Nhìn mấy đứa con trai quỳ thành một hàng, Cảnh Minh đế trầm mặt một hồi lâu không hé răng.
Cũng nên cho tụi nó một ít thời gian tỉnh lại!
Vài vị hoàng tử càng chẳng hiểu ra sao.
Đang yên đang lành, phụ hoàng gọi bọn họ tới làm gì? Xem tư thế này khẳng định không phải khen ngợi.
Chỉ là bọn họ không làm chuyện xấu gì cả nha, nhiều lắm là nghe nói lão Thất chạy tới Thuận Thiên Phủ cáo trạng, sau lưng khinh bỉ cười nhạo một hồi thôi.
Trong lúc trong lòng chúng hoàng tử đang bồn chồn không thôi, Cảnh Minh đế rốt cuộc mở miệng: “Các ngươi hôm nay đã làm những gì?”
Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau.
Phụ hoàng hỏi đến không rõ ràng như vậy, thực sự có điểm dọa người.
Tầm mắt của Cảnh Minh đế rơi vào trên người Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử trong lòng cười khổ một tiếng, vội mở miệng nói: “ Nhi thần vẫn luôn ở trong Vương phủ, ăn xong đồ ăn sáng thì đi dạo vườn trong chốc lát, sau đó ngồi xem sách một hồi.”
Cảnh Minh đế nhìn về phía Thái Tử.
“ Nhi thần vẫn luôn ở Đông Cung, dùng xong đồ ăn sáng thì đi dạo vườn trong chốc lát, rồi cũng xem sách một hồi ——”
Cảnh Minh đế đánh gãy lời Thái Tử: “ Ngoại trừ những cái này ra thì sao? Chẳng lẽ không làm chút chuyện đặc biệt?”
Một giọt mồ hôi từ trên trán Thái Tử chảy xuống.
Không phải chứ, hắn chỉ là sáng sớm nay ở trong hoa viên gặp được một cung nữ tư sắc không tệ, kéo người vào trong bụi hoa ngủ một phen, không lẽ phụ hoàng lại vì chút chuyện này mà muốn làm to chuyện?
“Hử?” Thấy Thái Tử chậm chạp không trả lời, Cảnh Minh đế nhíu mày.
Thái Tử nghĩ đến Cẩm Lân vệ, tắt tâm tư lừa gạt, hàm hàm hồ hồ nói: “ Nhi thần…… Cùng một cung nữ nói chuyện tâm sự……”
“Phì.” Không biết là ai nhịn không được cười một tiếng, chúng hoàng tử càng vội cúi đầu thấp hơn.
Cảnh Minh đế tức à nha, ông thật đúng là không đem chuyện lão Thất bị ám sát nghĩ lên trên người Thái Tử đâu, dầu gì Thái Tử cũng là trữ quân, lại không dính vào lần kéo bè kéo lũ đánh nhau lần đó, nghĩ thế nào cũng không đáng xuống tay với lão Thất.
Trăm triệu không nghĩ tới, Thái Tử hoang đường háo sắc như thế!
Nhịn xuống xúc động lập tức phát tác, Cảnh Minh đế nhìn về phía Tam hoàng tử: “Lão tam, còn ngươi?”
Mẹ đẻ Tam hoàng tử thân phận hèn mọn, cho nên dưỡng thành tính tình chi li cẩn thận, nghe vậy trả lời: “ Nhi thần ở trong phủ Diễn Võ Trường mang theo Phúc ca nhi cưỡi vài vòng.”
Cảnh Minh đế vừa nghe thế liền hứng thú: “Á, phúc ca nhi đã biết cưỡi ngựa rồi sao?”
Các hoàng tử khác âm thầm bĩu môi.
Lão tam đúng là gặp may, đáng tiếc mẫu phi là một cung nữ, dù kiên cường thế nào đi nữa cũng không dậy nổi.
“Vừa mới bắt đầu học.”
Cảnh Minh đế gật gật đầu.
Cuối cùng cũng có một đứa đáng tin cậy, ngoại trừ Thái Tử, thì đối với những nhi tử khác ông kỳ thật yêu cầu không cao, đừng làm xằng làm bậy là được.
Kế tiếp Cảnh Minh đế lại hỏi Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đã nghĩ xong chủ ý trong đầu, Cảnh Minh đế lại lướt qua hắn, hỏi Lục hoàng tử cùng Bát hoàng tử.
Trái tim Ngũ hoàng tử lập tức thấy không ổn.
Phụ hoàng vì cớ gì cố tình vòng qua hắn? Lấy sự hiểu biết của hắn với phụ hoàng, khả năng không lớn là bởi vì yên tâm về hắn, tám chín phần mười là giữ đến cuối cùng mới thu thập ——
Quả nhiên, chờ Cảnh Minh đế hỏi hết các vị hoàng tử khác xong, khi nhìn về phía Ngũ hoàng tử sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nói xem ngươi hôm nay đã làm những gì nào!”
Những người khác vừa nghe thế, nhìn về phía Ngũ hoàng tử ánh mắt liền không đúng.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra đầu sỏ gây tội lại là lão Ngũ.
“Nhi thần, nhi thần không làm gì nha.” Ngũ hoàng tử khẩn trương, trong đầu trống rỗng.
Úc Cẩn quỳ gối trong một góc, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh.
Hắn nói rồi, tạm thời không thể chơi chết kẻ nhớ thương A Tự, vậy trước thu chút lợi tức cũng không tồi.
“ Không làm gì? Vậy ngươi vì sao lại xuất hiện ở đường phố Thanh Đồng phụ cận hẻm Tước Tử?”
Ngũ hoàng tử nhất thời sửng sốt.
Cái gì mà đường phố Thanh Đồng với chả hẻm Tước Tử? Hắn rõ ràng vòng vo ở phụ cận Đông Bình Bá phủ mà.
“ Nói!”
Cảnh Minh đế quát lạnh một tiếng làm Ngũ hoàng tử sợ tới mức buột miệng thốt ra: “Nhi thần không có mà.”
Cảnh Minh đế nghe xong càng tức, vốn hai phần ngờ vực vô căn cứ biến thành năm phần: “Đến lúc này rồi mà ngươi còn giả ngu? Ngươi coi Cẩm Lân vệ là bài trí à?”
Ngũ hoàng tử oan uổng cực kỳ: “Nhi thần thật không đi cái gì mà đường phố Thanh Đồng với hẻm Tước Tử a ——”
Từ từ, hẻm Tước Tử có hơi quen tai.
Tròng mắt Ngũ hoàng tử theo bản năng chuyển động, trong lúc vô tình quét đến Úc Cẩn cách đó không xa, đột nhiên sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt thay đổi.
Hắn nghĩ ra rồi, nơi đặt chân của lão Thất chính là ở chỗ đó, sau khi từ Tông Nhân Phủ ra ngoài hắn còn từng phái người đi hỏi thăm, nghĩ muốn tìm một cơ hội hung hăng thu thập tiểu tử kia một phen.
Cảnh Minh đế nhìn Ngũ hoàng tử tràn đầy thất vọng, nhàn nhạt nói: “Hôm nay lão Thất bị ám sát ở ngay gần nhà, các ngươi nghe nói chưa?”
“Nhi thần đã nghe nói.” Chúng hoàng tử rối rít nói, nhìn về phía Ngũ hoàng tử ánh mắt càng vi diệu hơn.
Ngũ hoàng tử hậu tri hậu giác phản ứng lại: “ Phụ hoàng, Chuyện Thất đệ bị ám sát thật không liên quan gì đến nhi thần!”
Cớ gì mà cứ gặp phải tiểu tử kia là liền xui xẻo? Ngũ hoàng tử theo bản năng nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn chuyển mắt, hơi hơi mỉm cười với hắn ta.
Đầu Ngũ hoàng tử ông một tiếng.
Xong rồi xong rồi, hắn ta hôm nay dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Nhìn Ngũ nhi tử chưa đánh đã khai, Cảnh Minh đế giận sôi máu: “Trẫm chỉ hỏi ngươi vì sao lại xuất hiện ở nơi đó!”
Nếu thật sự muốn tra cho ra manh mối rõ ràng, thì sao ông lại sẽ để cho Cẩm Lân vệ ôm chuyện này vào người chứ, lão Ngũ này thật không có đầu óc!
“Nhi thần ——” Ngũ hoàng tử há miệng thở dốc, nhất thời không tìm thấy cái cớ thích hợp.
Tội danh ám sát Lão Thất lớn như vậy hắn đương nhiên không thể nhận, với vốn dĩ cũng không phải hắn làm mà, ai biết là người tốt nào thay trời hành đạo đâu, nhưng mà hắn nhớ thương quý nữ Bá phủ cũng không thể ăn ngay nói thật được.
“Nhi thần…… Chính là rảnh đến không có việc gì, đi xem đám tang Vĩnh Xương Bá phủ.”
Thấy Cảnh Minh đế sắc mặt căng cứng, Ngũ hoàng tử vội giải thích nói: “Không biết phụ hoàng nghe nói hay chưa, vợ chồng Vĩnh Xương Bá cùng ngày đột tử, nhi thần cảm thấy rất hiếm lạ, liền ——”
“Đủ rồi!” Cảnh Minh đế không thể nhịn được nữa đánh gãy lời Ngũ hoàng tử, “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở Lỗ Vương phủ cấm túc ba tháng, phạt cắt một năm lương bổng! “
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a, nhi thần có thể thề với trời, tuyệt đối không có phái người ám sát Thất đệ!”
Cảnh Minh đế nhịn xuống xúc động muốn nhấc chân đá bay Ngũ hoàng tử, trách mắng: “Ngu xuẩn, ngươi nếu dám huynh đệ tương tàn, chẳng lẽ cho rằng chỉ có nhiêu đây xử phạt thôi sao?”
Các hoàng tử khác âm thầm lắc đầu.
Cảm tạ lão Ngũ ngu xuẩn như vậy, cho bọn họ bị mắng ít chút.
“ Nhớ kỹ cho trẫm, đây là phạt ngươi đức hạnh không tu! Nhà người khác có người đột tử, ngươi chẳng những không đồng tình mà còn đi xem náo nhiệt, đây là việc mà một Vương gia nên làm sao?”
“Nhi thần sai rồi.” Ngũ hoàng tử ủ rũ cụp đuôi, có loại cảm giác họa trời giáng.
“Còn có các ngươi!” Ánh mắt Cảnh Minh đế chậm rãi đảo qua trên mặt mấy đứa con trai, mặt trầm như nước, “Thận trọng từ lời nói đến việc làm, ôn lương cung kiệm, huynh hữu đệ cung, những phẩm chất này chớ quên!”
“Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
Chúng hoàng tử xem như nghe rõ, cái gì mà thận trọng từ lời nói đến việc làm, ôn lương cung kiệm đều là lời tung hỏa mù, huynh hữu đệ cung mới là mục đích hôm nay bọn họ bị kêu tới phạt quỳ.
Phụ hoàng đây là hoài nghi trong đám bọn họ có người xuống tay hại lão Thất, nói gần nói xa nói bóng nói gió cảnh tỉnh bọn họ về sau thành thật chút thôi.
Quả thực là tai bay vạ gió!
Chúng hoàng tử trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên ý nghĩ này, nhưng nhìn đến Ngũ Hoàng tử vẻ mặt đưa đám, lại cảm thấy khí thuận.
Vẫn là có đối lập mới được, so với bọn họ, lão Ngũ rõ ràng là đối tượng trọng điểm phụ hoàng hoài nghi.
“Đều đi xuống đi, Thái Tử lưu lại!”
Giờ khắc này, tâm tình chúng hoàng tử lại càng vi diệu hơn.
Ừ ha, chỉ cần Thái Tử xui xẻo, bọn họ liền an tâm rồi.
Thái Tử: “……” Vận số năm nay không may mắn, ngày nào đó hắn phải đi dâng hương mới được!