Cách nơi này gần nhất có một y quán xem như tương đối có danh tiếng trong kinh, tên là Hòa Khí Đường, lúc này không ít người từ trong y quán ra ra vào vào, nhìn vào thực náo nhiệt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi từ trong y quán vội vàng đi ra, bước chân rất gấp, nếu như cẩn thận nhìn, có thể nhìn ra thần sắc hắn ta có chút mất tự nhiên.
Thiếu niên chính là Tam công tử An Quốc Công phủ Quý Sùng Dịch.
Hắn ta đến Hòa Khí Đường là giúp thê tử tân hôn Xảo Nương bốc thuốc.
An Quốc Công phủ có một dược phòng nhỏ, từ nhân sâm quý báu trăm năm, đến thảo dược tầm thường, tuy không đầy đủ như Đại dược đường bên ngoài, nhưng nên có đều sẽ có, theo lý thuyết chủ tử An Quốc Công phủ xem bệnh hỏi thuốc không cần ra ngoài.
Chính là Xảo Nương lại có lý do khó nói, bắt đầu từ khi rơi xuống nước mấy tháng trước, mỗi khi nguyệt sự tới liền lâm ly không dứt, rất là phiền lòng.
Từ khi Xảo Nương gả vào An Quốc Công phủ, phu quân mang đến cho nàng ta ngọt ngào cùng phong quang cũng không thể triệt tiêu sự khinh bỉ mang đến áp lực ở khắp nơi trong phủ. Nàng ta có tật xấu này cũng không dám nói với nha hoàn, bởi vì ngay cả nha hoàn đều là phu nhân phái tới, bây giờ nói quay đầu sẽ truyền tới lỗ tai phu nhân ngay.
Người Xảo Nương tín nhiệm chỉ có Quý Sùng Dịch.
Quý Sùng Dịch chịu áp lực cực lớn cưới Xảo Nương vào cửa, đương nhiên không muốn bất luận kẻ nào xem thường thê tử mình.
Không nói cái khác, sau ngày thứ hai Xảo Nương vào cửa An Quốc Công phu nhân liền chuyên môn phái bà tử lại đây dạy dỗ nàng ta quy củ lễ nghi.
Hành động này của An Quốc Công phu nhân không thể nghi ngờ là tát lên mặt Quý Sùng Dịch một bạt tai, làm hắn ta vừa khó xử vừa bất đắc dĩ, nhưng hắn ta cuối cùng không thể không yên lặng nhẫn nhịn.
Trong lòng Quý Sùng Dịch rõ ràng, Xảo Nương tuy rằng không được thuần thiện như các quý nữ, trên quy củ lễ nghi quả thật cũng không thể so với những tiểu thư khuê các từ nhỏ đã được nghiêm khắc dạy dỗ kia. Nếu vậy, thì cứ học thật tốt, chờ Xảo Nương học giỏi quy củ, ít nhất các trưởng bối sẽ không thể bắt bẻ ở phương diện này.
Trong bất tri bất giác, Quý Sùng Dịch đối với thái độ của người trong phủ đối đãi với Xảo Nương thậm chí còn mẫn cảm hơn cả bản thân Xảo Nương, nghe xong Xảo Nương thỉnh cầu tự nhiên chỉ có thể đích thân xuất mã.
Nha hoàn bà tử bên người Xảo Nương không tin được, hắn ta cũng không thể để gã sai vặt của hắn ta đi bốc loại thuốc này cho thê tử được.
Quý Sùng Dịch xách theo gói thuốc mới đi xuống bậc thang, một chiếc xe ngựa liền vội vàng dừng lại ở cách đó không xa.
Xa phu đánh xe là một người trẻ tuổi phá lệ tinh thần, xe ngựa dừng lại liền lưu loát nhảy xuống, nhấc lên màn xe khom lưng từ trong xe ôm ra một người.
Quý Sùng Dịch theo bản năng dừng lại.
Xem náo nhiệt vốn chính là thiên tính của mọi người, mà người xa phu tuổi trẻ ôm bởi vì mặt vừa vặn hướng về hắn ta, làm hắn ta không khỏi mở to mắt.
Hắn ta nhận thức người này.
Đây không phải là Nhị công tử Đông Bình Bá phủ, cũng chính là ca ca ruột của vị Khương Tứ cô nương lúc trước cùng hắn ta đính thân hay sao.
Sau khi hai nhà từ hôn, hắn ta có một lần bị vị Khương Nhị công tử này chặn ở hẻm nhỏ mắng to một trận, nói hắn là thằng khốn có mắt không tròng.
Càng nói càng khó nghe, Quý Sùng Dịch cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi lựa chọn cùng Xảo Nương ở bên nhau, hắn ta nghe qua quá nhiều quở trách, hiện tại hắn ta vẫn như cũ không hối hận lựa chọn lúc trước, nhưng điều này không đại biểu bị người mắng tâm tình sẽ sảng khoái.
Tóm lại, Quý Sùng Dịch có ấn tượng khắc sâu với Khương Trạm suýt nữa trở thành đại cữu tử của hắn ta.
Rất nhanh một thân ảnh tinh tế theo sát bên người Khương Trạm khiến cho hắn ta chú ý.
Thiếu nữ áo trắng váy đỏ, dù cảnh tượng vội vàng vẫn như cũ không thể che dấu hào quang của nàng, thật giống như một vầng sáng hồng hào trong khắp núi đồi xanh tươi, bỗng nhiên sẽ lọt vào trong mắt, trong lòng người khác.
Quý Sùng Dịch lại sửng sốt.
Thiếu nữ này hắn ta cũng đã gặp qua.
Cơ hồ không có suy tư, Quý Sùng Dịch đã nhớ ra.
Đó là vào ngày đại hôn đón dâu của hắn ta, trong biển người tấp nập lơ đãng nhìn thoáng qua ven đường, đúng lúc nhìn thấy cửa rèm xe ngựa dừng ở ven đường bị nhấc lên một góc, lộ ra dung nhan thịnh thế tựa băng tuyết của thiếu nữ.
Lúc ấy hắn ta ở trong lòng cảm khái thiếu nữ mỹ mạo, cũng hiểu được tương ngộ như vậy như lục bình trong gió, về sau sẽ không có cơ hội gặp lại.
Quý Sùng Dịch không nghĩ tới chỉ mới liếc mắt một cái liền nhớ tới người chỉ gặp mặt có một lần người, đây đại khái chính là ưu thế lớn lên xinh đẹp người khác hâm mộ không tới đi.
“ Khương cô nương, ngài không cần cấp, Khương công tử hẳn là hư thoát, nghỉ ngơi nhiều sẽ không có việc gì.” Long Đán an ủi nói.
“Ừ.” Khương Tự chỉ nhàn nhạt lên tiếng, rất nhanh ba người đã vào Hòa Khí Đường.
Quý Sùng Dịch hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Vừa mới xa phu tuổi trẻ kia hình như kêu thiếu nữ là Khương cô nương, nói như vậy, nàng chính là ——
Phát hiện này đột nhiên làm tâm tình Quý Sùng Dịch phá lệ phức tạp, hình tượng của nữ tử từng lui thân với hắn ta hoàn toàn mơ hồ trong đầu đột nhiên sáng rực lên.
Thì ra nàng chính là Khương Tứ cô nương, thì ra nàng chính là người suýt nữa trở thành thê tử của hắn ta……
Phát hiện chính mình hoảng thần, Quý Sùng Dịch bỗng nhiên lắc lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Hắn đang bực bội chính mình thất thần một lát.
Chẳng qua là một bộ túi da tốt, nói cho cùng là ông trời ban thưởng. Hắn ta với Xảo Nương mới là lưỡng tình tương duyệt, Xảo Nương tốt nữ tử khác nào sánh bằng.
Vô luận như thế nào hắn ta đều không hối hận.
Quý Sùng Dịch lắc đi bóng hình xinh đẹp đột ngột xâm nhập trong đầu, vội vàng chạy về An Quốc Công phủ.
Xảo Nương hơi có chút đứng ngồi không yên, vừa thấy Quý Sùng Dịch trở về lập tức đứng dậy đón.
Bà tử bên cạnh ho khan một tiếng, Xảo Nương lập tức ngừng chân, nhớ lại tư thế bà tử dạy dỗ đi đường thật cẩn thận bước từng bước ngắn ra đón.
Trong đầu Quý Sùng Dịch đột nhiên hiện lên dáng người dù bước đi vội vàng vẫn rất phong nhã của thiếu nữ, lại nhìn bước chân vụng về di chuyển của Xảo Nương, mi không tự giác nhăn lại.
Lại nói, bọn tỷ muội của hắn cũng là như vậy, mà Xảo Nương và các nàng hoàn toàn không giống nhau.
Quý Sùng Dịch không khỏi có phần bị đè nén, nói với Xảo Nương: “ Đi đường cho tốt, nhìn nàng như vậy coi chừng bị váy trượt chân.”
“Nhưng mà ——” Xảo Nương không khỏi liếc nhìn bà tử một cái, biểu tình sợ hãi.
Nàng nếu quên mất mấy cái đó, quay đầu bà tử lại kể tội nàng.
Quý Sùng Dịch càng thêm bực mình, quay đầu nói với nha hoàn bà tử một bên: “Các ngươi đều đi ra ngoài!”
Nha hoàn bà tử rất nhanh lui xuống, Xảo Nương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mi mắt cong cong cười nói: “Mua về rồi?”
Quý Sùng Dịch nhìn nàng thật sâu, thở dài: “Như vậy không phải tốt hơn sao.”
Xảo Nương giấu đi ý cười, thấp giọng nói: “Nhưng nếu thiếp học không tốt, ra cửa sẽ bị người ta chê cười.”
Từ khi gả vào An Quốc Công phủ, nàng ta còn chưa từng tham gia một lần yến hội nào, bởi vì An Quốc Công phu nhân không cho, nói nàng ta không học tốt quy củ gặp khách sẽ mất mặt.
Xảo Nương đương nhiên cũng có lòng tự trọng.
Quý Sùng Dịch đột nhiên có chút đần độn, thở dài: “ Vậy nàng học thật tốt đi, sớm sớm học giỏi. Thuốc này nàng để cho nha hoàn sắc, nhớ rõ uống đúng giờ.”
Không học cũng thế, học giỏi cũng được, ít nhất không cần chẳng ra cái gì như hiện giờ.
“A Dịch, chàng đi đâu vậy?” Thấy Quý Sùng Dịch muốn rời đi, Xảo Nương sửng sốt.
Quý Sùng Dịch xả ra một nụ cười: “Ta đi thư phòng xem sách một lát.”
Nhìn bóng lưng Quý Sùng Dịch rời đi, Xảo Nương ngơ ngẩn phun ra một chữ: “Á.”
Mà một tiếng đáp này, đối phương hiển nhiên không có nghe được, trả lời nàng chỉ có tiếng rèm châu đong đưa.
Thuận Thiên Phủ nha.
Chân Thế Thành nhìn nha dịch mang về tới một chuỗi người, có loại xúc động muốn bỏ gánh không làm.
Hắn cuối cùng cũng biết vì sao những đồng liêu đó làm không lâu rồi. # Edit by Khuynh Vũ #
# Vũ: Tới cuối tuần ta sẽ đăng tiếp nha.