Hàn Nhiên ra hoàng cung, liền nhìn thấy Úc Cẩn chờ ở dưới tàng cây cách đó không xa.
Vào Đông cây cối trụi lủi chỉ còn lại chạc cây, nhưng bởi vì tuyết đọng trên cành còn chưa tan, nên cành cây bình thường xấu xí lại thành Quỳnh Chi Ngọc thụ, nhìn rất đẹp mắt.
Thanh niên đứng ở cạnh gốc cây dáng người cao ngất, ánh mắt trầm tĩnh, so với ngọc thụ còn hấp dẫn người ta hơn.
Hàn Nhiên do dự một chút, rồi đi qua.
"Vương gia còn chưa đi?"
"Chờ Hàn đại nhân cùng đi."
Hàn Nhiên sờ sờ sống mũi.
Yến vương nói chuyện cũng thật trực tiếp.
Lấy thân phận Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ của hắn, các đại thần đều kính trọng nhưng xa cách, không có mấy người dám lượn lờ trước mặt, đặc biệt là ngang nhiên lượn lờ trước mặt.
"Vương gia trước mời."
Mắt đẹp của Úc Cẩn cong lên, bao hàm ý cười: "Hàn đại nhân hồi nha môn sao?"
Hàn Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, hàm hồ nói: "Phải về rồi."
Trời mới sáng không bao lâu, cũng không thể trực tiếp về nhà uống trà.
"Thế tiểu vương vừa vặn đi với ngươi luôn."
Hàn Nhiên lộ ra nghi hoặc.
Úc Cẩn cười giải thích nói: "Phụ hoàng không phải lệnh cho ta trong vòng ba ngày phải tiêu trừ ảnh hưởng xấu do biểu thúc của Vương phi gây ra sao, ta muốn tìm gã tâm sự."
Hàn Nhiên liếc nhìn Úc Cẩn một cái, bao hàm thật sâu không tín nhiệm.
Thật sự chỉ là tâm sự sao? Đổi là hắn có loại thân thích xa tít tám sào lại còn chọc ra cái sọt lớn thế này, hắn hận không thể bẻ gãy cổ đối phương ấy chứ.
Bất luận nghĩ thế nào, đối mặt với yêu cầu của Úc Cẩn Hàn Nhiên cũng không tiện cự tuyệt, đoạn gật gật đầu.
Có Hàn Nhiên sắp xếp, Úc Cẩn rất nhanh gặp được Đậu biểu thúc.
Lúc này Đậu biểu thúc mặt như cà tím, nhìn thấy Úc Cẩn nhãn tình sáng lên: "Vương gia, ngài rốt cục tới cứu ta!"
Lần cuối đi Bá phủ tìm muội muội đòi tiền mới biết được muội muội đã vào ở Yến vương phủ, gã lặng lẽ chầu chực ở ngoài Vương phủ, biết người trẻ tuổi trước mắt chính là Yến vương, cháu rể họ của gã.
Nói đến liền xót xa, gã đến bây giờ cũng quên không được cảnh tượng đáng sợ ban đêm tỉnh lại thấy cháu họ quơ kéo khoa tay múa chân với nửa dưới của gã, thế cho nên cả cửa Vương phủ cũng không dám vào.
Cũng bởi vậy mới không có tiền xài, có người đưa bạc cho gã mới động tâm...
"Cứu ngươi?" Úc Cẩn cười lạnh một tiếng.
Đậu biểu thúc chỉ cảm thấy cổ phát lạnh, rụt lùi ra sau.
"Ngươi ỷ vào tên tuổi của Vương phi làm ác, còn trông cậy vào bổn vương sẽ cứu ngươi? Không cắt phăng cái bộ phận thối nát không an phận kia của ngươi rồi đưa vào trong cung hầu hạ đã là không tệ rồi."
Mặt Đậu biểu thúc đột nhiên trắng bệch, nhìn Úc Cẩn ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cắt phăng... Gã hiện tại hoàn toàn không nghe lọt hai chữ này!
Úc Cẩn hai tay giao nhau, không kiên nhẫn nói: "Như vậy đi, làm theo yêu cầu của ta sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi, nếu không —— "
Đậu biểu thúc bị sát khí trong mắt đối phương dọa sững sờ, ngơ ngác gật đầu.
Hai khắc sau, Úc Cẩn ly khai nha môn Cẩm Lân vệ, tiến về nơi xảy ra chuyện.
Lại rơi một trận tuyết, vết máu đỏ sậm trên đường lát đá đã sớm bị phủ kín, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, mà trọng tâm đề tài trà dư tửu hậu của những người ở gần nơi này lại không rời khỏi chuyện này, mùa Đông nhàm chán, lại càng truyền càng xa.
Bát quái liên quan đến các hoàng thân quốc thích, thật sự là làm người ta trầm mê mà...
Úc Cẩn một đường đi tới, nghe nhàn thoại đầy một lỗ tai.
"Ta thấy nương tử Lý gia chết uổng rồi, chậc chậc, người nọ là thân thích Yến vương phi đó, có núi lớn dựa vào."
"Không phải bị đại nhân Cẩm Lân vệ bắt đi rồi à, Cẩm Lân vệ không nói tình cảm mà?"
"Vậy thì phải xem là với ai, với chúng ta đương nhiên không nói tình cảm, với thân thích của Yến vương phi có thể không nể mặt? Quan lại bao che cho nhau, cứ chờ xem đi, cuối cùng khẳng định là lặng yên không một tiếng động thả ra thôi, dù sao chúng ta lại không nhìn thấy."
"Đáng thương Lý đại lang hôm nay mới trở về, nghe nói tức phụ chết rồi, trực tiếp hộc máu ngất xỉu, tỉnh lại giãy dụa muốn đi đòi công đạo, bị người khuyên can mãi mới chịu thôi...."
"Đúng rồi, đệ đệ của nương tử Lý gia ngày ấy không phải bị mang đi rồi ư, bọn họ tính an trí đứa nhỏ kia thế nào?"
"Ai biết được, tóm lại Lý gia đã cửa nát nhà tan, nghiệp chướng mà..."
Úc Cẩn nghe xong những lời bàn tán này, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Cho dù không có hứa hẹn trước mặt hoàng đế lão tử, hắn cũng không thể bỏ mặc việc này lên men.
Hắn là một Vương gia nhàn tản, có thể không thèm để ý thanh danh, nhưng A Tự không được, thế đạo này vốn đã rất hà khắc với nữ tử.
Úc Cẩn đứng lặng ở góc tường, Long Đán lập tức đi tới: "Vương gia, bắt đầu sao?"
"Ừ."
Long Đán vung tay lên, một nhóm người bên đường xếp thành một hàng, cầm đồng la trong tay gõ vang trời.
Đám người đang chán muốn chết nhất thời vọt tới từ bốn phương tám hướng, có kinh nghiệm còn kẹp cả bàn ghế dưới nách.Một nhóm người vận đủ khí lực gõ đồng la, ba tầng trong ba tầng ngoài, tầng tầng lớp lớp, người xem náo nhiệt càng vây càng nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?" Người tới chậm nhón chân vội vàng hỏi.
"Còn chưa biết nữa." Người bị hỏi vỗ vỗ người đằng trước, "Huynh đệ, bên trong xảy ra chuyện gì?"
Phía trước vỗ phía trước nữa, rốt cục truyền về câu nói: "Còn đang gõ la, tạm thời không có chuyện khác."
Mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hưng phấn không thôi: Dựa vào kinh nghiệm, có bát quái lớn sắp sinh ra!
Tiếng chiêng trống rốt cục ngừng, nhóm người kia không biết ôm một chồng ghế từ đâu ra, xếp chồng lên giữa khoảng sân đang bị bao vây.
Tiếng chiêng trống dừng lại, ngược lại làm người đứng tuốt ngoài cùng không nhìn thấy tình hình bên trong gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngừng chọt người phía trước: " Sao rồi, sao rồi?"
"Ghế một cái chồng lên một cái, hình như đang xếp bậc thang."
"Dùng ghế xếp bậc thang? Chớ không phải là múa tạp kỹ?"
Rất nhanh người ngoài cùng không phải hỏi nữa, ghế giữa sân càng chồng càng cao, trong nháy mắt đã đến độ cao hai trượng, cũng đủ cho người trong trong ngoài ngoài ngửa đầu nhìn thấy rõ ràng.
Trên ghế bậc thang trên cùng đứng một người dáng người nhỏ gầy, có người ném cái ghế lên trên, hắn vững vàng tiếp được, thật cẩn thận cầm chắc cái ghế, nghiêng người lại nhảy lên độ cao mới.
Mọi người vây xem vỗ tay khen hay rầm rầm.
Mắt thấy ghế thang đã có độ cao hơn ba trượng, mọi người vây xem lập tức im bặt.
Độ cao này nếu như rơi xuống sẽ ngã chết người, bọn họ vẫn nên yên tĩnh xem đi, không nên vì thanh âm quá lớn mà làm người ta sợ.
Mà người đứng ở không trung lại không khẩn trương chút nào.
Hắn là hí tử ( người diễn xiếc) giỏi nhất trong thành, am hiểu nhất chính là mục này, độ cao như vậy với hắn mà nói hoàn toàn không tính là gì, mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, tiền thưởng nhận được cũng đủ ba năm thu nhập của gánh xiếc.
" Độ cao này, người vây quanh lại nhiều, trong ngoài đều có thể nhìn thấy nhỉ?" Úc Cẩn thản nhiên nói.
Long Đán lau mặt một phen: "Ty chức cảm thấy người ngoài thành đều có thể thấy ấy chứ."
Độ cao tường thành cũng chỉ có hai ba trượng thôi.
Biện pháp này, cũng chỉ Vương gia có thể nghĩ ra.
Úc Cẩn ngửa đầu, khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên: "Vậy là tốt rồi."
Nếu đã truyền đi, vậy náo càng lớn càng tốt.
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, náo nhiệt hắn tạo ra cũng sẽ không chê.
Hí tử giữa không trung vững vàng đứng ở trên ghế thang nhìn chung quanh một vòng, rồi ôm quyền với người xem.
Người xem ngưng thần nín thở, chờ mong động tác kế tiếp của hắn.
Hí tử đưa tay lấy từ trong lòng ra một vật, bỗng ném mạnh ra ngoài, một bức dài đón gió bay ra, đế xanh chữ đen vô cùng dễ thấy.
" Trên đó viết gì vậy?" Người không biết chữ vội hỏi.