Editor: Khuynh Vũ
Một câu của Tạ Thanh Yểu khiến vô số ánh mắt quăng về phía Khương Tự.
Khương Tự đứng ở đó, thần sắc thản nhiên.
Vĩnh Xương Bá giật giật con mắt, thanh âm khàn khàn: " Thanh Yểu, không nên hồ nháo!"
" Phụ thân, con không có hồ nháo, A Tự thật sự phát hiện sát hại mẫu thân là một người khác, mẫu thân chết không liên quan đến người a!"
Vĩnh Xương Bá một lòng lấy cái chết tạ tội, dọa sợ tiểu cô nương luôn được phụ mẫu nuông chiều lớn lên này.
Thấy phụ thân không tin, Tạ Thanh Yểu gấp gáp, kêu Khương Tự: " A Tự, ngươi nói với phụ thân ta đi!"
Khương Tự đi qua khẽ nhún gối với Vĩnh Xương Bá, thoải mái nói: " Bá phụ, con vừa mới cùng Thanh Yểu đi đến phòng ngủ của Bá mẫu, từ trong tủ quần áo phát hiện hai dấu ngón tay, nhìn vị trí cùng góc độ của dấu tay thì khả năng nha hoàn cất quần áo lưu lại là không lớn."
Nói đến đây, Khương Tự hơi ngừng lại, sau đó kiên định nói: " Cho nên chất nữ suy đoán, khả năng lớn nhất có thể là có người đã từng trốn ở trong tủ treo quần áo, mới lưu lại vết tích như vậy."
" Chuyện này là thật?" Con mắt Vĩnh Xương Bá đột nhiên sáng lên.
Mất đi thê tử bên nhau nhiều năm ắt phải thương tâm gần chết, nhưng không đến mức khiến một đại nam nhân con cái đều đã lớn như ông tìm đến cái chết, điều ông không thể tiếp nhận chính là sự thật tự tay sát hại thê tử.
Nếu như ông là hung thủ, từ đây ông chẳng những không cách nào đối mặt với chính mình, mà còn không thể đối mặt với hai đứa con, đây mới là nguyên nhân ông lấy cái chết cầu giải thoát.
Hiện tại có người nói cho ông biết hung thủ là một người khác, cả người Vĩnh Xương Bá lập tức sống lại.
" Chất nữ chỉ là suy đoán, đương nhiên nếu muốn tra ra chân tướng, chỉ sợ còn phải mời người có kinh nghiệm tới." Khương Tự không dám nói đến quá vẹn toàn, đồng thời cũng mờ mịt nhắc nhở Vĩnh Xương Bá mời phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành tới tra án.
Tạ Thanh Yểu theo sát nói: " Phụ thân, chúng ta báo quan đi, không thể để cho mẫu thân bị người ta hại mà Người phải gánh tội danh ngộ sát mẫu thân, còn hung thủ thật sự lại ung dung ngoài vòng pháp luật!"
Vĩnh Xương Bá nhăn lông mày, chần chờ.
Tìm ra hung thủ là điều chắc chắn, nhưng mà mời quan phủ tham gia, chẳng lẽ phải tùy ý để cho những người kia kiểm tra di thể của thê tử sao?
Vĩnh Xương Bá vừa tưởng tượng đã cảm thấy không thể nào tiếp thu được.
Khương An Thành đưa mắt ra hiệu cho Khương Tự một cái.
Khương Tự thấy thế, yên lặng đi đến bên người phụ thân.
Nàng nên làm đã làm, nên nói cũng đã nói, cuối cùng mời hay không mời Chân đại nhân tham gia, đó chính là chuyện của Vĩnh Xương Bá phủ.
Khương An Thành kéo Khương Tự ra sau người.
Tự Nhi đúng là tốt tâm mà, vì nha đầu Tạ gia lại dám đi vào trong phòng khắp nơi là máu xem xét.
Ai, xem ra quay đầu lại phải mua cho khuê nữ hai cái tương giò an ủi rồi.
" Phụ thân --" Tạ Thanh Yểu thấy Vĩnh Xương Bá không nói, rưng rưng gọi một tiếng.
Vĩnh Xương Bá chần chờ, vẫn như cũ không hạ nổi quyết tâm.
Tạ Ân Lâu nhìn nhìn phụ thân cùng muội muội, lại sâu sắc liếc nhìn Khương Tự một cái, quay đầu liền đi.
" Ân Lâu, con đi đâu vậy?"
" Đi nha môn Thuận Thiên phủ báo quan!" Tạ Ân Lâu dừng chân, trả lời phụ thân.
" Trở về!" Vĩnh Xương Bá thốt ra.
Ông vốn dĩ còn do dự, quyết định của con trai khiến ông rối lòng, vô ý thức mở miệng ngăn cản.
Tạ Ân Lâu ngoái nhìn, đối diện với Vĩnh Xương Bá.
" Ân Lâu, con trở lại cho ta, bây giờ trong nhà còn chưa tới phiên con làm chủ!" Vĩnh Xương Bá cả giận nói.
Tiểu tử này cánh cứng cáp rồi, vừa rồi nghe theo Khương Đại trói ông, hiện giờ lại còn dám tự tiện chủ trương!
Tạ Ân Lâu quỳ xuống dập đầu với Vĩnh Xương Bá sau đó ngẩng lên, không thấy chút vội vàng xao động nào: " Muội muội chiếu cố tốt phụ thân, ta rất nhanh sẽ trở về."
Nói cho hết lời, Tạ Ân Lâu cũng không quay đầu lại rời đi.
Tạ Ân Lâu trầm ổn làm cho trong lòng Khương An Thành thổn thức: Nhìn con trai nhà người khác này, gặp phải chuyện lớn như vậy vẫn kiên định vững vàng, lại nhìn hỗn trướng chơi bời lêu lổng nhà ông, thật sự là người so với người tức chết người mà!
Ngược lại nhìn đến Khương Tự, trong lòng Khương An Thành hơi cân bằng được một chút.
Cũng may nữ nhi không hề kém hơn nhà người khác.
" Tạ Ân Lâu!" Vĩnh Xương Bá khó thở.
Tạ Thanh Yểu vội vàng trấn an phụ thân: " Người đừng giận ca ca, nữ nhi cùng ca ca nghĩ như nhau, không thể để cho mẫu thân mơ mơ hồ hồ bị người hại chết. So với tìm ra hung thủ, tổn hại chút mặt mũi có tính là gì đâu? Tin tưởng mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách chúng ta làm như vậy."
Huống chi truyền ra việc phụ thân ngộ sát mẫu thân, chẳng lẽ sẽ dễ nghe hơn sao?
Cứ việc luật pháp Đại Chu ở phương diện này rất khoan dung, phụ thân là bởi vì trong mộng ngộ sát mẫu thân, căn bản sẽ không nhập tội, nhưng mà nhà ngoại chắc chắn sẽ quyết liệt với phụ thân, thế nhân cũng sẽ chỉ trỏ không biết bao lâu.
Nếu đều mất mặt, thì không có gì quan trọng hơn là để mẫu thân được nhắm mắt.
Tạ Thanh Yểu tuy đơn thuần lại không hồ đồ, khuyên Vĩnh Xương Bá khuyên đến đúng điểm mấu chốt.
Vĩnh Xương Bá trầm mặc thật lâu, thở dài: " Mở trói cho ta đi."
Tạ Thanh Yểu không khỏi nhìn về phía Khương An Thành.
Khương An Thành cảnh giác nhìn lão hàng xóm, không có động tác.
Vĩnh Xương Bá cười thảm một tiếng: " Lão Khương, ông bây giờ cho ta chết, ta cũng không muốn chết, ta phải bắt được hung thủ sát hại thê tử của ta tới báo thù cho bà ấy!"
Khương An Thành tiến lên giúp Vĩnh Xương Bá cởi dây thừng, dùng sức vỗ vỗ bả vai ông bạn.
Thuận Thiên phủ hôm nay tương đối yên tĩnh, vừa mới giải quyết xong vụ án "Dương Quốc cữu " chết bất đắc kỳ tử, nha môn từ trên xuống dưới lộ ra một loại thả lỏng.
Chân Thế Thành là một vị quan có tài xử án như thần, không sợ cường quyền, nhưng hắn cũng không phải là loại người cổ hủ tự cho lão tử là thanh quan thiên hạ đệ nhất, đối mặt với thả lỏng của bọn thuộc hạ thực có thể hiểu được.
Vì vụ án " Dương Quốc cữu " chết bất đắc kỳ tử mà làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm lâu như vậy, sau khi phá án xong thả lỏng chính là nhân chi thường tình, chẳng những có thể lý giải, mà hẳn là nên thông cảm.
Lại nghĩ chuyện con ngựa chạy tốt lại tưởng con ngựa không ăn cỏ hắn khinh thường làm.
Chân Thế Thành xử lý xong một vài sự vụ đọng lại, duỗi lưng một cái đứng lên, dứt khoát đi ra ngoài.
Hít một ít không khí mới mẻ, không thể nghi ngờ có thể làm đầu óc càng thêm thanh tỉnh, xử lý công việc vặt sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn.
Chân Thế Thành khí định thần nhàn đi dạo, tản bộ, mắt sắc thấy được trưởng tử Chân Hành.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi xuyên một bộ trường sam màu xanh đá, nhẹ nhàng thoải mái, người thanh như ngọc.
Nhìn thấy phụ thân, thiếu niên cúi thấp đầu, có loại xúc động muốn giấu mình đi.
" Chân Hành!" Chân Thế Thành khí thế mười phần gọi một tiếng.
Ở bên ngoài đúng là nên bày ra tư thế cao thâm khó dò, nhưng ở trước mặt thằng ranh con nhà mình đương nhiên không cần.
Tiểu tử này lại còn trốn tránh hắn!
Dựa theo lệ cũ, gia quyến của phủ Doãn Thuận Thiên là nên vào ở quan để *( dinh, phủ nhà của các quan viên cao cấp), gia quyến Chân Thế Thành tự nhiên không ngoại lệ.
Thiếu niên thở dài, nhận mệnh đi tới.
" Lại chuẩn bị đi đâu?"
" Có đồng môn hẹn nhi tử đi du hồ --"
Chân Thế Thành mặt trầm xuống: " Ngày nắng to du hồ cái gì?"
Có thời gian rãnh rỗi, không thể nghĩ biện pháp cùng tiểu cô nương hắn thưởng thức làm quen một chút sao?
Chân Hành vừa thấy thần sắc của phụ thân đại nhân, đầu liền bắt đầu đau.
Nếu biết tiến kinh sẽ bị phụ thân thúc giục xem mắt thê tử tương lai, còn không bằng hắn về nhà đọc sách.
" Vậy đứa con này trở về đọc sách." Chân Hành chuẩn bị chuồn đi.
" Ngoại trừ du hồ, đọc sách, con liền không có theo đuổi cái khác sao?"
Trên mặt Chân Hành treo nụ cười kính cẩn nghe theo: " Không biết phụ thân nói tới theo đuổi là --"
Chân Thế Thành thanh thanh yết hầu, thản nhiên nói: " Vi phụ nhìn trúng một tiểu cô nương, con nghĩ biện pháp cưới về nhà đi."