Khương Tự dịch sang bên cạnh một bước.
Khoảng cách quá gần, sẽ quấy nhiễu lý trí của nàng.
Gả cho hắn à...... Nếu kiếp trước kiếp này trong lòng hắn ái mộ đều là Khương Tứ cô nương, gả cho hắn so với gả cho nam tử khác đương nhiên là một sự kiện đáng giá vui mừng.
Nhưng nàng hiện giờ không phải cái gọi là Thánh Nữ, mà hắn lại phong Yến Vương trước thời gian, giữa bọn họ căn bản không có bất luận khả năng gì.
Còn nữa, muốn lội vào vũng nước đục của hoàng thất là phải có bản lĩnh, kiếp trước nàng chính là chết thảm trong tính kế phong vân quỷ quyệt của hoàng thất, gả cho hắn chẳng lẽ phải lần nữa sống qua những ngày lo lắng đề phòng, mọi cách phòng bị sao?
Ngày tháng như vậy quá mệt mỏi, so với sống với hắn cùng nhau trải qua tháng ngày như đi trên băng mỏng, nàng tình nguyện cứ như bây giờ, ít nhất không cần lo lắng một ngày nào đó mất đi tính mạng một cách khó hiểu.
"Cẩn thận." Úc Cẩn nhanh tay lẹ mắt kéo lại Khương Tự, tránh cho chân nàng đạp lên mảnh sứ vỡ.
Cuối mùa thu, Khương Tự ra cửa xỏ vẫn là giày thêu đế mềm, nếu như dẫm phải mảnh sứ vỡ rồi cắt rách gan bàn chân cũng có khả thể ấy chứ.
Khương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ trên mặt đất trong chớp mắt, nói với Úc Cẩn một tiếng cảm ơn.
Úc Cẩn cười nhéo nhéo tay nàng: "Khương cô nương, muốn ủy khuất một chút không?"
Khương Tự nâng mắt nhìn thẳng hắn, chậm rãi rút tay ra.
Nháy mắt ấy, trong lòng Úc Cẩn có loại trống rỗng khó chịu, nhưng dũng khí bắt lấy tay nàng lại không có. Trong thời khắc mấu chốt này, đương nhiên vẫn phải biểu hiện thành thật một chút, để nghe được đáp án hắn muốn.
Khương Tự hơi hơi cong khóe môi.
So với giận dữ, vẻ mặt như vậy không khỏi làm Úc Cẩn càng khẩn trương hơn.
Đáp ứng đi, chỉ cần đáp ứng, hắn sẽ đối tốt thật là tốt với nàng, đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa vẫn luôn đối tốt với nàng.
Hắn nếu là một cô nương gia, gặp được nam tử như vậy đều muốn lấy thân báo đáp, nàng chẳng lẽ nhẫn tâm như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần đẩy hắn ra ngoài nhân sinh sao?
Quãng đời còn lại nếu không có A Tự, hắn một chút đều không khoái hoạt.
Ngoài phòng gió thu đột nhiên thổi lớn, cho dù có cửa phòng che, hơi lạnh xen lẫn trong gió vẫn theo khe hở chui vào, thổi trúng quần áo hai người tung bay, nỗi lòng cũng phập phồng lên xuống.
Khương Tự rốt cuộc hỏi: "Vương gia có biết thân phận của mình?"
Nàng đối với Úc Thất cũng coi như có hiểu biết nhất định, nói ra thì ở phương diện nào đó hắn với nàng là người giống nhau, đều khá bướng bỉnh, nhận định cái gì liền không quay đầu lại.
Xem ra hôm nay không nói rõ ràng hắn sẽ không định buông tay.
"Thân phận?" Một đôi lông mày anh tuấn của Úc Cẩn càng nhíu càng chặt, hai chữ "Vương gia" rơi vào trong tai đặc biệt chói tai.
Thì ra A Tự lo lắng chính là cái này.
Hắn ngược lại an tâm, ánh mắt đen láy bình tĩnh nhìn nàng, mang theo kiên quyết cùng tự tin của thiếu niên, từng chữ nói: "Giải quyết vấn đề này là việc ta nên nhọc lòng, nàng không phải bận tâm."
Ngừng một chút, hắn nói mang theo một chút ý tứ thiếu đòn: "Lại nói, nàng có bận tâm cũng vô dụng."
Chỉ cần A Tự nguyện ý gả cho hắn, làm sao dỗ cho lão tử hoàng đế tứ hôn đương nhiên là vấn đề hắn phải giải quyết.
Lời này thật sự nói đến Khương Tự cứng lại.
Xác thật, vấn đề này nàng muốn giải quyết cũng giải quyết không được.
"A Tự, nàng chỉ cần nghĩ kỹ có nguyện ý hay không là đủ rồi. Chỉ cần nàng đáp ứng, vấn đề khác ta sẽ giải quyết." Úc Cẩn mềm giọng, lại có vài phần hương vị mê hoặc như vậy.
Hắn có thể sử dụng thủ đoạn vào thời điểm A Tự không tình nguyện cầu xin tứ hôn, làm Đông Bình Bá phủ và A Tự đều không có cơ hội nói "Không", nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn không muốn đi một bước này.
Đương nhiên, nếu Đông Bình Bá phủ muốn định A Tự cho người khác, vậy hắn sẽ không ngồi chờ chết, trước đoạt lấy người rồi nói sau. Lúc trước hắn nhất thời giả vờ rộng lượng, A Tự suýt nữa gả đến An Quốc Công phủ, loại tư vị nghẹn khuất thêm buồn khổ này hắn không muốn nếm trải lần nữa.
Ừm, ở thời điểm không có ai đoạt với hắn hắn sẽ kiên nhẫn chờ A Tự gật đầu, ở thời điểm có người đoạt với hắn hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường...... Gì, như vậy thực mất mặt? Đừng nói đùa, hắn khi nào thì có mặt.
Khương Tự lắc đầu: "Vương gia, ta chỉ là một cô nương Bá phủ tầm thường, nghĩ tới chính là ngày tháng bình bình đạm đạm, sinh hoạt ở hoàng gia với ta mà nói không thích hợp."
"Sao lại không thích hợp? Ta chỉ là một Vương gia nhàn tản, chúng ta không ra mặt không gây sự, đóng cửa lớn vương phủ sinh hoạt, miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao tự tại."
Hoàng thất đấu tranh tuy tàn khốc, nhưng hắn lại không có ý định lẫn vào, những người có ý tưởng ấy còn thấy vui khi hắn đứng ngoài cuộc, chẳng lẽ muốn lôi kéo hắn vào vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán sao?
Khương Tự vẫn lắc đầu.
Thái Tử bị phế, phong ba đoạt đích cùng đến, há là muốn đứng ngoài cuộc là có thể đứng ngoài cuộc được.
Úc Cẩn đột nhiên vươn đôi tay bưng lấy mặt Khương Tự, bực nói: " Nàng còn không nghĩ thật kỹ, không chịu trách nhiệm đã tùy tiện lắc đầu như thế, ta liền muốn cắn nàng!"
Khương Tự không khỏi trợn trắng mắt.
Mà Úc Cẩn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, tay để xuống mặt bàn, tức giận hỏi: "Khương cô nương, nàng cảm thấy ngày tháng như thế nào mới là bình bình đạm đạm? Gả cho một nam nhân bình thường? Ta nhớ rõ Nhị tỷ nàng gả chính là Trường Hưng Hầu thế tử, ấn xuất thân hai bên đây cũng coi như là một nam nhân bình thường, nhưng kết quả thì sao?"
Khương Tự bị hỏi đến nghẹn họng.
Ở trong mắt người tầm thường Trường Hưng Hầu thế tử đương nhiên không tính là nam nhân bình thường, nhưng đối với nhà như bọn họ, môn đăng hộ đối cũng không lạ gì, so với thân phận như là Vương gia tự nhiên là người bình thường.
Mà người nam nhân bình thường trong mắt của số đông người thượng tầng, rể hiền trong mắt Đông Bình Bá phủ, lại làm ra sự tình liên tục hành hạ nữ tử đến chết.
"Những người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, anh nông dân đào đất, đây càng là nam nhân bình thường đi? Nhưng nam nhân bình thường như vậy trong tay có chút ít tiền còn muốn đi sông Kim Thủy chơi kìa, càng có người uống vào hai ba hớp rượu liền đánh thê tử xả giận......" Ngữ khí của Úc Cẩn càng phát ra lời nói thấm thía, khóe miệng lại mang theo vài phần mỉa mai, "A Tự, Khương cô nương, người sống trên đời bất luận lựa chọn thế nào cũng đều có nguy hiểm, sao biết được cái gọi là ngày tháng bình đạm nhất định sẽ tốt? Có lẽ càng khó khăn, càng đáng sợ hơn."
Nói tới đây, thiếu niên trở nên ủy khuất, lên án nói: "A Tự, nàng không thể bởi vì ta là hoàng tử, liền kỳ thị ta."
Khương Tự nhất thời lặng im.
Úc Cẩn thấy thế không ngừng cố gắng: "Nàng xem, ít nhất ta là hạng người gì nàng cũng biết, so với gả cho người hoàn toàn xa lạ thì nguy hiểm vẫn nhỏ hơn nhiều mà."
Úc Cẩn cảm thấy chính mình là một người bán thức ăn hàng rong, đối diện khách hàng cật lực thét to: Xem một chút đi mà, củ cải trắng thủy linh mới mẻ, củ to da mỏng tư vị tốt, đã mạnh hơn so với dưa vẹo táo nứt nhà người khác nhiều lắm rồi.
Mà Khương Tự ở dưới đợt lừa gạt như có thần trợ của đối phương, thế mà cảm thấy có vài phần đạo lý.
Đại tỷ và Nhị tỷ gả đều xem như là người thường môn đăng hộ đối, mà tháng ngày các nàng trải qua cũng không bình đạm hơn nàng kiếp trước bao nhiêu......
Nàng trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chần chờ nói: "Ngươi đừng nói nữa, ta phải ngẫm lại thật kỹ."
Úc Cẩn đại hỉ.
Đây vẫn là lần đầu tiên A Tự không có quả quyết cự tuyệt hắn, mà là đưa ra ngẫm lại thật kỹ.
"Nàng cứ từ từ suy nghĩ, nghiêm túc nghĩ, không mang theo bất luận kỳ thị gì mà nghĩ."
Thân là hoàng tử mà ở trong lòng A Tự đã thua trước một bậc, hắn dễ dàng sao.
"Ta khả năng phải nghĩ thật lâu."
"Nghĩ bao lâu đều không sao." Úc Cẩn thở dài nhẹ nhõm, ý cười từ đáy mắt lan tràn đến khóe môi.