Bị Cảnh Minh Đế điểm danh, Úc Cẩn vẻ mặt mờ mịt: “Nhi thần không biết.”
“Không biết?” Lửa giận của Cảnh Minh Đế lớn hơn nữa, chỉ mấy tên ngôn quan bước ra khỏi hàng, “Ngươi vừa mới không nghe thấy bọn họ nói?”
Úc Cẩn rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Nhi thần nghe được.”
Hắn lạnh nhạt khiến các ngôn quan cảm xúc trào dâng càng có thêm ý chí chiến đấu.
Quá kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo, Yến Vương đây là ỷ vào thân phận hoàng tử một chút cũng không để bọn họ vào mắt mà.
Hoàng tử lại như thế nào, kể cả Hoàng Thượng ồn ào muốn ra cung còn bị bọn họ mắng cho nữa là.
Cảnh Minh Đế cảm nhận được các ngôn quan hừng hực lửa giận, vì tránh cho phát sinh sự tình xui xẻo ngôn quan đâm cột, vội trấn an nói: “Chư khanh tạm thời đừng nóng nảy.”
Sau đó rống một tiếng với Úc Cẩn: “Nếu nghe được, ngươi còn giả vờ hồ đồ cái gì!”
Cái thằng hỗn trướng này, yêu thương tức phụ là chuyện tốt, nhưng không thể dung túng như vậy được, không thể điệu thấp chút à.
Cảnh Minh Đế càng nghĩ càng thấy tức.
Nhớ năm đó ông với Hoàng Hậu vẫn còn là hoàng tử phi cũng là phu thê ân ái, trước mặt ngoại nhân lại phải thành thật chút, miễn cho chướng mắt người khác. Tiểu tử này quá không biết thu liễm, mượn cơ hội lần này phải nên giáo huấn thật tốt một chút.
Cảnh Minh Đế hạ quyết tâm thu thập nhi tử, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Phụ hoàng, nhi thần vẫn như cũ không biết phạm vào sai gì. Các vị đại nhân nói Vương phi không đi Nghi Ninh Hầu phủ phúng viếng là hành vi vô lễ, tổn hại danh dự hoàng gia, nhưng Vương phi không phải không muốn đi, mà là không thể đi.”
“Không thể đi?” Cảnh Minh Đế tức giận hỏi lại một câu.
Úc Cẩn gật đầu: “Vâng, Vương phi thân thể không khoẻ, không thể đi.”
Một câu lại rước lấy mấy vị ngôn quan nước miếng tung bay.
Trong đó một vị ngôn quan càng là trực tiếp chất vấn: “Không biết Yến Vương phi mắc bệnh gì? Theo vi thần biết, mấy ngày trước khi Đại thái thái Nghi Ninh Hầu phủ mất, Yến Vương phi còn theo huynh tỷ cùng nhau đi thăm Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.”
Úc Cẩn nhướng cao mày, hiện ra vài phần sắc bén: “Đại nhân hoài nghi tiểu vương nói dối?”
“Không dám.” Ở trước mặt Cảnh Minh Đế, ngôn quan vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Cảnh Minh Đế nhìn mà có phần tức giận.
Mấy lão già này không có chuyện gì làm, cứ nhìn chằm chằm việc riêng của hoàng gia làm cái gì, phía Nam mưa to làm sụp một thôn trang sao không thấy ai nhắc tới?
Lại nhìn nhi tử không hề có ý hối cải, Cảnh Minh Đế càng nổi giận hơn.
Bị người bắt được nhược điểm tiểu tử này không biết thu liễm chút à? Một đám chỉ toàn cho ông ngột ngạt!
Úc Cẩn có phần ủy khuất: “Phụ hoàng, nhi thần không có nói dối, Vương phi thật sự là không thoải mái, không thể đến phúng viếng. Trưởng sử Vương phủ trước đó đã lập tức hồi âm cho Nghi Ninh Hầu phủ, Hầu phủ cũng chưa nói cái gì, cớ gì người khác còn muốn khoa tay múa chân?”
Khoa tay múa chân?
Vài tên ngôn quan vừa nghe thế liền bùng nổ, ngôn quan vừa mới chất vấn càng kích động hơn, trực tiếp khai chiến với Úc Cẩn.
Lão trưởng sử Yến Vương phủ quỳ gối bên cạnh suýt nữa gạt lệ.
Sớm biết như thế lúc trước hà tất làm như vậy, lão biết ngay Yến Vương sẽ có ngày bị các ngôn quan vây đánh mà.
Lần này hay rồi, khuôn mặt già của lão ở trước mặt nhóm đồng liêu xem như mất hết.
Mặt già của lão không đáng tiền, nhưng bởi vì loại phá sự này mà bị giáng chức bãi quan, quả thực là sỉ nhục suốt đời.
Lão trưởng sử càng nghĩ càng tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vị ngôn quan kích động nhất kia khép khép mở mở miệng, trong lòng đột nhiên toát ra một ý niệm: Nếu lão nhảy dựng lên dùng khăn tay bịt miệng gia hỏa này, có phải có thể được thanh tịnh không?
Lý trí làm lão trưởng sử không có vọng động.
Úc Cẩn mặt không biểu tình nghe, chờ vài vị ngôn quan an tĩnh lại, mới nhàn nhạt nói: “Vương phi không thoải mái, xác thật không có cách nào đến Nghi Ninh Hầu phủ phúng viếng. Vài vị đại nhân không tin tiểu vương nói, tiểu vương cũng không thể làm gì.”
Hắn nói xong nhìn về phía Cảnh Minh Đế, vẻ mặt ủy khuất: “Xin phụ hoàng tin tưởng nhi tử.”
Cảnh Minh Đế yên lặng nhìn trời.
Ông kỳ thật cũng không tin……
Ngôn quan cầm đầu lại nói: “Nếu Yến Vương nói như thế, Hoàng Thượng sao không phái ngự y xem bệnh cho Yến Vương phi ——”
“Không thể!” Úc Cẩn buột miệng thốt ra.
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn, thần sắc khác nhau.
Yến Vương nói Yến Vương phi thân thể không khoẻ quả nhiên là lý do, Yến Vương lần này là không đánh mà tự khai.
Cảnh Minh Đế ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Úc Cẩn.
“Thất đệ, nếu Yến Vương phi không thoải mái, thì cứ để cho thái y xem đi, đỡ cho phụ hoàng lo lắng.” Thái Tử không có ý tốt khuyên nhủ.
Một vị hoàng tử nào đó bị buộc tội, các hoàng tử khác đều muốn dự thính, xem như là lệ thường những năm gần đây.
Dùng lời của Cảnh Minh Đế nói nói cái này gọi là lấy đó làm gương, là cơ hội tốt cảnh tỉnh các hoàng tử.
Úc Cẩn liếc Thái Tử một cái, nhàn nhạt nói: “Đa tạ Nhị ca nhọc lòng thay đệ đệ.”
Thái Tử còn muốn nói cái gì, nhận được ánh mắt truyền đạt của Lễ Bộ Thượng Thư Dương Đắc Quang, chỉ đành phải im miệng.
Úc Cẩn trịnh trọng dập đầu một cái với Cảnh Minh Đế: “Lương y chính đã xem qua cho Vương phi, liền không cần làm phiền thái y nữa……”
timviec taitro
Cảnh Minh Đế nhìn mắt Úc Cẩn lộ ra tia khẩn cầu, có hơi mềm lòng.
Sẽ không phải là tức phụ lão Thất có bệnh kín gì đó không thể cho ai biết chứ?
Nếu là như vậy, lão Thất ra sức khước từ như thế về tình coi như có thể tha thứ.
Nghe Úc Cẩn nói như vậy, vài tên ngôn quan càng chắc chắn hắn chột dạ, kiên trì yêu cầu mời thái y.
Úc Cẩn đột nhiên nổi giận: “Vài vị đại nhân chẳng lẽ là nhàn đến phát hoảng rồi, cứ một mực túm chặt nội trạch của tiểu vương không buông? Tiểu vương chẳng qua là một Vương gia nhàn tản, Vương phi theo tiểu vương cũng là biết thỏa mãn mới thấy hạnh phúc. Cữu mẫu Vương phi mất đi phúng viếng cũng được, không đi phúng viếng cũng thế, vốn dĩ chỉ là gia sự của phu thê chúng ta, tiểu vương thật sự nghĩ không ra rốt cuộc có gì gây trở ngại cho quốc sự, mà đáng để cho các vị oán giận như thế.”
Mẹ, đều nói Vương gia không lo ăn chơi trác táng không phải Vương gia tốt, một đám hiền danh lan xa đừng nói Thái Tử không an ổn, ngay cả hoàng đế lão tử còn chẳng an ổn, đến phiên hắn cư nhiên yêu cầu cao?
Úc Cẩn hỏi lại khiến trong điện yên tĩnh.
Cảnh Minh Đế vỗ mạnh tay vịn long ỷ: “ Đồ hỗn trướng, câm miệng cho trẫm!”
Trường hợp nghiêm túc như vậy, nói lời nói thật cái gì nha.
“Vương gia là hoàng tử, nhất cử nhất động liên quan đến thể diện hoàng gia, việc này tất nhiên không thể chỉ coi như gia sự của Vương gia.” Ngôn quan cầm đầu trải qua khiếp sợ ban đầu phản bác nói.
Úc Cẩn cười cười: “Không nghĩ tới tiểu vương còn rất quan trọng, có thể đại biểu toàn bộ hoàng gia……”
Vài tên ngôn quan đều kinh ngạc, phảng phất như một lần nữa nhận thức Yến Vương.
Thế mà có người dám ở trên đại điện cùng ngôn quan biện luận lý lẽ.
Phải biết rằng ngôn quan Đại Chu có quyền lực nghe phong phanh tấu sự, nói cách khác không cần lấy ra chứng cứ rõ ràng, chỉ bằng tin đồn là đã có thể buộc tội người nào đó, buộc tội sai thì làm sao bây giờ?
Khụ khụ, sai thì sai chứ sao.
Chính bởi vì từ khai triều tới nay cho ngôn quan quyền lợi như vậy, nên xưa nay mới có nhiều ngôn quan tre già măng mọc khi đế vương thất đức, thấy chết không sờn khuyên can.
Thần ngôn đã ra, thần chết tiếc gì.
Đây là khí khái của các ngôn quan, cũng là điều quân vương muốn thấy.
Cũng bởi vậy, các ngôn quan làm càn cũng không phải chân chính làm càn, đế vương nhẫn nại càng không phải uất ức vô năng.
Một vị minh quân không có cách nào bảo đảm con cháu không phạm sai lầm, thậm chí không thể bảo đảm chính mình không phạm sai, các ngôn quan khuyên can đó là một loại ước thúc với hoàng quyền, giữ gìn từ trên căn bản còn là củng cố giang sơn.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng đều bao dung ngôn quan, ấy thế mà Yến Vương lại dám trực tiếp đối đầu, mà không phải thành thành thật thật nghe mắng.
Yến Vương về sau đừng nghĩ có ngày lành.
Cảnh Minh Đế thấy thế đau đầu muốn nứt, nói: “Vậy để thái y đi xem đi.”