Khương Tự không chút lưu tình chặt đứt ý niệm của A Man: “ Giờ khác xưa, một người ra cửa mới không gây chú ý. Ngược lại ngươi với A Xảo phải trông coi viện cho cẩn thận, nếu có người tới liền nghĩ biện pháp che giấu cho qua đi.”
Ban ngày chính là không tốt điểm này.
Bởi vì sự kiện linh hồn Hồng Nguyệt quậy phá ở trong phủ truyền đến náo nhiệt, mấy người Khương Tiếu bị Phùng lão phu nhân quản thúc không cho phép ra cửa, thành ra ban ngày qua lại chỗ tỷ muội lại nhiều thêm, Khương Tự hôm qua mới chiêu đãi Khương Tiếu xong.
Nàng hôm nay không thể không ra cửa, nếu lại có người tới thật đúng là một chuyện phiền toái.
Biết A Man tính tình nôn nóng, trước khi đi Khương Tự cố ý dặn dò A Xảo: “ Việc của Hải Đường Cư liền giao cho ngươi.”
“Cô nương yên tâm đi.” Trải qua mấy lần hơn nửa đêm chờ cô nương trở về mở cửa, A Xảo đột nhiên cảm thấy bây giờ đối mặt với chuyện gì nàng đều có thể bình tĩnh.
Còn không phải là giả thành tiểu nha hoàn ban ngày chuồn ra ngoài sao, không thành vấn đề.
Muốn ra ngoài đối với Khương Tự mà nói xác thật không tính là gì.
Nàng trang điểm thành bộ dạng tiểu nha hoàn, màu da hơi đen, mặt mày thường thường, làm người ta vừa gặp mơ hồ cảm thấy quen mặt, giống như mấy tiểu nha hoàn tùy ý có thể thấy được trong phủ, nhưng muốn nói tên nhất thời lại nghĩ không ra.
Quen mặt đã đủ lắm rồi, ai sẽ để bụng tên một tiểu nha hoàn chứ.
Khương Tự đi đến cửa hông, kín đáo đưa cho người gác cổng một xâu tiền đồng nói là muốn đến chỗ người bán hàng rong chọn ít dầu bôi tóc với son phấn, liền rất thuận lợi được qua cửa.
Bầu trời bên ngoài trong nháy mắt rộng lớn hẳn, không giống bầu trời ở Bá phủ ngẩng đầu chỉ có thể trông thấy một khoảng to cỡ bàn tay.
Khương Tự bước nhanh hơn, rất nhanh thì đuổi tới nơi đã định ngày hẹn với Úc Cẩn.
Địa phương hai người gặp mặt là một trà lâu, chờ Khương Tự báo ra danh hào nhã thất, liền được tiểu nhị dẫn lên lầu hai.
Long Đán đang canh giữ ở cửa một gian nhã thất.
Khương Tự bảo tiểu nhị rời đi, nhấc chân đi qua.
Khẽ liếc mắt tiểu nha đầu tới gần, Long Đán lạnh mặt đuổi người: “Tiểu cô nương không được tới gần đâu, bằng không đại ca ca sẽ đánh người.”
Khương Tự nhìn Long Đán một cái thật sâu.
Không nghĩ tới Long Đán ở trước mặt một cô nương xa lạ là một Long Đán như vậy!
Long Đán bị cái nhìn này của Khương Tự nhìn đến chả hiểu ra sao, mơ hồ có dự cảm xấu, mà loại cảm giác này làm hắn càng muốn đuổi người đi hơn, mắt không thấy tâm không phiền.
Hắn nhanh chóng quay đầu liếc cửa phòng, xác định chủ tử sẽ không biết, lộ ra một vẻ mặt cười gian với Khương Tự: “Tiểu cô nương, nếu không đại ca ca mang ngươi đi uống ly trà?”
Không có kinh hoảng chạy trốn như trong dự tưởng, tiểu nha hoàn thế mà còn không nhúc nhích.
Long Đán lúc này không có cách nào, duỗi tay sờ sờ cằm.
Hay là thấy hắn lớn lên quá đẹp trai, tiểu nha đầu động phương tâm?
Này không được đâu, hắn không phải người tùy tiện như vậy!
Khương Tự không thể nhịn được nữa mở miệng: “Long Đán, là ta.”
Long Đán nháy mắt mở to hai mắt nhìn.Khương Tự sợ hắn nghe không hiểu, bổ sung nói: “Khương cô nương.”
Long Đán: “……”
Xong rồi, xong rồi, quá mất mặt!
Lúc này cửa mở, Úc Cẩn duỗi tay kéo Khương Tự vào, bình tĩnh liếc Long Đán một cái, cười như không cười nói: “Quay đầu ta có thể mang ngươi đi uống ly trà.”
Cửa một lần nữa đóng lại, Long Đán dựa vào cửa vẻ mặt tuyệt vọng.
Úc Cẩn trên dưới đánh giá Khương Tự, cười nói: “Thì ra là trang điểm thành dáng vẻ này lừa gạt ra cửa.”
Khương Tự kéo kéo vạt áo, cười hỏi: “Có phải rất giống không.
Úc Cẩn nhìn nàng thở dài.
Khương Tự nhướng mày.
“Nàng nói nàng, sớm sớm gả cho ta không phải đỡ phiền toái nhiều sao. Đến lúc đó nàng muốn làm gì, muốn đi chỗ nào, ta đều bồi.”
Khương Tự không nói tiếp, tự ngồi xuống rót chén trà uống, uống hai ngụm mới hỏi: “Người nọ ở đâu?”
Úc Cẩn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại cao hứng lên.
Lúc này đây nhắc tới đề tài này, A Tự thế mà không phản bác.
Không phản bác với ngầm thừa nhận không khéo là một ý tứ ý nhỉ?
“Người nọ sống trong một ổ lưu manh ở Khang Bình phường, gọi lão Ngư, hiện tại đang bị người của chúng ta nhìn chằm chằm.”
Khang Bình phường?
Khương Tự cân nhắc một chút.
Úc Cẩn đột nhiên nói: “Nhưng thật ra là nơi đi Hàn Lâm Viện nhất định phải đi qua.”
Khương Tự nheo mắt, nhìn hắn.
Úc Cẩn dường như không có việc gì cười cười: “Chính là thuận miệng nói vậy thôi. A Tự, ta còn không biết nàng tìm người như vậy làm gì.”
Khương Tự rất muốn trừng hắn một cái.
Nếu không phải đã sớm hiểu rõ người nam nhân này, nàng chắc chắn bị bộ dáng này của hắn lừa gạt.
Úc Thất không phải loại người tâm tư kín đáo thâm trầm, rất nhiều thời điểm đều tùy ý theo tính tình, nhưng ở phương diện nào đó lại có sự nhạy bén kinh người.
Tỷ như hiện tại, nàng cái gì cũng đều chưa nói, hắn đã nhắc tới Hàn Lâm Viện.
Từ chùa Bạch Vân trở về nàng liền tố cáo Chu gia, Úc Thất tuy rằng không hỏi nhiều, chỉ sợ sớm đã có suy đoán riêng với cách làm của nàng.
Kỳ thật cũng không khó đoán, trưởng tỷ nếu bị thụ hại, Chu Tử Ngọc vốn dĩ chính là đối tượng hoài nghi đứng mũi chịu sào. Mặc hắn ta biểu hiện đến phu thê tình thâm cỡ nào, ít nhất nàng vẫn cho rằng như vậy.Mà hiển nhiên, Úc Thất cũng cho là như vậy.
Lúc này, Khương Tự đã không cần thiết phải giấu diếm, nói thẳng: “Ta muốn xem thử người kia có quan hệ với Chu gia hay không.”
“Cái này rất đơn giản, loại lưu manh này là loại không có cốt khí nhất, bắt lại không đợi dụng hình hắn sẽ có gì nói nấy ngay.” Úc Cẩn nói xong lời này, yên lặng thở dài.
Nam tử áo dài đến bây giờ còn chưa cạy được miệng, thật đúng là không đáng yêu bằng lưu manh.
“Ta muốn tự mình hỏi một chút.”
Úc Cẩn ngẩn ra, rất nhanh gật đầu: “Không thành vấn đề, để ta đi an bài.”
Khang Bình phường tụ tập tam giáo cửu lưu, trước mắt đúng là thời điểm náo nhiệt.
Lão Ngư từ một hẻm tối chui ra, còn buồn ngủ đi về phía trước, rất nhanh thì gặp phải người thường lăn lộn cùng nhau.
“Ối, lão Ngư, đây là đi tiêu sái về đó à, nhìn xanh đen nặng nề dưới mắt ngươi kìa, nên kiềm chế chút đi.”
Lão Ngư vui rạo rực xua tay: “Xùy, lão tử thật vất vả mới không cần tay dựa, bớt rủa ta đi!”
Người đáp lời đầy hâm mộ tìm hiểu: “Ta nói này lão Ngư, mấy ngày nay trong tay ngươi rất dư dả nha, phát tài ở đâu vậy?”
Lão Ngư liếc trắng người nọ một cái: “Bớt lo chuyện ba lơn!”
Mắt thấy lão Ngư bước chân phù phiếm đi vào ngõ hẻm, người nọ xì một tiếng khinh miệt: “Đắc ý cái gì, nếu có tiền sao lại không đi sông Kim Thủy ——”
Câu nói kế tiếp đột nhiên bị kẹt trong họng.
Người nọ mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn thấy lão Ngư đi đến đầu ngõ thì bị người ta nhanh chóng đánh ngất rồi khiêng đi, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Nhìn trái nhìn phải, người nọ cúi đầu xông ra ngoài, vắt chân lên cổ mà chạy.
Về phần giúp lão Ngư kêu cứu, không có khả năng, lúc lão Ngư dạo kỹ viện cũng đâu có kêu hắn đi cùng.
Lão Ngư tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi chật hẹp duỗi tay không thấy năm ngón, duỗi tay sờ sờ bốn phía, chạm được chính là vách tường cứng rắn không nóng không lạnh.
Đây là địa phương nào?
Lão Ngư buồn bực lẫn hoảng sợ, lớn tiếng kêu một câu.
Thanh âm vọng lại dường như đều bị chặn ở trong không gian nhỏ hẹp này.
Lão Ngư càng thêm sợ hãi, một bên hô to một bên giơ tay giơ chân đạp lung tung, trong lúc vô tình đẩy được phía trên một chút, nhất thời truyền đến động tĩnh.
Lão Ngư nhất thời sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, rất nhanh lại phản ứng lại, dùng sức đẩy phía trên.
Theo khe hở từng chút kéo ra, ánh sáng dường như sáng hơn.
Lão Ngư bò từ nơi vây khốn ra, tập trung nhìn vào, tức khắc sợ tới mức tè ra quần.
Má ơi, đó là một cái quan tài!