Hàn Nhiên bẩm báo hết, khom người lui ra.
Trong Dưỡng Tâm Điện rộng lớn chỉ còn lại tiếng Cảnh Minh đế nhẹ nhàng đánh vào chỗ tựa lưng bằng gỗ tử đàn.
Cảnh Minh đế hậu tri hậu giác nghĩ: Yến vương bị phạt một năm bổng lộc, thế mà một vạn lượng bạc lại có thể bỏ ra một cách dễ dàng như thế, tiểu tử này thật đúng là có tiền.
Vấn đề này chợt lóe qua trong đầu ông, sau đó rất nhanh bị ông ném ra sau đầu.
Nói cho cùng cũng không tính là vấn đề gì lớn.
Lão Thất dùng một vạn lượng bạc đổi về thanh danh tốt, tính ra cũng có lời lắm chứ.
Danh vọng, có khi có thể đem ra lay động lòng dân.
Hàn Nhiên rời khỏi Hoàng cung, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm nên định trực tiếp hồi phủ, không nghĩ tới lại thấy thuộc hạ Trấn Phủ Sứ đang chờ ở cách đó không xa, thấy hắn xuất hiện liền bước nhanh tới.
Thấy sắc mặt của Trấn Phủ Sứ rất khó coi, Hàn Nhiên nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Không có đại sự, Trấn Phủ Sứ sẽ không đứng ngoài cửa cung chờ hắn.
Trấn Phủ Sứ cúi đầu, kiên trì nói: "Đại nhân, đôi tổ tôn Ô Miêu kia không thấy đâu nữa."
"Không thấy đâu nữa?" Hàn Nhiên cho rằng mình nghe được truyện cười.
Giờ đôi tổ tôn Ô Miêu không còn ở trong tiểu điếm trên con phố phía Tây nữa, mà sau khi được Hoàng Thượng gật đầu đã bị Cẩm Lân vệ mang về đại lao rồi.
Giờ Trấn Phủ Sứ lại nói với hắn, ngục giam của Cẩm Lân vệ, nơi chuyên môn giam giữ trọng phạm, hai người lớn sống sờ sờ cứ thế không thấy đâu nữa?
" Ngươi kông phải đang nói giỡn đấy chớ?"
Mùa đông giá rét, trên trán Trấn Phủ Sứ lại phủ kín mồ hôi.
Hắn ta không kịp lau, cúi đầu nói: "Đại nhân, người thật sự không thấy đâu nữa. Lúc phát hiện ra thì cửa lao mở rộng, khóa cửa không hề hư hao, lính thủ vệ té xỉu ở một bên, trong tay còn cầm chìa khóa..."
Hàn Nhiên càng nghe sắc mặt càng trầm: "Ý của ngươi là nói, người của chúng ta tự mình lấy chìa khóa mở cửa thả bọn chúng rời đi, vả lại dọc theo đường đi những thủ vệ này còn làm như không thấy bọn họ?"
Trấn Phủ Sứ gian nan gật gật đầu.
"Vớ vẩn!" Hàn Nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhấc chân đạp cho Trấn Phủ Sứ một cước.
Trấn Phủ Sứ tránh cũng không dám tránh, mặc một cước ấy nặng nề đá vào trên người.
Hàn Nhiên đá xong nhắm chặt mắt, hòa hoãn cảm xúc sắp sửa nổi giận: "Ngươi tỉ mỉ kể lại tình huống rõ ràng cho ta nghe."
Trấn Phủ Sứ kể lại toàn bộ chi tiết, cuối cùng nhìn Hàn Nhiên ánh mắt dè dặt nói: "Đại nhân, nghe nói người ở Nam Cương có rất nhiều thứ kỳ lạ, có khi nào bà lão kia biết vu thuật không?"
Hàn Nhiên hất mày kiếm: "Ngươi có biết vu thuật là gì không?"
Trấn Phủ Sứ lắc đầu.
"Vậy ngươi còn nói cái rắm!"
"Đại nhân, vậy ngài nói xem trước mắt nên làm gì bây giờ ——" Trấn Phủ Sứ trong lòng run sợ hỏi.
Hàn Nhiên lại muốn đá thêm một cước, lướt mắt nhìn thấy thị vệ canh giữ ở ngoài cửa cung đành cố nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Theo ta tiến cung diện thánh!"
Trấn Phủ Sứ chịu đựng xúc động muốn khóc theo Hàn Nhiên đi về hướng cửa cung.
"Hoàng thượng, Hàn chỉ huy sử cầu kiến."
Cảnh Minh đế ngẩn người.
Hàn Nhiên không phải mới đi sao, thế nào lại tới nữa?
Không tốt, mí mắt ông lại bắt đầu nhảy.
Giờ đây Cảnh Minh đế cũng không quản là máy mắt trái hay là máy mắt phải nữa, ông đã tổng kết ra một kinh nghiệm: Phàm là mí mắt nhảy, nhất định không có chuyện gì tốt.
"Truyền hắn tiến vào."
Hàn Nhiên vừa tiến vào liền quỳ xuống: "Vi thần thất trách, xin hoàng thượng thứ tội."
Cảnh Minh đế bây giờ ngay cả cảm thấy ngoài ý muốn đều không có, vô lực xoa xoa huyệt Thái Dương: " Nói trẫm nghe thử."
" Trấn Phủ Sứ vừa mới báo lại, đôi tổ tôn Ô Miêu kia không thấy đâu nữa."
Cảnh Minh đế kinh ngạc ngay cả miệng đều quên khép lại, một hồi lâu mới hỏi: "Các ngươi không mang đôi tổ tôn Ô Miêu kia về nha môn?"
Hàn Nhiên cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy da mặt mình vào giờ khắc này lại dày thêm một lớp: "Người là biến mất ở trong ngục..."
"Hàn Nhiên này, cửa ngục giam đã quên đóng sao?"
Hàn Nhiên nghe ra cảm xúc phát điên từ trong lời châm chọc của Cảnh Minh đế, chịu đựng xấu hổ nói lại tình huống một lần.
Cảnh Minh đế nghe xong, rất lâu không có phản ứng.
Ông không có biện pháp có phản ứng, nếu không bình tĩnh lại ông sợ sẽ nhịn không được hạ lệnh chém đầu Hàn Nhiên.
Vốn loại ngu ngốc này muốn chém liền chém, ông chẳng thấy đau lòng xíu nào, nhưng lần nữa đề bạt một vị Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ, vậy chuyện ông bị đội nón xanh lại có thêm một người nữa biết...
Cảnh Minh đế không muốn nghĩ nữa, vừa nghĩ liền có xúc động muốn tự mình chém người.
"Lăn ra ngoài cho trẫm!"
Hàn Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định nằm bẹp trên mặt đất bắt đầu lăn vòng ra ngoài.
Trấn Phủ Sứ thấy thế vội vàng noi theo.
Mắt thấy hai người lăn ra ngoài, Cảnh Minh đế tức giận đá lung tung mấy lần, đạp lật mấy cái ghế con, mới nhấc chân đi đến cung Hoàng hậu.
"Nương nương, Hoàng thượng lại tới nữa." Cung tì vui mừng bẩm báo.Khóe miệng Hoàng hậu hơi rút.
Hoàng thượng chắc chắn đến để thúc giục chuyện dùng Thập Tứ làm mồi nhử đây mà.
Hoàng thượng thật đúng là nóng vội.....
Đang suy nghĩ, Cảnh Minh đế đã đi đến, Hoàng hậu vội khom người hành lễ.
Cảnh Minh đế đuổi hết hạ nhân ra ngoài, nói: "Hoàng hậu, chuyện đó không nên kéo dài nữa, trì hoãn sẽ sinh biến."
Người nhốt vào ngục giam Cẩm Lân vệ rồi còn có thể chạy ra tìm đường sống, còn có gì mà không có khả năng nữa?
Hoàng hậu gật gật đầu.
Đợi đến lúc Đế Hậu dùng bữa tối, Phúc Thanh công chúa cũng tới.
"Thì ra phụ hoàng cũng ở đây ạ."
Hoàng hậu cười nói: "Đúng lúc có món cả phụ hoàng con và con đều thích ăn, liền gọi con qua cùng ăn."
Nhìn nữ nhi cười tươi như hoa nhưng lại gầy đi rất nhiều, trong lòng Hoàng Hậu cảm thấy thật không đành lòng.
Từ khi Thập Ngũ chết, A Tuyền thường xuyên gặp ác mộng, không biết khóc bao nhiêu lần, luôn luôn tự trách mình làm liên lụy Thập Ngũ, mà cố tình khi đối mặt với bọn họ lại luôn cười khanh khách.
Hiện tại vì kế hoạch, phải cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt A Tuyền.....
"A Tuyền gầy rồi." Cảnh Minh đế nói.
Hoàng hậu phụ họa: " Gầy đi rất nhiều, có phải không ăn được không?"
Phúc Thanh công chúa vội nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu không cần lo lắng cho con, con vẫn tốt lắm."
Trước mặt các cung tì trong phòng, Cảnh Minh đế đột nhiên thở dài: "Cũng phải, A Tuyền khỏe mạnh hơn Thập Tứ, Thập Ngũ rất nhiều..."
Lông mi Phúc Thanh công chúa run lên, rũ xuống tầm mắt.
Hoàng hậu nhíu mày: " Đang lúc ăn uống, Hoàng thượng đừng nên nhắc đến chuyện khác."
"Trẫm chỉ là nhìn thấy A Tuyền đột nhiên có chút cảm khái. Thập Ngũ mất rồi, nhiều lời cũng vô ích, ngược lại là Thập Tứ, từ khi mẫu phi nó đi thân thể nó càng ngày càng không tốt, lẻ loi trơ trọi một mình như vậy trẫm lo...."
" Ý của Hoàng thượng là —— "
Cảnh Minh đế nhìn Hoàng Hậu thật sâu: "Hoàng hậu, không bằng Hậu thu Thập Tứ làm dưỡng nữ đi."
Cung tì trong phòng đều sững sờ kinh ngạc, rồi lại vội vàng rũ mắt che giấu.
Hoàng hậu sững sờ một lúc, quả quyết bác bỏ: "Không được! Lẽ nào Hoàng Thượng đã quên Thập Ngũ chết thế nào rồi sao?"
Hoàng Hậu từ chối dứt khoát như vậy hình như làm Cảnh Minh đế không xuống đài được: "Trần mỹ nhân mặc dù có tội, nhưng Thập Tứ vô tội mà, Hoàng Hậu, Hậu là nhất quốc chi mẫu, không thể ngay cả điểm bao dung ấy cũng không có được...."
"Hoàng thượng cảm thấy ta không đáp ứng nhận Thập Tứ làm dưỡng nữ chính là không có tấm lòng bao dung? Cha nợ con trả là đạo lý bình thường, ta thương tiếc cho cảnh ngộ của Thập Tứ, không để cho người ta chậm trễ nó đã là tốt lắm rồi, há có đạo lý cho nó lên làm đích công chúa? Nếu mọi chuyện đều thưởng phạt không thoả đáng, làm sao uy hiếp được người tâm tồn ác ý? Hoàng thượng, đây là cổ vũ người làm ác đó, ta tuyệt đối không thể đáp ứng!"
"Trẫm chỉ ra đề nghị nho nhỏ thôi, Hoàng Hậu làm gì nổi giận như thế?"
Hai vị Đế Hậu tranh chấp làm hạ nhân trong phòng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, ai cũng câm như hến.
Sau một hồi tranh chấp kịch liệt, Cảnh Minh đế đen mặt phẩy tay áo bỏ đi.