Khương Y lo lắng không khỏi làm Khương Tự cười: “Đại tỷ, muội muội của tỷ mới có bao nhiêu khí lực, hai gậy như vậy không chết người được.”
Đêm ấy nàng có thể mắt không nháy thu thập Dương Thịnh Tài, nhưng khi đối mặt với hai người xa lạ, dù biết tương lai bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho nàng, thì ít nhất trước mắt nàng còn chưa làm được cái việc giết người như ma.
Rốt cuộc vẫn mềm lòng mà.
Khương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay xanh ngọc, tự giễu cười cười.
Đương nhiên, không hạ sát thủ còn có một nguyên nhân quan trọng khác: Hai nam tử vừa thấy chính là người hành sự lén lút, khi tỉnh lại không có khả năng chủ động nói toạc ra chuyện mình ở chùa bị người ta đánh hôn mê. Nhưng nếu như gây ra mạng người, nói không chừng nàng lại phải gặp mặt Chân đại nhân.
Tận đáy lòng Khương Tự cảm thấy gần đây vẫn nên ít ngẫu nhiên gặp Chân đại nhân thì thỏa đáng hơn.
Vừa nghe không chết người được, Khương Y lại bắt đầu lo lắng: “Vậy hai người kia có thể tra ra chúng ta không?”
Khương Tự cười ôm lấy cánh tay Khương Y: “Yên tâm đi, đại tỷ, chùa Bạch Vân lớn như vậy, hôm nay khách hành hương tới dâng hương không ít, loại người như bọn họ che dấu còn không kịp, chẳng lẽ còn có thể gióng trống khua chiêng điều tra? Ngậm bồ hòn này bọn họ ăn chắc rồi.”
“Nhưng mà bọn họ đang tra thân phận của muội, nếu như biết muội đã đến chùa Bạch Vân, chẳng phải phiền toái rồi ư……” Khương Y mày đẹp khóa chặt, không thể tâm an.
Đối với tiểu thư khuê các ngay cả cửa cũng hiếm khi ra như nàng mà nói, chuyện gặp phải hôm nay có thể nói là kinh tâm động phách, đến bây giờ chân cẳng vẫn còn mềm nhũn.
“Đại tỷ yên tâm đi, muội là thuê xe tới. Với cả, bọn họ cho dù biết muội tới lại như thế nào? Chẳng lẽ sẽ hoài nghi một tiểu cô nương như muội hai gậy đã có thể đánh ngất bọn họ?”
Khương Y không khỏi buồn cười.
Nghe muội muội nói kiểu này, hình như là nàng quá mức khẩn trương rồi.
“Đại tỷ, tỷ chỉ cần nhìn chằm chằm đừng để A Nhã nói lung tung, là sẽ không có vấn đề.”
Khương Y nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng ngày thường mặc dù là người có tính tình tốt, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không để cho một tiểu nha hoàn làm hỏng chuyện.
Nghĩ đến vừa rồi muội muội dọa cho A Nhã tới mức hoa dung thất sắc, tâm tình Khương Y có chút phức tạp.
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác Tứ muội đã không còn là tiểu cô nương thanh cao quật cường như trong ấn tượng nữa, mà đã có sự sát phạt quyết đoán mà rất nhiều nữ tử không có.
Nhận thức này làm trong lòng Khương Y khó chịu.
Suy cho cùng là mẫu thân mất sớm, trưởng tỷ là nàng vô dụng, mới bức cho Tứ muội phải tự mạnh mẽ lên.
“Tứ muội, muội khi đó không sợ sao? Sao đôi mắt người đó đột nhiên không mở ra được?” Nghĩ đến tình cảnh lúc đấy, Khương Y lòng còn sợ hãi.
Khương Tự lấy ra lý do sớm chuẩn bị tốt thoái thác: “ Mắt bị ớt cay vào đương nhiên không mở ra được.”
Khương Y mơ hồ cảm thấy cổ quái, chỉ là vừa mới trải qua sợ hãi khiến suy nghĩ của nàng ngưng trệ, nhất thời lại không nhớ nổi cổ quái ở chỗ nào.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn hòa của thiếu niên: “Y nương, nàng ở bên trong sao?”
Khương Tự nhẹ nhàng kêu: “Đại tỷ ——”
Khương Y hiểu ý gật đầu: “Ta biết, sẽ không nói với tỷ phu muội.”
Tiểu nha đầu thật là đứa thích lo xa, cho dù không có những việc sau đó, trú mưa gặp phải nam tử xa lạ cũng không phải sự tình làm người ta sung sướng gì, nàng đương nhiên sẽ không lắm miệng.
Khương Y sửa sang quần áo, bước nhanh đi tới cửa mở cửa ra, hơi hơi mỉm cười với Chu Tử Ngọc: “Ở đây, Tứ muội cũng ở.”
Chu Tử Ngọc đứng ở hành lang ngoài cửa, ánh mắt đảo qua bên trong.
Khương Tự thoáng nhún gối: “Đại tỷ phu.”
Chu Tử Ngọc cười gật gật đầu, nói với Khương Y: “Nếu Tứ muội cũng ở đây, vậy các nàng cứ trò chuyện đi, ta đến khách phòng sát vách.”
Quần áo hắn ướt non nửa, mái tóc gương mặt toàn là hơi ẩm, Khương Y nhìn có chút đau lòng.
Khương Tự vô cùng thức thời, bước nhanh đi tới cửa: “Muội không quấy rầy tỷ tỷ, tỷ phu nữa, chờ tới lúc ăn cơm lại gặp tỷ tỷ.”
Thấy Khương Tự đi nhanh ra ngoài, trên khuôn mặt trắng nõn của Khương Y hiện lên hai rặng mây đỏ, thấp giọng nói với Chu Tử Ngọc: “Ngược lại làm Tứ muội chế giễu.”
Chu Tử Ngọc mỉm cười liếc nhìn bóng dáng thiếu nữ đi xa, rất nhanh thu hồi ánh mắt, đánh giá Khương Y hỏi: “Mắc mưa?”
Một Khương Y từ trước đến nay luôn nói hết sạch với Chu Tử Ngọc hiếm khi nói dối: “Vâng, vốn dĩ đang đi dạo với Tứ muội, không nghĩ tới trời mưa ngay như vậy, vẫn làm ướt xiêm y.”
“Ta lúc trước phân phó gã sai vặt đi tìm A Châu lấy dù, lại nghe nói A Nhã đã tới trước cả hắn.” Chu Tử Ngọc giống như tùy ý nói.
Trong lòng Khương Y trầm xuống, không khỏi khẩn trương.
“Sao vậy?”
Khương Y cười cười: “Đúng vậy, tiểu nha hoàn chân cẳng mau lẹ, vừa nổi gió cái là liền tống cổ các nàng trở về lấy dù. Có điều mưa quá lớn, che dù rồi mà y phục vẫn ướt hơn phân nửa. Phu quân, để thiếp thay quần áo cho chàng đi, mặc y phục ẩm ướt coi chừng cảm lạnh.”
Khương Y vươn tay giúp Chu Tử Ngọc cởi đai lưng, Chu Tử Ngọc đột nhiên hỏi: “Hôm nay nàng với Tứ muội hẹn nhau sao?”
Khương Y khẽ dừng tay, rất nhanh lại ngẩng đầu: “Ừ, Tứ muội gửi thư hỏi tình hình gần đây của thiếp, vừa lúc thiếp cũng muốn ra cửa, liền nói cho muội ấy.”“ Vậy sao.” Chu Tử Ngọc phối hợp nâng lên một cánh tay, “ Tỷ muội các nàng tình cảm tốt, nếu nhớ Tứ muội thì cứ mời muội ấy tới phủ làm khách là được, đừng lo lắng mẫu thân bên kia, bình thường thân thích qua lại mẫu thân sẽ không nói gì đâu.”
Khương Y hốc mắt chua xót, yên lặng gật đầu.
Nàng gả đến Chu phủ mấy năm, mọi thứ vừa lòng đẹp ý, chỉ có một điểm khiến nàng như đi trên băng mỏng, đó là thái độ của bà mẫu với nàng.
Thật sự mà nói, bà mẫu cũng không tính là nhằm vào nàng, mà là nhất quán nghiêm khắc với bọn tiểu bối, mà nàng bởi vì là dâu trưởng, gả cho chính là đứa con trai có tiền đồ nhất Chu gia, nên phần nghiêm khắc ấy của bà mẫu liền gánh vác nhiều hơn một ít.
Khương Y vốn là một người bản tính nhu nhược, thêm nữa đến nay chưa có con trai nên tự thấy không có tự tin, ngày thường ngay cả về nhà mẹ đẻ đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nói trong lòng không chua xót, đó là không có khả năng.
Đương nhiên, dù có nhiều ủy khuất chua xót hơn thì so ra cũng không quan trọng bằng nàng lấy được phu quân tốt.
Chu Tử Ngọc thấy khóe mắt Khương Y phiếm hồng, dẫn đến khóe miệng cười cười.
Lúc Khương Tự đi ra ngoài mới phát hiện mưa đã nhỏ, hơi lạnh xen lẫn mùi tươi mát của bùn đất tạt thẳng vào mặt, dừng ở chóp mũi phá lệ nồng nặc.
Trở lại khách phòng, Khương Tự mới thả lỏng, suy đi nghĩ lại lai lịch hai gã nam tử.
Suy nghĩ một lát, nàng hạ quyết tâm: Sự tình có liên quan đến hai gã nam tử đợi sau khi trở về phải nhanh nhanh thông báo cho Úc Cẩn một tiếng.
Trong đình sâu trong sơn chùa, râu quai nón cuối cùng đánh thức nam tử áo dài.
Nam tử áo dài chịu đựng đầu đau muốn nứt hỏi: “ Chuyện gì xảy ra?”
“Không biết.”
“Không biết?” Nam tử áo dài có một loại cảm giác muốn phát điên.
Đầu hắn ta ăn một gậy cái gì cũng không thấy rõ thì thôi, gia hỏa này lại nói với hắn ta cái gì cũng không biết?
Râu quai nón cũng nghẹn khuất: “Đúng thế, ta mới vừa đi tới đó liền không biết bị cái gì đâm một cái, ngay sau đó hai mắt liền đau đến không mở ra được, cái gì cũng không thấy.”
“Vậy ngươi vì sao không nhắc nhở ta?”
Râu quai nón sắc mặt khó coi: “Lúc ấy không thể phát ra tiếng cũng không thể động đậy, trên thứ bén nhọn đâm ta khả năng có độc.”
Nam tử áo dài cẩn thận kiểm tra chỗ râu quai nón bị đâm, thấy trên cánh tay chỉ có một vết thương nhỏ tí, biểu tình đột nhiên trịnh trọng hẳn: “Chỉ là chút vết thương như vậy mà có thể làm ngươi không thể nhúc nhích không thể lên tiếng, đối phương thực không đơn giản.”
Hắn ta nhìn nhìn dấu vết màu đỏ nhạt bị nước mắt rửa qua lưu lại trên mặt râu quai nón, duỗi tay lau một cái để vào trong miệng nếm thử, đôi mắt lập tức trừng lớn. # Edit by Khuynh Vũ #
Bột ớt cay?