Hận ý cùng điên cuồng trong giọng nói của Đậu Nương khiến Vĩnh Xương Bá kinh ngạc không thôi, tức giận hừng hực nói: " Chớ có ăn nói bừa bãi, ta và phu nhân có chỗ nào không phải với ngươi, lại làm cho ngươi ác độc đến tận mức này?"
Ánh mắt mọi người dừng lại ở trên người nhưng không làm Đậu Nương khủng hoảng, ngược lại khiến cho nàng ta cất tiếng cười to: " Ha ha ha, cho dù ngươi không hỏi, ta cũng muốn nói rõ, cho mọi người hay, một Vĩnh Xương Bá dạy thế nhân biết nhã nhặn thủ lễ là một kẻ bẩn thỉu như thế nào!"
" Không được vũ nhục phụ thân ta!" Tạ Thanh Yểu tức giận đến gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Vĩnh Xương Bá kéo nữ nhi về phía sau nói: " Để nàng ta nói!"
Đậu Nương đưa tay lau lau khóe mắt cười ra nước mắt, giọng căm hận nói: " Mười bảy năm trước, Bá phu nhân có thai, thả ra tiếng gió nói muốn thay Vĩnh Xương Bá chọn một người thông phòng. Lúc ấy rất nhiều nha hoàn ngo ngoe muốn động, ta cũng là một vị trong đó."
Nói đến đây, Đậu Nương tự giễu cười một tiếng: " Trong phủ ai không biết Vĩnh Xương Bá đối phu nhân kính yêu có thừa, ngày thường đối xử mọi người ôn hòa hữu lễ, giữ mình trong sạch, trừ bỏ phu nhân đừng nói thiếp thất, ngay cả một nha đầu thông phòng đều chưa từng có. Có thể làm thông phòng cho một người nam nhân phẩm tính tốt, thân phận tôn quý lại còn trẻ như vậy, có mấy nha hoàn sẽ không động tâm đây? Thế nhưng ——"
Đậu Nương nghẹn ngào một chút, nhìn về phía Vĩnh Xương Bá ánh mắt tràn đầy hận ý: " Thế nhưng ai có thể nghĩ tới vị Bá gia người người ca ngợi này lại xấu xa đến như vậy, rõ ràng lừa gạt chiếm lấy thân thể của ta, quay đầu lại không nhận ta, giả bộ như cái gì đều chưa từng phát sinh tùy ý để cho Bá phu nhân an bài Xuân Mai. Ha ha, là lúc còn trẻ ta quá ngu không nghĩ ra, đối với một tên nam nhân mà nói ngủ nhiều hơn một nữ nhân có tổn thất gì đâu? Ta không cam tâm, chạy đến trước mặt Bá phu nhân lý luận, thế nhưng Bá phu nhân lại chỉ trích ta vì trèo lên Vĩnh Xương Bá mà không từ thủ đoạn, sai người đuổi ta ra ngoài......"
" Đây chính là nguyên nhân ngươi sát hại Bá phu nhân vu oan Bá gia?" Chân Thế Thành không nhìn Vĩnh Xương Bá sắc mặt càng ngày càng khó coi, thản nhiên nói, " Hận ý có thể khiến người ta mất lý trí làm ra chuyện vọng động, nhưng hận ý thường thường sẽ theo thời gian trôi qua mà giảm bớt, ngươi lựa chọn mười bảy năm sau mới báo thù, lẽ nào đã xảy ra biến cố gì?"
Đậu Nương nhếch khóe môi, toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió thu.
Chân Thế Thành vỗ tay một cái: " Phải rồi, biến cố hẳn là xuất phát từ trên việc con cùng nam nhân của ngươi qua đời vào hai năm trước!"
Vừa nghe Chân Thế Thành nói xong, Đậu Nương kìm lòng không được lui lại hai bước, như gặp quỷ mà nhìn hắn.
Vị Chân đại nhân này lẽ nào có thuật đọc tâm?
Đến lúc này, Đậu Nương cũng đã mất đi tâm tư giấu diếm, ngược lại có loại xúc động không nhả ra không thoải mái, cười lạnh nói: " Không sai, có điều căn nguyên còn phải từ mười bảy năm trước nói lên! Ta từ nhỏ bị bán vào Bá phủ, ở trong phủ không quen thân không có dựa vào, sau khi bị đuổi ra phủ càng là cùng đường mạt lộ, trong tuyệt vọng lựa chọn nhảy sông. Có lẽ là ông trời không thể nhìn ta thư thản ra đi như thế, nên lại được một người bán hàng rong đi ngang qua cứu được. Khi đó ta tâm tàn ý lạnh, cảm niệm ân cứu mạng của người bán hàng rong liền gả cho hắn, cùng hắn cùng nhau trở về cố hương Nam Hà sinh sống......"
Hồi tưởng đến chuyện cũ, trong mắt Đậu Nương lại có thêm một tia sáng, hiển nhiên những ngày ở bên người bán hàng rong cũng không khuyết thiếu sung sướng.
Thế nhưng rất nhanh ngữ khí của Đậu Nương liền biến đổi: " Ai có thể ngờ sau khi cưới nhau không lâu, ta lại có thai!"
Đám người nghe xong, không khỏi nhìn về phía Vĩnh Xương Bá.
Dưới tình hình như thế, cơ hồ phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là hài tử trong bụng Đậu Nương là của Vĩnh Xương Bá, chỉ có Vĩnh Xương Bá nghiêm mặt, thần sắc băng lãnh, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Toàn thân Đậu Nương run lẩy bẩy: " Mặc dù sau khi ta được người bán hàng rong cứu lên rất nhanh liền làm vợ chồng với hắn, nhưng mà theo như thời gian mà tính thì đứa nhỏ này căn bản không phải của hắn. Quả nhiên, tám tháng sau thành thân ta liền sinh, trải qua ba ngày ba đêm khó sinh rốt cục liều chết sinh ra nhi tử. Theo mặt mũi ngày ngày nảy nở của nhi tử, căn bản không có một điểm nào tương tự với nam nhân của ta, ta không còn cách nào ôm may mắn suy nghĩ lừa mình dối người. Cũng may nam nhân ta cho rằng nhi tử sinh non, cũng không có hoài nghi. Ta vốn nghĩ sẽ tiếp tục sinh con dưỡng cái vì hắn, quan tâm chiếu cố hắn cả đời coi như đền bù áy náy, ai ngờ dâu từ đó ta không thể mang thai được nữa. Mời đến đại phu nói lúc ta sinh đã đả thương thân thể, không thể có thai được nữa. Ta thật sự là hận a!"
Hai mắt Đậu Nương trợn lên trừng Vĩnh Xương Bá, run giọng nói: " Là hắn ham muốn thống khoái nhất thời mà làm hại cả đời ta, chẳng lẽ ta không nên hận!"
Chân Thế Thành không tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi: " Vậy nhi tử cùng nam nhân của ngươi chết lại có quan hệ gì với việc này?"
Chỉ là bởi vì không thể thay phu quân sinh con dưỡng cái, nỗi hận này không đủ để làm một nữ nhân sinh hoạt coi như không tệ trăm phương ngàn kế giết người trả thù.
Nghe Chân Thế Thành hỏi như thế, Đậu Nương dùng sức kéo mái tóc tán loạn, loại đau đớn này làm lúc nàng ta nhớ lại chuyện cũ không đến mức bởi vì thống khổ mà lâm vào điên cuồng: " Bí mật này ở đáy lòng ta ẩn giấu quá lâu, thực sự quá lâu, mắt thấy nhi tử ngày ngày lớn lên, tướng mạo tính tình cùng nam nhân ta hoàn toàn khác biệt, trong lòng ta liền càng ngày càng hoảng, cho đến có một đêm ——"
Theo Đậu Nương dừng lại, trong viện lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người muốn biết đêm hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì.
" Đêm hôm ấy ta gặp ác mộng, nhịn không được ở trong mộng đem bí mật này nói ra!"
Trong đám người lập tức vang lên từng đợt kinh hô, hiển nhiên không ngờ tới bí mật bại lộ sẽ là cái dạng này.
Trong mắt Khương Tự lóe lên dị sắc.
Nói mớ đem bí mật nói ra, nghe ra thì không thể tưởng tượng, kì thực cũng không kỳ quái.
Một bí mật đáng sợ bị giấu diếm quá lâu, thì trong lòng người đó sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng sẽ có một ngày bởi vì chịu không nổi mà tìm kiếm một sự phát tiết, hoặc là chủ động, hoặc là bị động.
" Nghe được bí mật này, nam nhân ta lúc ấy liền phát điên, đỏ mắt bức ta nói ra gốc gác, sau đó ——" Đậu Nương há to miệng, nước mắt theo khóe mắt khô cạn của nàng ta chảy xuống, " Hắn vọt tới trong phòng nhi tử ta, dưới cơn nóng giận thế mà liền bóp chết nhi tử của ta!"
" Hít ——" Đám người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Đậu Nương ánh mắt mang theo đồng tình.
Bất kể nói thế nào, đứa con độc nhất bị nam nhân của chính mình bóp chết, thực sự là quá bi thảm.
" Khi đó ngươi không ngăn lại?" Chân Thế Thành hỏi.
" Ta bị hắn đánh mông, chờ phản ứng lại nhi tử đã tắt thở. Nam nhân ta tỉnh táo lại, đem buộc cục đá lên người nhi tử ta rồi ném vào trong sông, làm ra hiện trường giả nhi tử ham chơi rơi xuống nước ngay cả thi thể đều không vớt lên được......"
Chân Thế Thành trầm mặc một lát, lại hỏi: " Vậy nam nhân người lại chết như thế nào?"
Đậu Nương lại trầm mặc xuống, lúc mọi người ở đây ngưng thần nín hơi chờ nàng ta trả lời, nàng ta cười cười, gằn từng chữ một: "Ta giết hắn."
Nhìn nụ cười của Đậu Nương, đám người đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, lại không ai phát ra nửa điểm thanh âm.
" Từ đó về sau mỗi đêm đến hắn liền đánh đập ta, dùng đế giày quất, dùng kìm gắp than ủi bỏng, chỉ cần là thủ đoạn tra tấn người đều vận dụng hết. Ta biết nhịn không được bao lâu nữa ta sẽ bị hắn đánh chết, thế nhưng ta không cam tâm a, không phải không cam tâm bị hắn đánh, đây là ta thiếu hắn. Ta là không cam tâm ta bị Vĩnh Xương Bá làm hại thảm như vậy, nhưng người hại ta vẫn sống những ngày phú quý tiêu dao, điều này thật không công bằng!"