Editor: Mộc Yên Chi
Khương Tự cũng không có trở về, mà là quyết định men theo bờ đê đi một chút.
Gã sai vặt A Cát lo lắng bất an: "Tứ cô nương, vẫn là để tiểu nhân đưa ngài hồi phủ đi, bằng không công tử mà biết sẽ trách."
A Man cười nhạo: "Cô nương chúng ta chính là đi ven bờ đê một chút, cũng không phải đi đầm rồng hang hổ, ngươi khẩn trương cái gì?"
Tối hôm đó nàng cùng cô nương còn đi Mạc Ưu hồ cứu người phóng hỏa đấy, hiện tại giữa ban ngày nhưng lại bị một cái gã sai vặt dong dài, nào có đạo lý như vậy.
"Ai u, A Man tỷ tỷ của ta, ngươi không chút khuyên giải thế nào còn châm ngòi thổi gió a?" A Cát cười khổ làm ra động tác xin khoan dung.
A Man lườm hắn một cái: "Ngươi đây đã sai rồi, ta không phải châm ngòi thổi gió, mà là cô nương chúng ta cho dù đi đầm rồng hang hổ ta cũng sẽ đi theo, liền đơn giản như vậy."
A Cát nói không lại A Man, phiền chán đá văng một hòn đá nhỏ bên chân ra, ôm một tia hi vọng cuối cùng khuyên nhủ: "Tứ cô nương, mắt thấy sẽ đến thời điểm dùng cơm, nếu không chúng ta về phủ trước, chờ ăn cơm vừa vặn để công tử bồi ngài ra ngoài..."
Khương Tự rốt cục mở miệng: "Nhị ca nếu trách ngươi, ta sẽ nói với hắn."
A Cát há hốc mồm, cuối cùng không có nói cái gì nữa.
Thôi, người ta là chủ tử, muốn đi nơi nào một người hạ nhân như hắn làm sao ngăn được, chỉ hy vọng công tử đánh nhẹ chút.
Khương Tự muốn đi ven bờ đê một chút, đương nhiên không phải tản bộ đơn giản như vậy.
Nàng phải đi hái "Thuốc".
Nàng không thông y thuật, nhưng từ chỗ Ô Miêu tộc trưởng lão học được một chút phương thuốc cổ quái, những phương thuốc kia đều có tác dụng thần kỳ, đòi hỏi "Thuốc" càng là thiên kì bách quái*.
*Thiên kì bách quái: vô cùng kỳ quặc
Lúc này đây nàng muốn hái "Thuốc" là một loại cỏ sinh trưởng dưới cây liễu trăm năm tuổi, tên Bạch Gíac. Cỏ Bạch Giác bề ngoài không khác cỏ thường là mấy, người hoặc chim thú nếu là dùng đơn độc cũng không ảnh hưởng, nhưng sau khi trải qua điều phối đã có chỗ tác dụng lớn. Cỏ này chỉ có thể nhận biết thông qua mùi vị.
Bờ sông Kim Thủy, bóng xanh khôn cùng, cây liễu trăm năm cũng không hiếm thấy.
Lúc này đúng là đầu hạ, trên bờ đê người tản bộ thưởng cảnh cũng không thiếu, già trẻ trai gái đều có, ngẫu nhiên có đứa trẻ theo ba người Khương Tự bên cạnh như gió xoáy chạy qua, bỏ ra từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Giờ phút này A Cát chỉ biết trợn tròn mắt kêu: "Thằng nhóc con nhìn một chút, đụng phải người nhất định không dễ tha cho!"
"Được rồi, ngươi cùng Tiểu Đồng so đo sức lực cái gì." Xem chiều dài đê Lục Liễu sương khói mênh mông cảnh đẹp, A Man ngại A Cát hô to gọi nhỏ phá hủy không khí.
A Cát có chút không phục: "Ta chỉ sợ bọn họ va chạm cô nương thôi."
"Cô nương có ta che chở."
"Đúng đúng đúng, A Man tỷ tỷ có thể nhẫn nhịn."
Thời điểm gã sai vặt cùng nha hoàn đấu võ mồm, Khương Tự đã đi về phía trước đi.
"Cô nương, đợi tiểu tỳ chút nha --" A Man bận đuổi theo.
Khương Tự dừng lại bên cạnh một gốc Lục Liễu, ngón tay trắng muốt vòng quanh cành liễu hỏi A Man: "Biết bện lẵng hoa không?"
A Man ha ha cười: "Tiểu tỳ sẽ hái hoa."
"Ta sẽ, ta sẽ bện lẵng hoa!" A Cát vội hỏi.
A Man cười nhạt.
Đắc ý cái gì, ngươi cho dù biết nở hoa cũng không làm nổi cô nương bên người nha hoàn!
"Kia A Cát dùng cành liễu bện cái lẵng hoa, A Man hái chút hoa tươi đến, mang về trong phủ bày ở trong phòng cũng không tệ."
A Man cùng A Cát được phân phó bận bịu đứng lên hành động.
Khương Tự thấy hai người bận rộn, chậm rãi vòng đến đằng sau liễu thụ, ngồi xổm xuống hít một hơi thật sâu, tìm được cỏ Bạch Giác sau đó cẩn thận dùng khăn tay gói kỹ.
Như vậy chờ lẵng hoa bện tốt cũng chứa đầy hoa tươi lúc đó, số lượng cỏ Bạch Giác nàng cần cũng hái đủ.
"Hồi phủ đi."
Bỗng nhiên trên bờ đê bên trên người giống như thủy triều theo một phương hướng dũng mãnh lao tới, tiếng kinh hô liên tiếp: "Không tốt rồi, có người nhảy sông rồi -- "
"Cô nương?" A Man nhìn về phía Khương Tự.
"Đi xem."
A Cát vội ngăn cản: "Tứ cô nương, bờ sông nhân nhiều đường lại dễ trơn trượt, chúng ta vẫn là đừng đi qua, nhảy sông không gì đẹp mắt."
Trời ạ, nếu đem tứ cô nương đổi thành công tử, hắn thế nào cũng phải chạy đến so với công tử còn nhanh hơn!
Khương Tự nở nụ cười: "Ta nói cho ngươi đi xem xem tình huống gì."
Lượng sức mà đi đạo lý nàng vẫn là biết.
Trước công chúng, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nàng chen qua chẳng lẽ phải làm theo mọi người nhảy sông cứu người?
Vừa nghe có náo nhiệt nhưng nhìn lại không cần phải lo lắng an toàn Khương Tự, A Cát vui vẻ, vắt chân lên cổ chạy như bay.
Bờ sông đã đứng đầy người, A Cát dựa vào da mặt dày như tường thành cùng với thân mình linh hoạt chen vào, một hồi lâu lại ở trong tiếng của mọi người chui ra hướng Khương Tự bẩm báo.
"Tứ cô nương, nhảy sông là một phụ nhân, vừa mới bị cứu lên đây, hiện tại đang ngồi ở bờ sông khóc đó."
Phụ nhân khóc thét âm thanh lướt qua đám người bay vào lỗ tai Khương Tự: "Tìm không được Nữu Nữu của ta, ta không muốn sống a -- "
"Nghe người bên cạnh nói phụ nhân nhảy sông là người bán đậu hủ, mọi người đều kêu nàng là Tây Thi đậu hủ, trước kia thủ tiết nuôi một đứa con gái lớn lên, ai biết con gái nàng hai ngày trước không thấy, thật sự là đáng thương..." A Cát đem lời nghe được nói cho Khương Tự nghe.
"Không có báo quan?" A Man bật thốt lên hỏi.
"Báo, thế sao không báo chứ. Nhưng hàng năm nữ hài tử mất tích có nhiều lắm, quan phủ đâu có quản được tới đó chứ!" A Cát hít một tiếng, thừa cơ khuyên Khương Tự, "Tứ cô nương, nếu không sao nói bên ngoài nguy hiểm chứ, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian hồi phủ đi."
Tiếng khóc phụ nhân lớn hơn nữa: "Nữ nhi đáng thương của ta mới mười bốn tuổi, nhà khác đứa nhỏ chơi đùa thời điểm chưa từng ra ngoài, cả ngày đi theo ta mài đậu hủ, một ngày thoải mái đều chưa từng được hưởng. Nữu Nữu, con ở đâu? Con trở về a -- "
"Tứ cô nương, chúng ta trở về đi." A Man nghe xong kia tiếng khóc trong lòng dường như bị tảng đá đè nặng, chắn đến kịch liệt.
Phụ nhân được người khác đỡ từ trong đám người đi ra, chính xác hơn mà nói là ra là được người khác kéo ra bên ngoài.
Toàn bộ thân mình nàng ngã xuống, một đôi chân trên mặt đất lôi ra dấu vết thật dài, nhưng cho dù chật vật như vậy, tuyệt vọng trên mặt kia vẫn như cũ lưu lại trên khuôn mặt tú lệ còn trẻ.
Bỗng nhiên, ánh mắt đang dại ra của phụ nhân chợt toả sáng kinh người, dùng sức tránh thoát khỏi người đang dìu nàng theo hướng Khương Tự đứng chạy tới.
A Man phản ứng cực nhanh, lập tức tiến lên một bước che ở trước mặt Khương Tự.
Phụ nhân như gió thổi qua tới bên cạnh chủ tớ hai người, Khương Tự ngửi thấy hương vị chua xót nhàn nhạt.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu --" phụ nhân chạy đến cực nhanh, túm lại ống tay áo của một thiếu nữ áo lam.
Tiếng thét nhóm nha hoàn bà tử chói tai truyền đến: "Ngươi cái bà điên này mau thả cô nương chúng ta ra!"
"Các ngươi tránh ra, đem Nữu Nữu trả lại cho ta!" Phụ nhân phát điên tùy tiện quyền đấm cước đá vài cái nha hoàn bà tử, chỉ gắt gao túm lấy ống tay áo thiếu nữ kia không tha, "Nữu Nữu, là nương a, ngươi liếc mắt một cái nhìn nương a -- " (Đang xa nhà, ed đoạn này nhớ má quá aaaa TT.TT)
Thiếu nữ quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mày: "Đại nương thỉnh buông tay đi, ngươi nhận lầm người rồi."
Phụ nhân thấy rõ gương mặt thiếu nữ, kinh ngạc nới tay.
Khương Tự rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt phụ nhân nhanh chóng dập tắt, chuyển thành lạnh lẽo chán nãn.
"Tú nương tử, vẫn là trở về đi, nói không chính xác Nữu Nữu đã về nhà." Người bên cạnh thấy phụ nhân đụng phải quý nhân, hảo tâm khuyên nhủ.
"Nữu Nữu, ta phải về nhà tìm ta Nữu Nữu!" Phụ nhân điên điên khùng khùng chạy về phía trước.
Thiếu nữ mấp máy môi, quay đầu đi vừa đúng đối mặt với ánh mắt Khương Tự.
"Ngươi là -- Khương tứ cô nương?"
Khương Tự nhướng mày.
Thật sự là khéo, nàng đến hái cái "Thuốc" đều có thể gặp được An quốc công phủ cô nương!