Long Đán thấy người trong lòng chủ tử thế mà thật sự bị Nhị Ngưu kéo vào, lòng bàn chân bôi dầu tranh thủ thời gian phóng đi.
Loại sự tình này nhất định phải kịp thời thông tri chủ tử ngay, bằng không chờ chủ tử trở về mà biết lỡ mất dịp tốt với Khương cô nương, nhất định sẽ thu thập hắn.
Về phần hắn đi rồi không ai tiếp đón Khương cô nương —— Ha hả, có Nhị Ngưu ở đó đều mạnh hơn bất kỳ người nào rồi.
Úc Cẩn theo Tứ hoàng tử đi vào Tề Vương Phủ, yến hội được tổ chức tại hoa viên vương phủ.
Cảnh Minh Đế tổng cộng có tám hoàng tử sinh sống ở đây, Úc Cẩn yên lặng đếm đếm nhân số, ngoại trừ Thái tử ra thế mà lại đến đông đủ cả.
Thấy Úc Cẩn tới, mấy vị hoàng tử thần sắc khác nhau, đại đa số trong mắt đều hiện lên khinh thường.
Bọn hắn tuy rằng đến khánh sinh cho Úc Cẩn, bợ đỡ lại không phải Úc Cẩn, thậm chí cũng không phải Tứ hoàng tử.
Chỉ là một tên huynh đệ từ nhỏ sống ở ngoài cung còn đi phía Nam đánh bọn mọi rợ, từ khi tới kinh thành cũng chưa từng liên hệ với bọn hắn, không dựa vào cơ hội này đến tham dự một chút náo nhiệt làm sao được?
“ Thất đệ, cùng ngươi uống một bữa rượu đúng là không dễ dàng nha.” Đại hoàng tử ôn hòa cười chào hỏi.
Đại hoàng tử phong Tần Vương, nói đến tình cảnh thì có chút xấu hổ.
Lúc Cảnh Minh Đế còn là một vị hoàng tử bình thường, nhiều năm đại hôn không con, vì muốn lấy một dấu hiệu tốt mà ôm ấu tử của đường huynh về nhà xem như con nuôi, không nghĩ tới thật đúng là linh, Cảnh Minh Đế từ đó trở đi một đường không thể ngăn cản, lần lượt sinh được rất nhiều con cái. Đợi cho Cảnh Minh Đế xưng đế ngoài dự liệu của người ta, Đại hoàng tử chiếm danh phận trưởng tử cũng chỉ có thể thu mình rồi lại thu mình, để tránh chướng mắt Hoàng hậu với Thái tử.
Nhiều năm trôi qua, Đại hoàng tử dưỡng thành tính tình người hiền lành.
Úc Cẩn nghiêm túc đánh giá Đại hoàng tử, thấy hắn nhìn già nhất, yên lặng xác định thân phận của đối phương, lúc này mới lên tiếng nói: “ Đại ca.”
Không sai, Úc Cẩn đồng học sau khi hồi kinh hiếm khi chạm mặt những huynh đệ này, ngay cả người còn không nhớ nữa kìa, ấn tượng sâu nhất ngoại trừ huynh trưởng ruột thì chính là Thái tử.
Cũng may hắn mặc dù nhàn tản, nhưng một khi để bụng rồi lại rất khác biệt.
Già nhất chính là Đại ca, vẻ mặt táo bón chính là Tam ca, nhìn thiếu gân chính là Ngũ ca, con mắt xoay loạn tự cho là thông minh chính là Lục ca, lông còn chưa mọc đủ chính là Bát đệ.
Ừm, vẫn là rất dễ nhận ra.
“ Thất ca, ta đã sớm muốn tìm ngươi uống rượu, nhưng ngươi bây giờ còn không có vương phủ, không có nơi để uống nha.” Bát hoàng tử bưng chén rượu cười tủm tỉm nói, vẻ mặt thuần lương.
Úc Cẩn nâng lên đuôi lông mày.
Lúc hắn mười sáu tuổi đã ở trong thiên quân vạn mã chém đứt đầu của thủ lĩnh địch quân, đem đầu người để ở một bên cùng các tướng sĩ ngoạm miếng thịt to uống chén rượu lớn, cái tên ranh con mắc dịch ở trước mặt hắn giả vờ thiên chân vô tà cái gì? Cũng không ngại ghê tởm!
“ Uống rượu không ở nơi chốn, ở người.” Úc Cẩn thản nhiên nói.
Bát hoàng tử khẽ giật mình, không nghĩ tới một hoàng tử sớm đã bị phụ hoàng quên ở sau đầu nói chuyện thế mà còn trong bông có kim.
Gia hỏa này lấy lực lượng ở đâu ra?
Ngay cả hắn đều đã được phong Tương vương, lão Thất tính cái rễ hành nào?
Hoàng tử chỉ có phong vương mới có phủ đệ cùng phủ binh của mình, mặc dù bọn hắn sẽ không đến ở đất phong thuộc về mình, nhưng thu nhập của toàn bộ đất phong đều thuộc sở hữu của bọn hắn, lấy lương bổng hằng năm khi làm hoàng tử so với cái này thì đúng là chín trâu mất một sợi lông.
Có thể nói, một hoàng tử chỉ có sau khi phong vương mới có năng lực tổ kiến kinh doanh thế lực của mình. Nguyên nhân lại cực kỳ đơn giản, nuôi người là phải bỏ tiền, số tiền tiêu xài cũng rất lớn.
Phong vương là việc mà mỗi một hoàng tử tha thiết ước mơ, càng là mấu chốt để thần tử trong triều cân nhắc thế lực của một vị hoàng tử, bởi vậy đủ để chứng minh một vị hoàng tử bình thường khác biệt với hoàng tử được phong vương.
Nói là cách biệt một trời cũng không quá.
Mẫu phi của Bát hoàng tử chỉ là một vị vũ cơ, thân phận ti tiện, Bát hoàng tử lại nhỏ tuổi nhất, ở trước mặt chúng huynh trưởng vẫn luôn bị chèn ép, bây giờ thật vất vả mới có thể thể hiện uy phong trước mặt Úc Cẩn thế mà lại bị đối phương lãnh đạm chẹn họng trở về, cục nghẹn này thực sự khó mà nuốt trôi.
Bát hoàng tử cũng không phải là người dễ xúc động, với thân phận như mẫu phi, nếu hắn là người tính tình nóng nảy cũng sẽ không bình an đến lớn như thế này.
Nhưng khi một người cho rằng đối mặt với một người thân phận địa vị không bằng mình luôn luôn sẽ thấy khác biệt, giống như có thể không cần kiêng nể gì cả.
Bát hoàng tử cũng không giận, nâng cốc đặt lên trên bàn, nhấc qua vò rượu đổ đầy: “ Nếu Thất ca nói như vậy, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta phải hảo hảo uống một chén.”
Hắn nói xong nháy mắt với mấy vị hoàng tử: “ Các ca ca, Thất ca thế nhưng nói, uống rượu không ở nơi chốn mà ở người đó. Chúng ta hôm nay nếu như không tiếp đón Thất ca thật tốt, đó chính là người không đúng, các ca ca nói có đúng hay không?”
Ngũ hoàng tử bởi vì mẫu phi được sủng ái dưỡng thành tính tình tùy tiện dễ xúc động, nghe vậy cười nói: “ Bát đệ nói rất đúng, hôm nay chúng ta phải uống với Thất đệ một bữa thật say.”
Hai người nháo trò như thế, những người khác tự nhiên nhao nhao nâng chén tham gia náo nhiệt, liền ngay cả Tứ hoàng tử đều không nói thêm gì.
Hắn thu xếp khánh sinh cho Thất đệ, thanh danh tốt đã có, nếu vì Thất đệ mà đắc tội với các huynh đệ khác thật sự không đáng giá.
Úc Cẩn nâng chén đặt xuống trên bàn dài, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“ Thất ca làm sao không uống nha?” Bát hoàng tử khóe môi mỉm cười, “ Thất ca nếu như tửu lượng không được, vậy ta liền uống ít chút, không quan trọng ——”
Úc Cẩn nâng vò rượu đưa qua đưa lại trước mặt rồi để xuống, vỗ vỗ vò rượu đen nhánh: “ Lấy chén uống rượu có khác gì đàn bà đâu? Chúng ta muốn uống phải dùng cái này!”
Ý cười bên môi Bát hoàng tử cứng đờ.
Này là đày hắn rồi?
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Bát hoàng tử vỗ tay nói: “ Vẫn là Thất ca thống khoái! Người tới, lấy chén xuống, đổi vò rượu!”
Bọn hắn nhiều người như vậy còn sợ một mình hắn hay sao?
Một vò rượu uống xong, Úc Cẩn mặt không đổi sắc, Bát hoàng tử hai gò má đã đỏ bừng như lửa, những người khác cũng chẳng mạnh đến đâu.
Ngũ hoàng tử vốn chính là một kẻ tính tình tùy tiện, rượu vừa vào lập tức nói nhiều, ôm cái bình rượu lớn miệng nói: “ Nói, nói với các ngươi, ta nhìn trúng một cô nương.”
“ Ai vậy?” Hoàng tử khác thuận miệng hỏi.
Úc Cẩn hững hờ vuốt vò rượu trống trơn.
Mới uống một vò rượu đã thành tính tình này, cũng không thấy ngại còn tìm hắn uống rượu, có thời gian rỗi này còn không bằng hắn ở trong nhà chờ A Tự thì hơn.
Vạn nhất chờ được chẳng phải kiếm lời rồi.
Nghĩ đến đây, Úc Cẩn đã gấp không chờ nổi, chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Ai ngờ một câu kế tiếp của Ngũ hoàng tử lại làm hắn ngây ngẩn cả người.
“ Đông Bình Bá phủ Tứ cô nương!”
“ Đông Bình Bá phủ Tứ cô nương? Á, cô nương này ta có nghe nói qua rồi, không phải là bởi vì Quý tam của An Quốc Công phủ coi trọng một dân nữ mà từ hôn sao, Ngũ ca huynh thế nào lại coi trọng rồi?” Bát hoàng tử hiếu kì hỏi.
Ngũ hoàng tử ợ rượu nói: “ Ngày Trường Hưng Hầu thế tử bị bắt ta chạy tới xem náo nhiệt, trong lúc vô tình nhìn thấy, sau khi nghe ngóng mới biết được mỹ nhân kia là Đông Bình Bá phủ Tứ cô nương. Chậc chậc, không nghĩ tới Quý Tam của An Quốc Công phủ là một thằng ngu, bỏ qua một mỹ nhân tuyệt sắc không cần lại đi cưới một cái dân nữ. Có điều như vậy cũng tốt, bằng không ta sẽ nhớ thương không được.”
“ Ngũ ca, nhưng huynh có Ngũ tẩu rồi nha.”
Ngũ hoàng tử hắc hắc vui vẻ: “ Lão Bát, ngươi đây chính là nói lời trẻ con. Có Ngũ tẩu thì thế nào, ta cũng không có ý định cưới nàng làm chính phi mà, cho cái danh phận Trắc Phi nhà bọn họ còn không hấp tấp đưa người tới à ——”
Úc Cẩn đột nhiên đứng lên.
Đám người sững sờ.
“ Thất đệ, sao vậy?” Tứ hoàng tử trực giác cảm thấy không ổn.
“Ta uống quá nhiều rồi.”
Đám người chớp mắt: Cho nên?
Úc Cẩn cười cười, cầm lên vò rượu trực tiếp đập vào trên đầu Ngũ hoàng tử.