Editor: Mộc Yên Chi
A Man cùng A Xảo nghĩ đến náo nhiệt ngày mai, một đêm không ngủ yên ổn, ngày hôm sau dưới mắt đều đen lên.
Ngược lại Khương Tự tinh thần sảng khoái, thu thập xong nhẹ nhàng thoải mái đi Từ Tâm đường thỉnh an.
Phùng lão phu nhân cũng ngủ không ngon.
Người đã có tuổi vốn là giấc ngủ kém, một khi để chuyện gì trong lòng thì càng không được, huống chi bà từ khi mơ giấc mộng kia luôn cảm thấy mắt trái bị đau âm ỉ.
Vừa thấy Khương Tự hai gò má hồng nhuận tựa như giọt sương rơi trên hoa tường vi, Phùng lão phu nhân trong lòng liền một trận không thoải mái.
Nếu như không phải tối hôm qua nha đầu này làm ầm ĩ, bà cũng không phải một đêm lật qua lật giống như bánh nướng.
Một tiểu nha đầu, bây giờ biết sử dụng đồ cưới cùng với nàng để bàn điều kiện, về sau chẳng phải là muốn lật trời?
Phùng lão phu nhân trong lòng có dự định chốc nữa giáo huấn Khương Tự một trận, trên mặt lúc này lại mảy may bất động thanh sắc.
Nhị thái thái Tiêu thị mang theo hai thứ nữ so với Khương Tự còn sớm tới một bước, nhìn thấy bộ dáng Khương Tự người còn yêu kiều hơn hoa thì càng khó chịu, bất quá nghĩ đến buổi tối hôm qua phái bà tử tâm phúc đi truyền lời với Lưu bà tử, khóe miệng nàng ta lại vểnh lên.
Chờ một lát sẽ có náo nhiệt để xem, nàng ta ngược lại muốn xem xem Khương Tự như thế nào thoát ra!
"Được rồi, tất cả giải tán đi." Phùng lão phu nhân bưng trà.
Tiêu thị dẫn Ngũ cô nương Khương Lệ cùng Lục cô nương Khương Bội đứng dậy cáo lui, tam thái thái Quách thị mang theo Tam cô nương khương xinh đẹp cũng đứng lên.
Một đoàn người lần lượt đi ra ngoài, Khương Tự mặc dù là cô nương đại phòng, bởi vì là vãn bối, tự nhiên đi tại phía sau cùng.
Thiếu nữ đi ở bên cạnh tam thái thái Quách thị bỗng nhiên nghiêng đầu, hướng về phía Khương Tự nhíu lông mày, có vài phần ý khiêu khích.
Khương Tự nhìn xem Khương Tiếu, trong lòng thầm than thở.
Đông Bình bá phủ tổng cộng chia làm ba phòng, Khương Tam lão gia là con thứ, ngày bình thường rất ít xuất hiện, Tam thái thái Quách thị làm thứ con dâu ở bên ngoài nói cũng là ít, duy chỉ có nữ nhi của bọn họ Khương Tiếu lại là người hoạt bát thích nói.
Cái này cũng không kỳ quái, Khương Tam lão gia tuy là con thứ, cũng chỉ có một trai một gái, Khương Tiếu từ nhỏ cũng là lớn lên bên trong bình mật.
Khương Tiếu lớn lên bên trong bình mật nhưng cùng Khương Tự luôn luôn không hợp nhau.
Sáu vị cô nương bá phủ trong đó hai người cùng tuổi, Khương Tiếu lớn hơn Khương Tự vài tháng, nếu nói từ nhỏ bởi vì tuổi tác gần bằng nhau mà ganh đua tranh giành lẫn nhau rất là bình thường, hai người cãi nhau lại là bởi vì cái cọc việc hôn nhân với An quốc công phủ kia.
Lúc trước núi lở, An quốc công là được Khương An Thành và Khương Tam lão gia cùng nhau cứu được, sau đó An quốc công phủ lại cầu hôn cô nương Đông Bình bá phủ, việc hôn nhân lại rơi vào trên đầu Khương Tự.
Khương Tiếu so với Khương Tự còn lớn hơn lấy mấy tháng, tự nhiên không thoải mái, hết lần này tới lần khác khi đó Khương Tự ăn mềm không ăn cứng, ngoài miệng chưa từng tha cho người khác, có một lần cãi nhau liền nói một câu: Ai bảo ngươi phụ thân không phải bá gia chứ.
Chính là một câu nói kia để cho Khương Tiếu hoàn toàn trở mặt rồi, về sau gặp Khương Tự ngay cả vẻ mặt hòa thuận đều chẳng muốn duy trì.
Thế nhưng Khương Tự vẫn nhớ, khi nàng đến An quốc công phủ không tơi một năm liền thủ tiết về sau, nghe không biết bao nhiêu lời đàm tiếu, đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần bị Khương Tiếu chế giễu.
Xưa nay đối với nàng không có sắc mặt vui vẻ Khương Tiếu lại cho nàng một cái ôm.
Nghĩ tới những thứ này, Khương Tự nhìn Khương Thiến rạng rỡ cười một tiếng.
Khương Tiếu liền ngây ngẩn cả người.
Thường ngày Khương Tự mắt cao hơn đầu thế mà nhìn nàng cười? Không phải cười lạnh, không phải chế giễu, mà là cười như người bình thường?
Nhất định có âm mưu!
Khương Tiếu biến sắc, vội vàng thu hồi ánh mắt, lại không muốn thua khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở đằng sau Tam thái thái Quách thị.
Một đám người trùng trùng điệp điệp ra đến cửa sân Từ Tâm đường, một bóng người đột nhiên xông đến.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, đám người nhất thời đều bối rối, đứng ở chỗ cũ quên động đậy.
Bóng người kia là hướng về phía Khương Tự đến, đi theo sau lưng Khương Tự A Man bay lên đạp một cước, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bóng người kia lập tức ghé vào bên chân Khương Tự, trên mặt chịu lấy dấu giày ngửa đầu cầu xin: "Tứ cô nương, van cầu ngài rủ lòng từ bi, cho một nhà già trẻ lão nô một con đường sống đi, lão nô xin dập đầu với ngài -- "
Đám người lúc này mới thấy rõ bóng người này lại là Lưu bà tử.
Lúc này người của tam phòng đều có mặt, đám người nhìn về phía Khương Tự ánh mắt trong nháy mắt trở nên tế nhị.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, tối hôm qua Khương Tự kia làm ầm ĩ, trong phủ trên dưới đều nghe được tin tức.
Ánh mắt Khương Tự lạnh lùng nhìn Lưu bà tử quỳ gối bên chân cầu khẩn, không nói một lời.
"Tứ cô nương, là lão nô bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, nhất thời hồ đồ mạo phạm ngài. Cầu ngài đại nhân có đại lượng, liền đem lão nô như cái cái rắm đem thả đi. Lão nô biết sai, về sau cũng không dám nữa --" Lưu bà tử hai tay vung lên vả miệng của mình, rất nhanh một gương mặt mo liền thành bột bánh lên men.
Ngoại trừ mới từ từ tâm đường ra những người này, những cái kia đi ngang qua hạ nhân đều lặng lẽ dừng lại xem náo nhiệt, tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
"Lưu bà tử thật đúng là có điểm đáng thương a."
"Đúng vậy a, mặc dù Lưu bà tử phạm sai lầm, nhưng toàn gia cứ như vậy bị đuổi đi tới thôn trang, vẫn là quá thảm rồi."
...
Bọn hạ nhân tự nhiên chính là một quần thể, mặc kệ Lưu bà tử bình thường làm người như thế nào, lúc này thấy bà một nhà già trẻ cứ như vậy bị đuổi đi ra, không khỏi sinh ra cẩm giác đồng bệnh tương liên.
"Các ngươi lại nói bậy, ta liền xé nát miệng của các ngươi!" A Man cả giận nói.
Nhị thái thái Tiêu thị đáy mắt ý cười lóe lên một cái rồi biến mất, cục tức nhẫn nhịn một đêm rốt cuộc ra không ít.
Lưu bà tử làm ầm ĩ như thế, mặc kệ có lý do gì, trong lòng hạ nhân thanh danh Khương Tự đều sẽ hạ xuống thành cay nghiệt, chờ thanh danh này truyền đi sau này cũng đừng nghĩ đến có việc hôn nhân tốt đẹp.
Còn có cái gì đả kích hơn việc một nữ tử bị chặn mất việc hôn nhân tốt chứ?
Lưu bà tử tiếng khóc chấn thiên, ngay cả từ tâm đường nha hoàn đều đào lấy đầu ra bên ngoài nhìn.
"Chuyện gì xảy ra?" Phùng lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi A Phúc, "Bên ngoài làm ầm ĩ cái gì vậy?"
A Phúc vội vàng ra ngoài tìm hiểu, chỉ chốc lát sau bước nhanh tiến đến bẩm báo: "Lưu bà tử không biết sao chạy tới, đang khóc lóc hướng Tứ cô nương cầu tình ạ."
Phùng lão phu nhân trầm ngâm một chút, đưa tay ra nói: "Dìu ta đi xem một chút."
"Phu nhân, lão phu nhân ra." Thân bà tử đứng ở bên cạnh Nhị thái thái Tiêu thị bên cạnh lặng lẽ nói.
Đuôi lông mày Tiêu thị giật giật.
Lão phu nhân ra vừa vặn, thấy cuộc nháo kịch này tất nhiên càng phiền chán hơn Khương Tự cái kia nha đầu chết tiệt kia.
Lưu bà tử phát giác Phùng lão phu nhân ra, nhanh chóng nhìn Tiêu thị một cái.
Tiêu thị len lén gật đầu.
Lưu bà tử bỗng nhiên đứng lên, trong miệng hô: "Nếu Tứ cô nương không tha thứ lão nô, người lão nô chỉ có lấy cái chết bồi tội, chỉ hi vọng Tứ cô nương có thể buông tha người nhà lão nô -- "
Lưu bà tử vừa nói vừa đem đầu cúi xúi, đối tường viện liền đụng tới.
"A --" không ít người dọa đến nhắm mắt lại, thế nhưng là cũng không có tiếng kêu thảm truyền đến như trong dự đoán, ngược lại im ắng đến dọa người.
Đám người mở mắt ra, chỉ thấy A Man một cước giẫm ở bên trên váy Lưu bà tử, Lưu bà tử với tư thế cực kì bất nhã cúi bò tới trên mặt đất, lộ ra thủng một cái lỗ bên trong quần đến.
Yên tĩnh dọa người qua đi, bùng nổ một trận tiếng cười, không biết ai nói một câu: "Lưu bà tử đủ tiết kiệm a."
Tiếng cười của đám người càng lớn hơn.
A Man vẫn không có nhấc chân, ở trên cao nhìn xuống nhìn lấy Lưu bà tử cười lạnh: "Muốn chết không thể lén lút tìm gốc cây bị nghiêng sao? Dọa cô nương chúng ta sợ ngươi phụ trách sao?"
Lão khốn khiếp này, khó trách cô nương căn dặn bà ta một khi xuất hiện phải nhìn chằm chằm mà, quả nhiên là muốn ồn ào làm con thiêu thân.