phải ôm vào đầu. Nhưng thật ra có thể mượn việc này kiếm một món lợi nhỏ, những thuộc hạ đó chắc chắn sẽ vui vẻ nhét bạc……
Đang nghĩ đến chỗ tốt, liền nghe Cảnh Minh Đế nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó ái khanh cũng đi, tỏ vẻ Đại Chu ta coi trọng họ.”
Thân mình Hồng Lư Tự Khanh lung lay, cố nén xúc động muốn khóc lớn đáp vâng, mạnh mẽ an ủi trong lòng: Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, chờ tới Ô Miêu rồi, hắn được xem như thượng khách cũng không tồi.
Lại nghe Cảnh Minh Đế nhàn nhạt nói: “Ái khanh không cần lo lắng, người của Cẩm Lân vệ sẽ cùng đi với ngươi.”
Hồng Lư Tự Khanh trước mắt tối sầm, tuyệt vọng tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Cả tháng giêng trôi qua trong không khí mây đen nhàn nhạt bao phủ.
Tới tháng hai, thời tiết bắt đầu chuyển ấm, từ Hồng Lư Tự Khanh dẫn đội, một nhánh đội ngũ rời kinh thành đi đến Ô Miêu.
Đồng thời rời kinh còn có Khương Trạm.
Ngày đưa tiễn, trường đình ngoài thành đứng đầy người.
“Nhị đệ tới phía Nam, nhất định không được khoe khoang, nhớ kỹ cái gì cũng không quan trọng bằng an toàn.” Khương Y khóe mắt phiếm hồng, đem một cái tay nải giao cho Khương Trạm.
Khương Trạm cười hỏi: “Đại tỷ chuẩn bị cho ta cái gì vậy?”
“Hai bộ xiêm y, hai đôi giày.”
“Vừa lúc đều cần dùng đến, chờ đệ từ phía Nam trở về, cũng đem về cho mọi người thứ tốt.”
“Cái địa phương đó có thứ gì tốt? Ngươi mang người trở về là được rồi!” Khương An Thành bị nụ cười vô tâm vô phế của nhi tử tức giận đến trợn trắng mắt, giơ tay đập cho một phát.
Khương Trạm xoa xoa cánh tay bị đánh, dở khóc dở cười: “Phụ thân, hiện giờ nhi tử tốt xấu cũng là võ tướng tứ phẩm, những thủ hạ kia còn đang nhìn kìa.”
Khương An Thành đảo qua đội ngũ chờ ở ngoài đình, trừng mắt liếc Khương Trạm một cái, nhưng không răn dạy nữa.
Khương Trạm nhìn về phía Khương Tự, giơ tay muốn vỗ vỗ vai nàng, nhưng dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của người nào đó lại yên lặng hạ tay xuống.
“Tứ muội, trong nhà liền nhờ muội để ý, có việc nhớ rõ viết thư cho ta.”
“Nhị ca yên tâm.”
Tầm mắt Khương Trạm hạ xuống, cười nói: “Chờ cháu trai ta sinh ra, cũng nhớ viết thư cho ta.”
Khương Tự đồng ý, đưa một cái tay nải nhỏ cho Khương Trạm: “Bên trong chuẩn bị ít đồ nhị ca khả năng dùng đến, nhị ca đừng làm mất.”
“Nhất định chắc chắn sẽ không làm mất.”
Khương Trạm là người tiêu sái, nên nói đều đã nói, nhận dây cương gã sai vặt đưa tới xoay người lên ngựa, phất tay với người nhà, kẹp chặt bụng ngựa chạy đi