Thôi Minh Nguyệt vừa bật khóc, thật làm mọi người trở tay không kịp.
Bị một đám người ngăn ở trong phòng không khóc, bị mạnh mẽ đưa tới nhà nhà trai không khóc, hiện tại sao lại khóc? Chẳng lẽ là phản ứng quá chậm, hiện tại mới cảm thấy mất mặt xấu hổ?
Mọi người tâm tư khác nhau, bởi vì Vinh Dương trưởng công chúa ở đây, lại không tiện thúc giục.
Mà Vinh Dương trưởng công chúa cũng không phải người thường, nữ nhi xảy ra loại sự tình như thế, vậy mà giờ phút này sắc mặt vẫn như thường, chỉ có một đôi trường mi hơi hơi nhăn lại, khiến đuôi mắt bà ta hiện ra dấu vết năm tháng.
Không thể không nói, Vinh Dương trưởng công chúa là một phụ nhân mỹ mạo.
Thôi Minh Nguyệt so từ dung mạo thì cũng không kém mẫu thân mình.
Khương Tự mắt lạnh nhìn Thôi Minh Nguyệt che mặt khóc thút thít, không khỏi nghĩ tới ở Lộ Sinh Hương thiếu nữ mỹ mạo này lành lạnh phun ra ba chữ: Hắn cũng xứng!
Giờ phút này Khương Tự đột nhiên lại tò mò.
Hiển nhiên, Thôi Minh Nguyệt cũng không thật lòng với Chu Tử Ngọc, như vậy khi nàng đẩy hai người này đến tình trạng hiện giờ, Thôi Minh Nguyệt là thuận nước đẩy thuyền đồng ý, hay là có ý tưởng khác đây?
Thôi Minh Nguyệt càng khóc càng lợi hại, càng về sau lại khóc đến thở không ra hơi, dựa vào Vinh Dương trưởng công chúa lời không thành câu: “Mẫu thân, nữ nhi…… Bị lừa ……”
Vinh Dương trưởng công chúa sắc mặt khẽ biến, dùng sức nắm chặt tay Thôi Minh Nguyệt: “Cái gì?”
“Nữ nhi biết sai rồi…… Nữ nhi nhất thời hồ đồ……” Thôi Minh Nguyệt nói đứt quãng, cả người run rẩy dựa vào người Vinh Dương trưởng công chúa.
Chu Tử Ngọc không thể tin nhìn Thôi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, nàng nói cái gì?”
Thôi Minh Nguyệt rũ mắt khóc, lệ quang che lấp lương bạc cùng khinh thường nơi đáy mắt.
Chu Tử Ngọc tiến lên một bước, cầm lòng không đậu vươn tay ra: “Minh Nguyệt ——”
Thôi Minh Nguyệt chợt như phải chịu kinh hách lớn lắm, trốn ra sau lưng Vinh Dương trưởng công chúa.
Chu Tử Ngọc như bị đánh một gậy, nhất thời không thốt lên lời.
Thôi Minh Nguyệt chôn ở đầu vai Vinh Dương trưởng công chúa khóc đến bi thảm, khóe miệng mỉa mai chợt lóe rồi biến mất.
Chu Tử Ngọc có gì mà chịu đả kích?
Ả đối với hắn là trêu đùa, là vì làm họ Khương đều xui xẻo, hắn đối với ả nào lại là thật lòng? Chẳng qua là thấy ả xuất thân tôn quý, muốn leo cành cao mà thôi.
Chỉ tiếc nam nhân chung quy dại dột hơn nữ nhân nhiều, ả nhìn rất rõ chuyện này, nam nhân còn tưởng rằng ả thiếu nữ vô tri, khăng khăng một mực nữa chứ.
Thật đúng là buồn cười! Ả cho dù mắt bị mù, cũng sẽ không gả cho nam nhân ngay cả thê tử kết tóc của mình đều mưu hại.
Mẫu thân là thê tử kết tóc của phụ thân, nhưng trong lòng phụ thân vẫn luôn có nữ nhân khác, đối xử với mẫu thân lãnh đạm tới cực điểm, nam nhân như vậy đã đủ đáng giận rồi, huống chi là loại như Chu Tử Ngọc. Thôi Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không để cho chính mình hãm vào trong vũng bùn lầy Chu gia này, cùng nam nhân như Chu Tử Ngọc sống hết đời.
Cũng may, mẫu thân của ả là trưởng công chúa, vinh sủng phi thường, cho dù ả nhất thời vô ý rơi xuống khốn cục hiện giờ, một câu tuổi trẻ vô tri bị lừa gạt, mẫu thân chắc chắn cũng sẽ giúp ả.
Khương Tự mắt lạnh nhìn Thôi Minh Nguyệt diễn trò, suýt nữa nhịn không được muốn cười.
Vị Thôi cô nương này cũng thật cho nàng một kinh hỉ lớn.
Trên đời này lại có nữ tử nhẫn tâm như thế, quả quyết như thế, da mặt dày như thế!
Dư quang quét về phía Chu Tử Ngọc, Khương Tự chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng.
Chắc hẳn tâm tình của Chu Tử Ngọc giờ phút này phức tạp lắm đây, thật muốn hỏi hắn một câu.
Khương Tự tận mắt nhìn thấy trò khôi hài này, rốt cuộc nghĩ thông suốt kiếp trước vì sao Chu Tử Ngọc cách ba năm mới cưới một nữ tử nhà quan lại tầm thường làm vợ kế.
Hắn đây là bị Thôi Minh Nguyệt chơi một vố, cuối cùng chỉ có thể người câm ăn hoàng liên, đánh rớt hàm răng cùng nuốt máu.
Đương nhiên, nàng sẽ không bởi vì cái này mà liền sinh ra chút hảo cảm với Thôi Minh Nguyệt.
Thôi Minh Nguyệt đùa bỡn Chu Tử Ngọc không giả, nhưng người bị hại lớn nhất lại là trưởng tỷ nàng Khương Y.
Tỷ tỷ của nàng vì một tuồng kịch của hai người kia mà trả giá cả tánh mạng!
Khương Tự lại hướng ánh mắt về phía thiếu nữ đang dựa vào mẫu thân khóc thút thít, một cổ hàn ý đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.
Không, đây không phải một tuồng kịch giữa hai người Chu Tử Ngọc và Thôi Minh Nguyệt.
Trong kinh, nam tử nhân phẩm tướng mạo đều tốt có khối người, Thôi Minh Nguyệt vì sao cứ nằng nặc chọn Chu Tử Ngọc?
Mục tiêu chân chính của ả là trưởng tỷ!
Hoặc là nói, mục tiêu của ả là Khương gia……
Trong nháy mắt này, Khương Tự đột nhiên nghĩ tới cái chết kiếp trước của Khương Trạm, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý niệm kinh người: Nhị ca kiếp trước bởi vì bị Dương Thịnh Tài mê nam sắc nhìn trúng mà chết thảm trên sông Kim Thủy, kiếp này vẫn như cũ phát triển theo quỹ đạo kiếp trước, đơn giản là nàng nhúng tay mới thay đổi kết cục của Nhị ca.
Như vậy, Nhị ca cùng mấy người Dương Thịnh Tài gặp nhau thật sự chỉ là ngẫu nhiên sao? Hay là ——
Khương Tự nhìn chăm chú Thôi Minh Nguyệt thật lâu.
Hay là Thôi Minh Nguyệt ở trong đó quạt gió thêm củi?
Một thiếu nữ vì tính kế trưởng tỷ mà có thể lá mặt lá trái với nam nhân đã kết hôn, còn có chuyện gì mà không làm được?
Khương Tự nghĩ, nàng đại khái không có cách nào nghiệm chứng suy đoán này, bởi vì mặc dù đây là sự thật, Thôi Minh Nguyệt cũng sẽ không thừa nhận.
Có điều nàng lại có mục tiêu mới: Nàng muốn xử lý Thôi Minh Nguyệt.
Một người như vậy để mắt tới Khương gia, chính xác ra là để mắt đại phòng Khương gia, không nghĩ biện pháp xử lý đối phương chẳng lẽ đợi bị đối phương xử lý sao?
Khương Tự chậm rãi thu hồi ánh mắt, rũ xuống mi mắt.
Chu Tử Ngọc vẫn như cũ không thể tin được Thôi Minh Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy, khiếp sợ ban đầu qua đi, sắc mặt bởi vì kích động cực độ mà ửng hồng: “Minh Nguyệt, nàng có phải bị dọa tới rồi không, ta ——”
Mắt thấy nữ nhi liều mạng trốn ra sau, Vinh Dương trưởng công chúa quát một tiếng: “Đủ rồi!”
Chu Tử Ngọc cứng lại.
Vinh Dương trưởng công chúa chậm rãi đảo qua mặt vợ chồng Chu Thiếu Khanh, khóe môi căng chặt: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta mang nữ nhi về cẩn thận dạy dỗ, cũng mong nhị vị quản giáo tốt con trai của mình, tự giải quyết cho tốt đi!”
Vinh Dương trưởng công chúa nói xong, mang theo Thôi Minh Nguyệt phất tay áo bỏ đi.
Xe ngựa Trưởng công chúa phủ đang ngừng ở bên ngoài cửa sau Chu phủ, nhìn qua giống như một chiếc xe ngựa tầm thường trên đường.
Chờ lên xe ngựa, Vinh Dương trưởng công chúa quăng qua một tát.
“Ngu xuẩn!”
Tỳ nữ Thôi Minh Nguyệt trơ mắt nhìn chủ tử bị đánh, sợ tới mức núp ở trong góc ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Thôi Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc lén lút gặp gỡ bị người bắt gặp, tỳ nữ trở về gọi người giúp đương nhiên không dám nói bậy nói bạ, vì thế trưởng công chúa thật sự cho rằng nữ nhi cùng Chu Tử Ngọc có tư tình.
Cũng vì như vậy, khi Vinh Dương trưởng công chúa thấy Thôi Minh Nguyệt không có muốn chết muốn sống ầm ỹ muốn gả cho Chu Tử Ngọc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, gấp không chờ nổi rời đi.
Gò má trắng nõn của Thôi Minh Nguyệt nhanh chóng đỏ bừng.
“Nói cho ta nghe xem, ngươi bị lừa ra sao?”
Thôi Minh Nguyệt rũ mắt, lông mi dài mà dày ở trước mắt hình thành một bóng râm: “Vừa mới bắt đầu nữ nhi không biết thân phận của hắn, còn tưởng rằng là học trò nhà nghèo vì khoa cử vẫn luôn chưa thành gia …… Sau đó biết rồi, lại nhất thời không bỏ được…… Có điều nữ nhi hiện tại biết sai rồi, vô luận như thế nào đều không nên dính dáng đến đàn ông đã có vợ. Mẫu thân, ngài tha thứ cho nữ nhi, giúp nữ nhi đi……”
Vinh Dương trưởng công chúa trầm mặc hồi lâu, dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bầu không khí trong phòng khách Chu phủ theo Vinh Dương trưởng công chúa rời đi, đột nhiên lâm vào trong một cỗ xấu hổ quỷ dị.
Chu phu nhân vịn góc bàn lung lay sắp đổ.
Chẳng lẽ chân tướng càng khiến người ta không chịu nổi hơn, nhi tử thế mà lừa gạt cô nương chưa lập gia đình nhà người ta?
“Tự Nhi, mang đại tỷ con đi!” Khương An Thành quát lớn một tiếng.