Nhị Ngưu rất thông thạo, nấp ở trong góc ăn gà béo, thế mà cả một tiếng động đều không phát ra, gà béo tỏa ra mùi thơm mê người cũng bị khí tức ẩm ướt của bùn đất sau cơn mưa to che dấu đi.
Một con gà béo thuần thục ăn xong, Nhị Ngưu thoải mái nheo lại mắt.
Đây mới là cuộc sống hạnh phúc của một con cẩu a, buổi sáng gặm mấy cái bánh bao chay gặm đến nỗi nó thiếu chút nữa nghẹn chết.
Nhị Ngưu đứng dậy, lắc lắc giọt nước trên người, lỗ tai đột nhiên dựng lên.
Nơi xa tới hai người, lén lén lút lút bồi hồi ở của viện.
“ Cửa viện khóa rồi, làm sao đi vào đây?” Trùm vải đen từ đầu tới chân, Bát thẩm hỏi.
Bát thúc cũng trùm miếng vải đen, chỉ lộ ra một khuôn mặt: “ Tường viện không cao, ta nâng ngươi leo qua đi.”
“Vậy còn ông?” Bát thẩm túm lấy miếng vải đen chỗ cổ áo hỏi.
“ Ngu xuẩn, ngươi tiến vào xong không biết dời chốt cửa bên trong đi à?”
Bát thẩm bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, như vậy cũng tiện cho việc dọa nha đầu kia xong rồi chạy đi.”
Một khi Tạ Thanh Yểu nhìn thấy quỷ, khẳng định sẽ lớn tiếng thét chói tai, đến lúc đó nha hoàn bà tử đang ngủ tất nhiên sẽ đến xem xét, vậy thì dù có trèo tường chạy trốn cũng sẽ không kịp mà cũng quá dễ thấy, thừa dịp hỗn loạn từ cửa viện chuồn ra là lựa chọn tốt nhất.
Bát thẩm nhìn nhìn tường viện cao hơn mụ ta nửa đầu, có chút khẩn trương: “ Lão đầu, ông phải cẩn thận chút, đừng làm ngã ta đó.”
“Nào nhiều lời như vậy, tranh thủ thời gian đi.” Bát thúc ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy nhau rồi giơ ra ngoài.
Trong chỗ tối, Nhị Ngưu ngồi vững vàng, nghiêng đầu đánh giá hành động của hai người.
Bát thẩm đạp lên trên tay Bát thúc, mượn lực đạo của Bát thúc bò lên trên đầu tường, thật cẩn thận lật qua.
Bát thúc dán vào chân tường, nghe được bên trong truyền đến tiếng rơi xuống đất rất nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
Không bao lâu, cửa viện nhẹ nhàng mở ra, Bát thẩm thò đầu ra, hạ giọng kêu: “ Lão đầu, mau tiến vào.”
“Kêu cái gì!” Bát thúc mắng một câu, bước nhanh đi vào cửa viện.
Nhị Ngưu nghiêng đầu nhìn Bát thúc đi qua, đứng lên rũ lông, làm bọt nước văng khắp nơi, lặng yên không một tiếng động theo sau, chờ chui vào cửa viện, nâng lên chân trước đem cửa viện khép hờ đóng lại, lại dùng miệng đẩy cái chốt cửa trở về.
Toàn bộ quá trình của cún bự động tác nước chảy mây trôi, thế mà không hề phát ra một tiếng vang nào, mà Bát thúc với Bát thẩm chỉ lo đánh giá sân viện hồn nhiên không hay biến hóa sau lưng.
Viện Tạ Thanh Yểu ở gọi Chẩm Hà Cư, trong viện hoa cỏ tươi tốt, một gốc cây hạnh đã kết quả be bé, vươn ra ngoài tường rất nhiều chạc cây.
Hai người đánh giá một phen, nhìn sân viện thanh lãnh trống vắng đều có chút khẩn trương.
Sau một lúc lâu, Bát thúc đẩy Bát thẩm một cái: “ Thất thần làm gì, còn không kéo miếng vải đen trên người của ngươi xuống đi!”
Bát thẩm kéo xuống miếng vải đen nhét vào trong tay Bát thúc, lộ ra một thân xiêm y trắng toát, tiếp theo lại lấy từ trong lòng ngực ra một vật đeo lên trên mặt.
Nhị Ngưu một đôi mắt đều trợn tròn, hiển nhiên là kinh ngạc vì sự biến hóa của Bát thẩm.
Giờ phút này trên mặt Bát thẩm mang theo một cái mặt nạ làm từ giấy trắng, các bộ vị trên mặt nạ chỉ để lại đôi mắt với hai khe hở nhỏ hẹp dùng để nhìn, tuy rằng đơn giản, nhưng nửa đêm mà đột nhiên nhìn thấy cũng đã đủ dọa người.
“Mau lên đi, sớm sớm xong việc còn trở về ngủ nữa.”
Bát thẩm khẩn trương hít vào một hơi, đi về phía trước hai bước lại dừng lại quay đầu hỏi: “ Đứng ở cửa sổ là đến nơi sao?”
Chung quy là lần đầu tiên giả quỷ, không có kinh nghiệm à nha.
“Trước gõ cửa sổ!”
Bát thẩm do dự mà vươn tay.
Nhị Ngưu nheo mắt, toàn bộ thân mình chồm lên không trung, bổ nhào vào Bát thẩm vừa mới đứng yên ở ngoài cửa sổ ngã gục trên mặt đất.
Bát thẩm vốn đã có tật giật mình, lại còn chưa thoát khỏi bóng ma gặp quỷ ở linh đường, đột nhiên bị một cái bóng đen bổ nhào vào không tự chủ được kêu lên thảm thiết: “Có quỷ a ——”
Tiếng thét cực kỳ chói tai, nháy mắt truyền ra thật xa.
Bát thúc vào nháy mắt này cũng bị dọa đến ngây ngốc, sững sờ ở tại chỗ quên luôn phản ứng, thẳng đến khi đèn đuốc mấy nơi sáng lên, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, cất bước chạy ngay ra ngoài.
Lão ta chỉ có một ý niệm: Mau chạy thoát khỏi cái nơi thị phi này, vô luận ra sao cũng không thể để bị bắt lại!
Bát thúc bổ nhào vào trước cửa viện, không lo nhìn liền dùng lực kéo ra.
Cửa viện không chút sứt mẻ.
Một tia hàn ý từ xương cụt của Bát thúc vọt thẳng lên trên.
Khi lão ta tiến vào đã cố ý khép hờ cửa viện, sao có thể kéo không ra?
Nghĩ đến cổ quái trong linh đường, chân cẳng Bát thúc mềm nhũn: Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Ban ngày thì đêm đen chợt tới linh đường, thình lình xuất hiện sấm sét cùng mưa to, còn có hai nữ nhân đồng thời nổi điên, những tình cảnh này như đèn kéo quân hiện lên trong đầu Bát thúc.
Nếu nói lão ta lúc ấy không có một tí ý nghĩ nào là không có khả năng, chẳng qua sợ bà vợ làm hỏng chuyện, cố giả vờ không cho là đúng thôi.
Những ý nghĩ này nói ra thì rất dài, kỳ thật chỉ là trong nháy mắt.
Nhị Ngưu dời móng vuốt đạp ở trên mặt Bát thẩm, cả người căng ra phi thẳng đến phía sau Bát thúc, nhắm ngay mông lão cắn mạnh một phát.
“ Áaaau ——” Bát thúc phát ra một tiếng gào thảm thiết còn to hơn cả Bát thẩm.
Lần này không chỉ trong viện bóng người nhốn nháo, mà người của các viện khác nghe được thanh âm hoặc là xách theo đèn lồng hoặc là cầm côn bổng, cũng có người vội vàng đến ngay cả giày đều chưa xỏ đã chạy về hướng bên này.
Bát thúc nằm sấp trên mặt đất, ngay cả bị người nào tập kích cũng không hay, chỉ ra sức giãy giụa.
Nhị Ngưu quay đầu thấy người sắp xông ra ngoài, không nhanh không chậm nhả miệng ra, chạy đến bụi chuối tây dưới chân tường.
“Ai?” Người chạy tới giơ đèn lắc qua lắc lại, vốn sân viện đang thanh lãnh trống vắng tức khắc thoáng như ban ngày.
Cửa sổ lặng yên không một tiếng động đẩy ra, Khương Tự cùng Tạ Thanh Yểu sóng vai đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong viện truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Quỷ ——”
Lên tiếng chính là một tiểu nha hoàn, sắc mặt hoảng sợ chỉ vào người tóc tai bù xù trên mặt đất sợ tới mức nhũn chân.
Nữ nhân trên mặt đất nằm sấp, sườn mặt trắng bóng không thấy rõ ngũ quan, vươn ra một bàn tay khô khốc như que củi, dưới ánh đèn nhìn không có một chút huyết sắc.
Tình cảnh lần này, nếu là một người thấy tất nhiên sẽ bị dọa chết khiếp, cũng may hiện giờ người nhiều, ngoại trừ vài tiếng kêu sợ hãi ra ngược lại không có phong ba khác.
Lại có một tiếng thét kinh hãi truyền đến: “ Ý, kia hình như là Bát lão gia.”
Khương Tự cẩn thận đánh giá, nói khẽ với Tạ Thanh Yểu: “ Trên mặt nữ tử kia đeo mặt nạ.”
Tạ Thanh Yểu trong mắt lóe lửa giận, xoay người đi ngay ra ngoài, đứng ở thềm đá ngoài phòng cất giọng kêu: “ Đem hai kẻ trộm giả thần giả quỷ này trói lại cho ta!”
Vừa nghe đại cô nương lên tiếng, mọi người lập tức vây lại.
Bát thẩm phản ứng lại, nhảy dựng lên nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Người nhiều nên can đảm, vừa thấy “Nữ quỷ” muốn chạy, mọi người ngược lại không sợ, một bà tử quyết đoán duỗi chân gài “Nữ quỷ”, mặt nạ giấy trên mặt “Nữ quỷ” rớt xuống, bị gió thổi lay lắt trên mặt đất.
“ Là Bát thái thái!” Chớp mắt nhìn thấy, có bà tử lập tức nhận ra.
Mắt thấy nha hoàn bà tử bao vây hai người lại, Bát thúc che cái mông đổ máu vội nói: “Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!”
Tạ Thanh Yểu đi đến trước mặt hai người, lạnh lùng nói: “ Hiểu lầm? Vậy đợi lát nữa Bát thúc Bát thẩm hãy ở trước mặt tộc nhân cùng mấy người cữu cữu nói một câu là hiểu lầm gì đi.”
Bát thẩm vừa nghe thế liền luống cuống, khóc cầu nói: “Thanh Yểu à, chúng ta chính là người một nhà, sao có thể kéo người ngoài vào chê cười chứ?”
Tạ Thanh Yểu cười lạnh: “ Đó là chê cười các người, cũng không phải là chê cười ta. Người tới, đi mời thế tử, trưởng bối trong tộc cùng với đám người cữu lão gia lại đây!”