Tương Vương phủ giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
Úc Cẩn mang theo Khương Tự khoan thai tới muộn.
Lỗ Vương lớn tiếng ồn ào: “Thất đệ, các ngươi tới đủ muộn. Lúc trước ngươi đại hôn, Bát đệ chính là tới sớm nhất đó.”
Úc Cẩn thấy thị nữ Tương Vương phủ dẫn Khương Tự tới chỗ nữ khách bên kia, lúc này mới ngồi xuống, lười biếng nói: “Tục ngữ nói tới sớm không bằng tới đúng lúc, hôn lễ lại chưa bắt đầu, tân lang quan càng không phải Ngũ ca, Ngũ ca nóng vội như thế làm gì?”
Âm lượng của hắn cũng không nhỏ, bên phía nữ khách Lỗ Vương phi nhìn lướt qua bên này, chén trà trong tay phịch một tiếng đặt xuống bàn.
Toàn thân Lỗ Vương cứng đờ, nhe răng nhếch miệng với Úc Cẩn, cũng không dám khiêu khích nữa.
Mẹ nó, có cái gì không thể nhằm vào hắn à, hơi một tí là lôi mụ già đanh đá nhà hắn ra uy hiếp người, được coi là bản lĩnh gì!
Lại ngồi trong chốc lát, Thái Tử không khỏi nhíu mày: “Đội ngũ đón dâu thế nào còn chưa quay lại?”
Tam hoàng tử Tấn Vương ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời đã leo về Tây, phía chân trời rặng mây đỏ lộng lẫy.
“Giờ lành cũng sắp qua rồi nhỉ?” Tấn Vương lẩm bẩm, ngữ khí nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
Rất nhanh lại là hai khắc trôi qua.
Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có phần không thích hợp.
Đến bây giờ đội ngũ đón dâu còn chưa tới Tương Vương phủ, nhất định là xảy ra vấn đề rồi.
“Chẳng lẽ là tắc đường?” Lục hoàng tử Thục Vương mới đại hôn không lâu, nhớ lại tràng diện đông nghìn nghịt lúc đón dâu còn tê cả da đầu.
Hắn với lão Bát quan hệ bình thường, tất nhiên chưa nói tới lo lắng, nhưng cứ chờ mãi cũng có hơi nhàm chán.
Lỗ Vương nói chuyện xưa nay không có gì cố kỵ, thầm nói: “ Không lẽ Bát đệ bị ngã ngựa? Đã sớm bảo hắn nên chăm chỉ luyện thuật cưỡi ngựa rồi.” “ Thuật cưỡi ngựa của Bát đệ còn không đáng ngại, có lẽ thật sự chỉ là tắc đường.” Tề Vương trên mặt mang theo lo lắng.
Đương nhiên, ở đây cũng không biết có mấy người sẽ cho rằng hắn lo lắng là thật.
Lại uống thêm ly trà, rốt cuộc có tin tức truyền đến.
“Cái gì, đội ngũ đón dâu dừng nửa đường?”
Sau khi biết nguyên nhân biểu tình của mấy vị hoàng tử phá lệ đặc sắc.
Thục Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hắn ta đại hôn mưa to tầm tã, giội thành gà rớt vào nồi canh, vốn mỗi khi nghĩ đến đều không thoải mái, mà nay so sánh với Lão Bát, lập tức cảm thấy không đáng giá nhắc tới.
Xối thành gà rớt vào nồi canh tính là gì, bị bá tánh toàn thành nhìn đến đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên mới gọi là cực bi thảm kìa.
Đương nhiên, đối với cảnh ngộ Tương Vương gặp phải Thục Vương không có tí lòng đồng tình nào.
Nói giỡn, chỉ có một mình hắn ta xui xẻo sao được, chỉ có người khác càng xui xẻo hơn hắn mới vui vẻ nha.
Nghĩ đến đây, Thục Vương liếc nhanh Úc Cẩn một cái, cất giấu tràn đầy ghét bỏ.
Hắn với lão Thất trước sau đại hôn, đều sắp bị hai vợ chồng lão Thất so đến bờ mương rồi, vẫn là Lão Bát thành thật bổn phận nhất.
Nhà gái bên này đưa thân chính là đường đệ của Thôi tướng quân, lúc này sớm đã sai người chạy về Tướng quân phủ giải thích rõ tình huống.
Vinh Dương trưởng công chúa như bị sét đánh, một hồi lâu mới phản ứng lại, tức giận đến một khuôn mặt trắng bệch.
“Buồn cười, Tương Vương sao có thể cứ thế bỏ lại Minh Nguyệt như vậy!” Bà ta dùng sức vỗ bàn vẫn thấy không đủ, tiện tay quơ lấy chén trà trên bàn ném xuống mặt đất.
Chén trà phát ra tiếng choang, rơi nát tươm.
Thôi Tự theo bản năng nhíu mày, lại lười nhiều lời, đứng dậy liền đi ra ngoài.
“Thôi Tự, ông đi đâu vậy?” Vinh Dương trưởng công chúa đuổi theo hỏi.
Thôi Tự dừng lại, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Trời càng lúc càng tối, ngay cả ráng chiều nơi chân trời cũng mất tia sáng.
Giờ lành đã qua.
“Cũng không thể cứ để Minh Nguyệt ở trên đường cái như vậy.” Thôi Tự giải thích một câu, tiếp tục đi ra ngoài.
Vinh Dương trưởng công chúa đuổi theo: “Ý của ông là đón Minh Nguyệt trở về?”
“Bằng không thì sao?”
“Thôi Tự!” Vinh Dương trưởng công chúa xanh mặt kêu hai chữ này, kìm nén không được giờ phút này bùng nổ , “ Hôn sự của Minh Nguyệt cùng Tương Vương là Thái Hậu đề, Hoàng Thượng định. Tương Vương làm như vậy là cãi lại thánh ý, nên chịu trách phạt chính là hắn. Chúng ta cứ đón Minh Nguyệt trở về như vậy, rồi sau đó phải làm sao bây giờ?” Thôi Tự ánh mắt thâm trầm nhìn Vinh Dương trưởng công chúa.
“Đều lúc này rồi, ông nhìn ta như vậy làm gì?” Cảm giác bất lực xen lẫn tức giận sâu sắc dâng lên trong lòng Vinh Dương trưởng công chúa.
Luôn là như vậy, vô luận là với bà ta hay là với một đôi nhi nữ, Thôi Tự vĩnh viễn đều bình tĩnh như vậy.
Bình tĩnh đến làm bà ta cảm thấy hờ hững.
Thôi Tự rốt cuộc mở miệng: “Minh Nguyệt cùng Tương Vương chưa bái đường, không mang Minh Nguyệt về nhà, chẳng lẽ cưỡng ép đưa đến Tương Vương phủ?”
“Thì tính sao?”
Thôi Tự thở dài: “Nếu bị Tương Vương cự tuyệt ngoài cửa, Minh Nguyệt vẫn không tránh được khó coi. Nếu trước sau đều là khó coi, về nhà ít nhất cũng có lợi hơn so với đứng trước Tương Vương phủ khách khứa đầy sảnh mặc cho người ta chỉ trỏ.”
Vinh Dương trưởng công chúa nhất thời mất tâm tư tranh chấp, phất tay áo nói: “Vậy ông đi đón người đi, ta tiến cung một chuyến!”
Thành thân nửa đường cả tân lang quan cũng không biết chạy đi đâu, quả thực chưa từng nghe thấy, bà ta nhất định phải tiến cung đòi một lời giải thích.
Thấy Vinh Dương trưởng công chúa nén giận rời đi, Thôi Tự vẫn không ngăn cản, đi ra Tướng quân phủ xa xa thoáng nhìn trên đường phố phía trước tất cả đều là người đen nghìn nghịt, bỏ ngựa đi bộ, vội vàng chạy đến.
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế kết thúc một ngày sự vụ nặng nề, theo thường lệ lật thoại bản xem, lại tự dưng mất đi hứng thú.
Mấy ngày nay, hình như làm gì cũng thấy không tốt đẹp.
Êm đẹp một buổi gia yến, Thập Ngũ công chúa mất, Trần mỹ nhân độc hại Thập Ngũ công chúa cũng chết, Thập Tứ công chúa biết mẫu phi không còn nữa, bệnh tình nặng thêm, mắt thấy cũng không được tốt.
Chính là hai vấn đề mà Hoàng Hậu ném ra đến nay vẫn quanh quẩn ở trong lòng ông, dần dần thành khúc mắc.
Ông đã lệnh Phan Hải đi điều tra, Trần mỹ nhân xuất thân tầm thường, cha mẹ sớm đã không còn, chỉ có một huynh trưởng làm quan ở nơi khác.
Nhiều năm như vậy, huynh muội cơ hồ không có liên hệ.
Một mỹ nhân nho nhỏ bình thường như thế, lấy đâu ra mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái hại người kia?
Nếu nói sau lưng Trần mỹ nhân không có người, Cảnh Minh Đế là người thứ nhất không tin.
Nhưng Hoàng Hậu tra xét lâu như vậy, đừng nói chỗ ở của Trần mỹ nhân, chính là toàn bộ Ngọc Tuyền cung đều lật mấy lần, cả Hiền phi đều tạm thời đến chỗ khác ở, nhưng tất cả đều không tra ra một chút manh mối.
Trong tay Cảnh Minh Đế tuy có Đông Xưởng cùng Cẩm Lân vệ, nhưng đây là dùng để nhìn chằm chằm đề phòng một ít thần tử với nha môn, đừng nói Cảnh Minh Đế tính tình khoan dung, chính là nhìn lên trên đếm một chút, cũng không có đế vương nào nhìn chằm chằm hậu viện của mình.
Người thống trị hậu cung là Hoàng Hậu.
Cảnh Minh Đế không tiện nhúng tay, không có nghĩa không thèm để ý chuyện của Trần mỹ nhân. Cố tình chính là Hoàng Hậu không giao ra được một phần bài thi đủ tư cách.
Cảnh Minh Đế thất vọng, bực bội, bực mình…… Đủ loại cảm xúc đan xen, làm thoại bản ông thích xem nhất cũng mất hứng thú.
Cảnh Minh Đế ném thoại bản lên trên án thư, hỏi Phan Hải: “Trẫm mí mắt giật giật, nghe nói ở dân gian có cách nói. Phan Hải, là mắt trái giật tài, mắt phải giật tai, hay là ngược lại?”
Phan Hải ứa mồ hôi lạnh.
Hoàng Thượng gần đây cả xem thoại bản đều không thèm giấu, có thể thấy được tâm tình ác liệt tới cực điểm.
Hắn nói gì cho phải đây?
Sau khi chớp mắt tự hỏi, Phan Hải cười hỏi: “Không biết mí mắt nào của Hoàng Thượng đang giật?”
Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái thật sâu, nói: “Mắt phải.”
Trong lòng Phan Hải run lên, đang cân nhắc mở miệng như thế nào, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền đến.