Thiếu nữ áo trắng váy xanh, tóc dài đen bóng rũ xuống đến hông, mắt sáng môi đỏ, phảng phất như hoa Hải Đường đọng sương mai, lại như một giấc mộng đẹp trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh.
Thiếu niên giơ tay, dùng sức xoa xoa mắt.
Khương Tự không ngờ được sẽ xuất hiện loại biến cố này, nhất thời ngây người.
“Ngươi…… Là người hay là yêu?”
Khương Tự xách theo làn váy nhanh chóng bỏ chạy.
Đối với loại người cả đời sẽ không gặp lại này, trừ phi nàng choáng váng mới nói tiếp.
Cơ hồ là trong chớp mắt, thiếu nữ áo trắng váy xanh đã mất hút ở trong rừng.
Thiếu niên theo bản năng nhấc chân đuổi theo, phía sau có thanh âm truyền đến: “ Chân lão đệ, ngươi chạy đi đâu?”
Chân Hành như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn phía trước trống rỗng trong lòng mê mang.
Y vừa mới xuất hiện ảo giác?
Tiếng thúc giục lần nữa vang lên, Chân Hành xoay người muốn đi, đột nhiên trên mặt cỏ lóe sáng một vật hấp dẫn tầm mắt hắn.
Đó là một cây trâm ngọc Hải Đường.
Hắn khom lưng nhặt ngọc trâm lên, đánh giá một lát rồi cất vào trong ngực, lúc này mới nhanh chân trở về.
Trong rừng sâu có mấy nam tử trẻ tuổi, đều là tướng mạo của người đọc sách, có người đang thưởng thức một bụi U Lan cách đó không xa, cũng có người đang đề bút vẽ tranh.
Thấy Chân Hành trở về, một người cười nói: “ Chân lão đệ, ngươi đi tiểu đủ lâu đấy.”
Chân Hành không thèm quản đồng môn trêu ghẹo, vội vàng đi đến trước một họa án, bày giấy mài mặc, nhấc bút liền mạch lưu loát.
Hội họa của Chân Hành ở trong một đám đồng môn cũng có chút danh tiếng, đợi hắn dừng bút, liền có đồng môn thò đầu tới muốn thưởng thức: “Ta tới thưởng thức hoa lan Chân lão đệ vẽ.”
Chân Hành trực tiếp lật ngược bức hoạ, cười nói: “ Ta vẽ lại một bức khác đi, bức này hỏng rồi, không dám gặp người.”
Nghe hắn nói như vậy, người nọ cũng đành từ bỏ.
Chân Hành âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đợi nét mực khô rồi cất đi, một lần nữa vẽ một bức khe núi u lan đồ ứng phó cho xong chuyện.
“Chân lão đệ, ngươi hôm nay không tập trung lắm, bức hoa lan đồ này không linh động bằng Lý huynh họa.”
Chân Hành cười đến thất thần: “Vốn dĩ đã không sánh bằng Lý huynh hoạ sĩ xuất chúng rồi mà.”
Thưởng lan, tác họa xong, mọi người đề nghị đi Trạng Nguyên lâu uống rượu, Chân Hành lấy cớ đau đầu trở về hậu trạch Thuận Thiên Phủ.
“Hành nhi, con hôm nay trở về sớm vậy?” Thanh âm ôn hòa của phụ nhân truyền đến.
“Hôm nay tan sớm. Nương, nhi tử về thư phòng trước.”
“Con ăn gì chưa?” Chân phu nhân hỏi một tiếng, lại thấy Chân Hành đã đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đứa nhỏ này, hôm nay sao lại như mất hồn thế, chẳng lẽ là trúng nắng?”
Chân Hành vội vàng đi vào thư phòng, lập tức đóng lại cửa phòng, lấy bức hoạ cuộn tròn từ trong lòng ra.
Theo bức hoạ cuộn tròn từ từ mở ra, một thiếu nữ áo trắng váy xanh xuất hiện ở trước mắt Chân Hành.
Con ngươi thiếu nữ hơi hơi trợn to toát ra vài phần kinh ngạc, phảng phất như tiểu yêu giữa núi rừng trong lúc vô tình bị nhân loại xâm nhập dọa tới.
Chân Hành nhắm mắt, thiếu nữ tóc đen da tuyết kia tựa như ở ngay trước mắt.
Hắn lấy từ trong lòng ra cây ngọc trâm Hải Đường ngắm nghía hồi lâu, trong lòng dần dần kiên định: Trong rừng chứng kiến tuyệt không phải một giấc mộng, có lẽ trên đời này thực sự có tinh quái tồn tại.
Vì thế Chân Thế Thành kinh ngạc phát hiện nhi tử gần đây không ra khỏi cửa, cả ngày ôm sách xem không rời mắt.
Chân Thế Thành sờ sờ râu, thầm nghĩ: Cách kỳ thi Hương còn sớm, Chân Hành hiện tại đã bắt đầu huyền lương thứ cổ*, này không giống con của hắn lắm nha.
( * Thành ngữ “Huyền lương thứ cổ”:( dùng dùi đục đâm vào đùi) được người đời dùng để khích lệ học hành và làm việc chăm chỉ.
Dưới cơn tò mò, Chân Thế Thành tới thư phòng của Chân Hành một chuyến, vì thế nhìn thấy một giá sách chất đầy chí quái* thoại bản. *( Sách ghi chép những chuyện kỳ quái)
Chân Thế Thành giận dữ: “Chân Hành, con xem chính là những cái này?”
Chân Hành âm thầm thở dài.
Ngày thường phụ thân đại nhân căn bản không tới thư phòng của hắn, hôm nay làm sao thế nhỉ? Sớm biết thế đem trùm cái bìa sách cũng tốt.
Chân Thế Thành vươn một đầu ngón tay chọt quyển thoại bản trong tay Chân Hành: “Con cả ngày chính là xem cái này?”
Tiểu tử ngốc này, trùm cái bìa sách lại làm hắn mắt không thấy tâm không phiền cũng tốt đi, đằng này cứ trắng trợn táo bạo thế mà xem, còn có để người cha hắn đây vào mắt nữa hay không!
“Nhi tử chỉ là tò mò trên đời này có yêu tinh quỷ quái hay không thôi.”
“ Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái.” Chân Thế Thành giáo huấn.
Chân Hành rũ mắt nghe, nhưng suy nghĩ phiêu phiêu đãng đãng, đầy tâm đầy mắt đều là bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ từ trên trời giáng xuống ngày đó.
Phụ thân đại nhân đây là đứng nói chuyện không đau eo, y đều gặp rồi, sao có thể không hiếu kỳ.
Chân Thế Thành thấy bộ dạng không biết hối cải của nhi tử, giơ tay thưởng cho hắn một cái ngòi nổ: “ Con nếu đã rãnh rỗi như vậy, bồi vi phụ đi ra ngoài một chuyến đi.”
“Phụ thân ——”
“Làm sao?” Chân Thế Thành quét thoại bản vài lần, ý uy hiếp hiện rõ.
Chân Hành thành thành thật thật đáp ứng.
Xem ra hôm nay tránh không khỏi rồi, thôi, đi thì đi, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, nhiều nhất chính là phụ thân đại nhân loạn điểm uyên ương thì hắn cắn chết không đáp ứng là được.
Khi Khương An Thành nhận được bái thiếp của Chân Thế Thành, rất là kinh ngạc.
Bá phủ cùng vị phủ Doãn Thuận Thiên mới trở lại kinh thành này cũng không qua lại thân thiết, sao Chân đại nhân lại đến bái phỏng? Sẽ không phải lại đụng tới bản án gì đó có quan hệ với Bá phủ chứ?
Mặc kệ kinh ngạc ra sao, Khương An Thành đương nhiên sẽ không vứt mặt mũi của Chân Thế Thành, rất nhanh liền ở phòng khách tiền viện tiếp đãi vị quan lớn lần thứ hai tới cửa này.
Chân Thế Thành tới cửa khiến cho toàn bộ Bá phủ chấn động.
Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân hỏi lần hai: “Xác định Chân đại nhân tới bái phỏng chính là đại lão gia, không phải nhị lão gia?”
“Là đại lão gia đó ạ.” A Phúc lại lần nữa trả lời.
Phùng lão phu nhân chuyển động từng hạt Phật châu đàn hương trên cổ tay, trầm tư một lát, phân phó A Phúc: “Đi phía trước tìm hiểu mục đích Chân đại nhân tới cửa xem.”
A Phúc lĩnh mệnh mà đi, ánh mắt Phùng lão phu nhân chậm rãi dời về phương hướng tiền viện.
Bà ta vẫn luôn cảm thấy trưởng tử không có tác dụng gì lớn, lẽ nào còn có thể cùng quan to tam phẩm kết hạ giao tình? Thôi, vẫn là trước hỏi rõ mục đích phủ Doãn Thuận Thiên tới cửa rồi nói sau.
Hôm nay đúng lúc là ngày tắm gội quan viên được nghỉ, Khương nhị lão gia cũng ở trong phủ, nghe nói việc này cũng chẳng hiểu ra sao.
Vị trí phủ Doãn Thuận Thiên này cũng không phải dễ làm, Chân Thế Thành có thể triệu hồi từ nơi khác về kinh thành đảm nhiệm chức này, đủ để chứng minh có được đế tâm.
Đại ca khi nào thì có giao tình với Chân Thế Thành?
Khương nhị lão gia càng nghĩ càng không thoải mái, nhấc chân đi đến phòng khách tiền viện.
Chân Thế Thành cùng Khương An Thành hàn huyên một phen, cười nói: “Thật không dám dấu diếm, ta hôm nay đến đây là muốn nói lời cảm tạ với lệnh ái.”
Khương An Thành vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu nữ làm cái gì?”
“ Bản án của vợ chồng Vĩnh Xương Bá, ít nhiều nhờ có lệnh ái hỗ trợ mới có thể tra ra manh mối.”
Nhắc tới Vĩnh Xương Bá, cảm xúc của Khương An Thành hơi hạ thấp, rót mấy ngụm trà nói: “ Nó một tiểu cô nương, đảm đương không nổi cảm tạ của Chân đại nhân.”
Chân Thế Thành cười sang sảng lên tiếng: “ Bá gia lời này sai rồi, lệnh ái cân quắc tu mi*, đảm đương nổi.”
(*Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông.)
Chân Hành mặc thành bộ dạng gã sai vặt, cúi đầu lẳng lặng đứng ở phía sau Chân Thế Thành, đối với an bài của phụ thân bất đắc dĩ cực kỳ.
Phụ thân nói lời cảm tạ với một tiểu cô nương thì cũng thôi đi, một hai phải kéo hắn tới cho bằng được, còn muốn hắn giả thành gã sai vặt, vạn nhất bị vạch trần quả thực không còn mặt mũi làm người.
Vừa tưởng tượng như vậy, Chân Hành lại rũ đầu đến càng thấp.
Khương An Thành nghe Chân Thế Thành tôn sùng thưởng thức khuê nữ, sớm đã lâng lâng, thế là phân phó hạ nhân nói: “Đi mời Tứ cô nương tới một chuyến.”
Sau đó không lâu, cửa truyền đến một đạo thanh âm mềm nhẹ: “Phụ thân tìm con?”