Tự Cẩm

Chương 215: Tự thú



Biểu tình chắc chắn của Khương Tự làm trong lòng Tô Thanh Tuyết bồn chồn,dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, không tự giác cắn cắn môi.

“Nhị biểu muội không dám thề, như vậy ta có thể lý giải ngươi là chột dạ hay không?” Khương Tự không chút khách khí ép hỏi một câu.

“Ai chột dạ?” Tô Thanh Tuyết cao giọng phản bác.

Khương Tự cười cười: “Như vậy Nhị biểu muội có dám thề?”

Tô Thanh Tuyết lấy lại bình tĩnh, ráng chống đỡ nói: “Ta đã phát thề rồi, vì sao còn phải phát thề lại lần nữa? Ở đây nhiều người như vậy, Tự biểu tỷ cứ cố tình nhằm vào ta, lẽ nào bởi vì ta chỉ là một thứ nữ bé nhỏ không đáng kể? Mẫu thân cũng đã tha thứ không làm khó dễ một thứ nữ như ta, Tự biểu tỷ có lập trường gì mà làm như vậy?”

Tô Thanh Tuyết nói năng có khí phách, than thở khóc lóc, thoạt nhìn ủy khuất không thôi, ngược lại làm không ít người ở đây cảm thấy hành vi của Khương Tự có chút quá phận.

Khương Tự hồn nhiên không thèm để ý những ánh mắt đó, mặt mày tinh xảo toát ra vài phần kinh ngạc: “Hiện tại là muốn tìm ra hung thủ hại chết Nhị biểu đệ, nhị biểu muội nhắc đến chuyện đích nữ, thứ nữ để làm gì? Ở đây nhiều người như vậy ta chỉ hỏi mình ngươi, còn không phải là bởi vì chỉ có khăn tay của ngươi xuất hiện ở trong Triêu Dương đình sao? Nhị biểu muội sẽ không cho rằng ngươi nói một câu khăn vừa khéo bị gió thổi tới đó, là có thể hoàn toàn tẩy thoát hiềm nghi chứ?”

“Chính là vừa khéo, Tam muội có thể làm chứng!”

Tô Thanh Vũ thấy Tô Thanh Tuyết đẩy mình ra, trong lòng tuy ảo não, nhưng vẫn căng da đầu gật đầu: “Đúng vậy, ta với nhị tỷ cùng nhau đi ngang qua bờ hồ, lúc ấy nhìn thấy trong hồ có người nổi lơ lửng chúng ta đều rất sợ hãi, chạy nhanh quá, khăn tay hẳn là khi đó không cẩn thận rơi xuống.”

Tô Thanh Tuyết nghe Tô Thanh Vũ nói thế, thân thể căng cứng hơi thả lỏng.

Khương Tự thở dài: “Tam biểu muội chỉ có thể chứng minh lúc đi ngang qua Cúc Hà hồ có ở bên cạnh Nhị biểu muội, như vậy trước đó thì sao?”

“ Trước đó?” Tô Thanh Vũ ngẩn ra.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Thanh Vũ, trong lòng Khương Tự ước lượng: “Đúng vậy, trước đó Tam biểu muội cùng Nhị biểu muội vẫn luôn ở cùng nhau sao? Chưa từng tách ra?”

Tô Thanh Vũ lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía Tô Thanh Tuyết.

Nàng ta nhớ lại, có một đoạn thời gian nàng ta hình như không nhìn thấy Nhị tỷ, khi đó đúng lúc có một tộc muội tìm nàng ta nói chuyện phiếm, nàng ta không có lưu ý nhiều.

Màu môi Tô Thanh Tuyết trắng thêm vài phần.

“Tam biểu muội cảm thấy vấn đề này khó trả lời lắm sao?” Khương Tự bình tĩnh hỏi.

Tô đại lão gia nhíu mày nhìn Tô Thanh Vũ, thần sắc thâm trầm.

Tô Thanh Vũ chỉ cảm thấy áp lực lớn lao đánh úp lại, làm nàng ta không biết làm sao.

Khương Tự thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Chân Thế Thành: “Chân đại nhân, vấn đề đơn giản như thế Tam biểu muội lại tránh mà không đáp, ta cảm thấy hiềm nghi của Tam biểu muội so với Nhị biểu muội còn lớn ——”

“Không có!” Tô Thanh Vũ bỗng nhiên cắt ngang lời Khương Tự, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Hại chết Nhị ca phải đền mạng, nàng ta sao có thể gây ra loại phiền toái dính người này!

Tô Thanh Vũ vừa hoảng vừa sợ, lại bất chấp cái khác, vội nói: “Ta với Nhị tỷ không hề ở cùng nhau, có đoạn thời gian ta với người khác tán gẫu nói chuyện, không có để ý Nhị tỷ đi đâu. Sau đó Nhị tỷ lại ngồi ở bên cạnh ta, không bao lâu y phục bị dơ, ta mới bồi tỷ ấy trở về thay quần áo……”

Nói tới đây, trong lòng Tô Thanh Vũ có vài phần oán trách Tô Thanh Tuyết.

Nếu không phải Tô Thanh Tuyết kéo nàng ta trở về thay quần áo, nàng ta sao lại nhìn thấy Nhị ca chết đuối ở trong hồ?

Lúc ấy các nàng đều bị dọa đến chết khiếp, không lo nhìn kỹ người trong hồ là ai đã chạy như bay, sau lại nghe nói là Nhị ca, nàng ta càng bị hù chết. Nếu như bị phụ thân cùng mẹ cả biết các nàng vốn gặp được Nhị ca lại không kịp thời cứu người, chắc chắn sẽ bị giận chó đánh mèo bị phạt.

Bởi vì như vậy, lúc trước nàng ta mới nửa chữ cũng không dám nhắc.

Khương Tự nhận được đáp án mình muốn, cong cong môi nói với Tô Thanh Tuyết sắc mặt tái nhợt: “Như vậy Nhị biểu muội có thể nói nghe xem trong khoảng thời gian không ở cùng Tam biểu muội đang làm cái gì sao?”

Tô Thanh Tuyết chỉ cảm thấy đối phương cong khóe môi còn làm cho người ta khiếp sợ hơn so với ác quỷ dữ tợn, cật lực khống chế hoảng loạn nói: “ Chỉ ở trong vườn tùy tiện đi dạo chút thôi, người tùy tiện đi dạo như ta không biết bao nhiêu, này cũng không được sao?”

Khương Tự buông tay: “Nhưng khăn tay của những người đó không có xuất hiện ở trong Triêu Dương đình.”

“Phụt.” Một tiếng cười khẽ truyền đến.

Khương Tự liếc Úc Cẩn một cái, không chút gợn sóng thu hồi tầm mắt.

Úc Cẩn xấu hổ giương lên khóe môi, trong lòng có tí ti mất mát.

Vẫn lạnh lùng với hắn như vậy, nha đầu nhẫn tâm.

Khương Tự đột nhiên tiến lên một bước, gằn từng chữ một nói: “Nhị biểu muội, đoạn thời gian đó ngươi đang ở trong Triêu Dương đình đi? Người bồi Nhị biểu đệ chơi ở trong đình chính là ngươi! Khi ta đi ngang qua bờ hồ Cúc Hà, Nhị biểu đệ lao tới muốn chơi với ta, sau đó ta bởi vì vội vã đi tìm đại tỷ mà rời đi, nơi đó liền chỉ còn lại có hai người các ngươi!”

Giọng nói của nàng chắc nịch, mọi người theo bản năng liền tin hơn phân nửa.

Khương Tự lạnh lùng cười: “ Sau khi ta rời đi, ngươi không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà đẩy mạnh Nhị biểu đệ vào trong hồ, sau đó chạy về tìm Tam biểu muội. Bởi vì ngày thường ngươi cùng Tam biểu muội như hình với bóng, sau khi chuyện xảy ra các ngươi cùng xuất hiện, người khác theo bản năng sẽ cho rằng các ngươi vẫn luôn ở cùng nhau, cũng liền cung cấp cho ngươi chứng cứ không ở hiện trường. Mà trên thực tế, khăn tay kia chính là trước đó ngươi đánh rơi. Nhị biểu muội, không biết ta nói có đúng không?”

“Không phải, Nhị ca không phải ta giết, ngươi ngậm máu phun người!” Tô Thanh Tuyết kích động phản bác.

Khương Tự mặt vô biểu tình nhìn nàng ta, cảm xúc không thấy mảy may dao động: “ Nếu Nhị biểu muội nói ta ngậm máu phun người, vậy chiếu theo lời ta phát thề để chứng minh ngươi không thẹn với lương tâm đi.”

“Ta, ta ——”  Tô Thanh Tuyết chậm rãi lui về phía sau hai bước.

Tô đại lão gia đối với phản ứng của Tô Thanh Tuyết nổi lên lòng nghi ngờ, trầm giọng nói: “Tuyết Nhi, Nhị ca ngươi chết đến tột cùng có liên quan đến ngươi không?”

“Nhị ca không phải con làm hại, không phải con!” Tô Thanh Tuyết mãnh liệt lắc đầu, một bộ dạng muốn sụp đổ.

Càng ngày càng nhiều ánh mắt khác thường dừng ở trên người nàng ta, khiến nàng ta cơ hồ khó có thể thừa nhận loại chịu đựng quá tải này.

Tô Thanh Tuyết trong lúc hoảng loạn bắt gặp ánh mắt không có chút độ ấm của Vưu thị, sống lưng nháy mắt lạnh toát.

Không thể để mẹ cả có chỗ hoài nghi nàng ta được, bằng không dù có tránh thoát cửa ải hôm nay, nàng ta cũng sẽ không còn mạng nữa!

Luận về hiểu biết với Vưu thị, Tô Thanh Tuyết tự nhận, so với đích tỷ Tô Thanh Sương còn rõ ràng hơn.

Nàng ta có hiềm nghi mà mẹ cả không nói một lời, chỉ bởi vì mẹ cả không muốn chuyện bàn giao cho nàng ta bị chấn động lộ ra, mà không phải tha thứ cho nàng ta gì cả. Nàng ta nhất định phải làm mẹ cả tin sau khi nàng ta nhìn thấy Nhị ca dây dưa Khương Tự liền lập tức rời đi tìm Tam muội, bằng không nàng ta thảm chắc rồi.

“Được, ta thề ——” Tô Thanh Tuyết thấy không đường thối lui, run rẩy giơ lên tay.

Khương Tự lúc này lại lắc đầu: “ Thề như vậy không thể được, Nhị biểu muội nếu không thẹn với lương tâm, liền thề ở trước mặt Nhị biểu đệ đi.”

Tô Thanh Tuyết nháy mắt mặt không còn chút máu, thét to: “Khương Tự, ngươi chớ có ép người quá đáng!”

Khương Tự vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt: “Nhị biểu muội suy nghĩ nhiều, ta chỉ không muốn Nhị biểu đệ chết không nhắm mắt mà thôi.”

Tô đại lão gia thở dài: “Tuyết Nhi, ngươi liền phát cái thề đi.”

Tô Thanh Tuyết mặt không chút máu nhìn Tô đại lão gia, cả người run rẩy dữ hơn.

Lúc này một người vọt ra: “Các ngươi không cần làm khó Nhị cô nương, người là ta làm hại!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv