Gian phía Tây của chính phòng Hải Đường Cư bố trí thành thư phòng, trưng bày đơn giản, sạch sạch sẽ sẽ.
Trời còn rất sớm, ánh nắng mỏng manh từ song cửa sổ chiếu vào, phác hoạ ra sự tinh tế cùng mềm mại của thiếu nữ ngồi ở bên cửa sổ.
Khi Tình nhi đi vào, nhìn thấy chính là một hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Nhưng khi thiếu nữ tuyệt mỹ nhỏ nhắn mềm mại kia rơi vào trong mắt nàng ta, lại như tuyết trên núi cao, như băng trong hồ, đẹp thì đẹp đó, lại khiến nàng ta không khỏi trong lòng phát run.
Tình nhi bị đưa tới trước mặt Khương Tự, A Man kêu một tiếng: “Cô nương, người tới rồi.”
Khương Tự hơi hơi gật đầu, ra hiệu A Man lui ra.
A Man thối lui đến cửa đứng.
Tình nhi không hiểu sao thấy áp lực hành lễ với Khương Tự: “Nô tỳ gặp qua cô nương.”
Khương Tự chống cằm, đánh giá Tình nhi.
Thật giống.
Người đều nói nàng và Thánh Nữ A Tang rất giống, nhưng nàng chưa gặp qua A Tang, chỉ nhìn thấy qua bức chân dung giấu ở trong thư phòng của Úc Thất, cho nên cái loại cảm khái xa xôi ấy không mãnh liệt bằng hiện tại.
Tình nhi cùng Vũ nhi thật sự như một khuôn khắc ra, đại khái khác biệt duy nhất chính là khí chất của các nàng.
Khương Tự nghĩ đến Vũ nhi bên trong dân trạch, tuy rằng trâm mận váy vải, nhưng trong lúc đi lại vẫn lơ đãng toát ra vài phần quyến rũ, mà Tình nhi trước mắt lại toát ra thần thái của tiểu nha hoàn tầm thường.
Khương Tự không nói, Tình nhi cũng không dám động, rất nhanh liền cảm thấy chân mềm nhũn, chóp mũi đổ mồ hôi.
Thư phòng đốt than lửa, cùng cơn rét lạnh cách một bức tường bên ngoài cửa sổ, tạo thành hai thế giới.
Ở trong không khí trầm mặc như vậy, Khương Tự rốt cuộc mở miệng: “Ta nên gọi ngươi là Tình nhi, hay là Vũ nhi nhỉ?”
Tình nhi tuy thấp thỏm nhưng vẫn còn tính trấn định đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Khương Tự.
Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Vẫn là gọi ngươi Tình nhi đi, thiết nghĩ người còn có thể đổi đến đổi đi, một cái tên ngược lại không cần thiết đổi qua đổi lại. Ngươi nói đúng không?”
Huyết sắc trên mặt Tình nhi cơ hồ trong nháy mắt rút sạch, cả người bắt đầu phát run.
Khương Tự lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay trắng muốt như ngọc đặt ở trên mặt bàn, chút có chút không gõ mặt bàn, phát ra tiếng cộc cộc có quy luật. Mỗi khi thanh âm kia vang lên một cái, trái tim Tình nhi liền thít lại một phần.
“Nói một chút đi, Chu Tử Ngọc tìm được tỷ muội các ngươi, tính đối phó đại tỷ ta như thế nào?” Tạo áp lực đủ rồi, Khương Tự giống như không chút để ý hỏi.
Tình nhi theo bản năng lui lại nửa bước, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Nô tỳ không biết cô nương nói cái gì……”
Khương Tự nở nụ cười.
Thiếu nữ cười thực nhẹ nhàng, sạch sẽ như được nước suối gột rửa qua, mà suối ấy lại là băng tuyền.
Đôi mắt thiếu nữ còn lạnh hơn tiếng cười, như hàn đàm kết băng dày, nhìn người như có thể làm người ta đông cứng.
“Lại đây.” Khương Tự vẫy vẫy tay với Tìm nhi không ngừng lui về phía sau.
Tay nàng là mềm mại, giống như rong rêu dưới nước, làm lòng người sợ hãi rồi lại muốn tránh cũng không được, chỉ có thể bị cuốn gắt gao.
Tình nhi nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt Khương Tự.
Khương Tự liền cười: “Tình nhi, ta nếu có thể gọi ra tên Vũ nhi, ngươi sẽ không cho rằng ta sẽ không biết nàng ta ở nơi nào chứ?”
Tình nhi trợn mắt nhìn Khương Tự, trong mắt kinh ngạc, hoảng sợ đủ các loại cảm xúc đan xen lướt qua.
Khương Tự nhìn chăm chú Tình nhi, bên môi là nụ cười không có độ ấm: “Ta sẽ giết nàng ta!”
Tình nhi bỗng nhiên run lập cập.
Nụ cười kia nở thành đóa hoa lộng lẫy mê người: “Dù sao tỷ muội các ngươi vốn dĩ đã tính xài chung một thân phận xuất hiện trước mặt người khác, ta đây liền thành toàn các ngươi là được, câu trả lời của ngươi không thể làm ta vừa lòng, ta cam đoan với ngươi, nhất định sẽ giết nàng ta.”
Nói tới đây, thanh âm nhu hòa lạnh lùng hơi hơi dừng lại, càng ngày càng làm người phát run: “Ta còn sẽ cắt lấy đầu của nàng ta, để cho ngươi xem xem khuôn mặt giống mình như đúc sau khi nhắm mắt lại sẽ là bộ dáng gì ——”
“Đừng nói nữa!” Tình nhi rốt cuộc hỏng mất, bịt lỗ tai hét lên.
Thủ vệ A Man thăm dò nhìn thoáng qua trong phòng, bĩu môi.
Như vậy mà đã bị dọa rồi, thật là không có tiền đồ.
Lại nói, vẫn là đại nha hoàn nàng xứng chức, nhìn cô nương giết người phóng hỏa, nàng nói đã gì đâu?
Chỉ hận cô nương gần đây luôn không mang theo nàng!
Khương Tự không hề mở miệng, lẳng lặng nhìn Tình nhi phản ứng.
Một hồi lâu sau, Tình nhi buông tay, trên khuôn mặt tái nhợt như tuyết lưu lại sợ hãi, ánh mắt ảm đạm xuống, mang theo ý vị nhận mệnh.
“Ta nói……” Nàng ta vừa mở miệng, nước mắt đã rớt xuống trước.
Khương Tự gõ gõ mặt bàn, không kiên nhẫn nói: “Khóc nếu hữu dụng, ta còn giết người làm gì?”
Tiếng khóc của Tình nhi cứng lại, cúi đầu nói: “Vũ nhi là tỷ tỷ sinh đôi của ta. Cả nhà chúng ta trên đường lên kinh thì cha mẹ lần lượt qua đời, chỉ còn lại có ca ca cùng tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Vì sống sót, ca ca đem tỷ tỷ bán vào thanh lâu, ai ngờ không bao lâu ca ca liền say mê bài bạc, không chỉ thua sạch tiền tỷ tỷ bán mình không còn một xu, mà còn thiếu người ta không ít nợ……”
Chuyện kế tiếp cơ hồ giống như tất cả những người nghiện đánh bạc, thua sạch tiền lại thiếu nợ, huynh trưởng Tình nhi liền đánh chủ ý lên bọn muội muội.
Đầu tiên là thường xuyên đi đến Yến Xuân ban tìm Vũ nhi đòi tiền, sau khi ép khô Vũ nhi, lại chuẩn bị đem bán Tình nhi trả nợ cờ bạc.
“Ta không cam lòng bị bán vào thanh lâu liền chạy ra đường, Chu công tử chính là xuất hiện khi đó. Hắn cho ca ca một ít tiền, dặn dò ca ca không được bán ta liền rời đi. Ta quá hiểu ca ca, chờ hắn phá sạch tiền của Chu công tử chắc chắn sẽ còn đánh chủ ý lên ta, vốn dĩ tính tìm một cơ hội vụng trộm đào tẩu, chính là ca ca uy hiếp ta nói nếu như không thành thật dám bỏ trốn, hắn liền giết tỷ tỷ của ta. Không có cách nào, ta chỉ có thể nhận mệnh chờ cái ngày rơi vào thanh lâu giống như tỷ tỷ. Ai biết……”
Tình nhi sợ hãi liếc nhìn Khương Tự, nói tiếp: “Chu công tử vậy mà lại vụng trộm tìm được ta, muốn ta diễn một tuồng kịch, nếu ta đáp ứng sau khi sự thành không chỉ cho ta sống cuộc sống an ổn, còn sẽ chuộc tỷ tỷ của ta ra……”
Dụ hoặc này đích xác đủ lớn.
Khương Tự cong cong khóe môi, hỏi lại: “Như vậy hắn muốn ngươi hại đại tỷ ta như thế nào?”
Tình nhi cắn cắn môi, ở trong ánh mắt chăm chú trong trẻo của đối phương biết không thể lừa dối được, thành thành thật thật nói: “Chu công tử muốn ta cố gắng tranh thủ làm cho đại nãi nãi tín nhiệm, chờ thời cơ chín mùi, để cho tỷ tỷ lặng lẽ vào phủ giả thành bộ dáng của ta, lấy cớ thay Chu công tử truyền lời dụ đại nãi nãi ra ngoài, đến lúc đó sẽ có nam tử khác ở đó chờ đại nãi nãi ——”
Một thanh âm vang lên đánh gãy lời Tình nhi, là Khương Tự bẻ gãy bút trong tay.
“Tiếp tục.” Khương Tự ném đoạn bút gãy qua một bên, một lần nữa lấy từ trên giá bút xuống một cây bút.
“Vào thời gian đó ta sẽ đến phòng bếp lớn hoặc là bất luận địa phương nào mà có nhiều người có thể chứng minh ta ở đó, sau khi tỷ tỷ dẫn đại nãi nãi đi sẽ lập lập rời khỏi Chu phủ. Chờ đại nãi nãi cùng nam tử Chu công tử an bài “Gian tình” bị người phát hiện, đại nãi nãi nhất định sẽ nói là bị tỷ tỷ gọi đi, tất cả mọi người sẽ nhận định đại nãi nãi nói dối……”
Khương Tự phất phất tay, ý bảo Tình nhi không cần nói thêm gì nữa.
Tình nhi im miệng, thấp thỏm bất an nhìn Khương Tự.
Nàng không biết vị Khương cô nương đáng sợ này sẽ xử trí nàng như thế nào.
Khương Tự gõ gõ trang giấy bày ở trên bàn sách: “Đến đây, ấn một cái vào chỗ này.”