Tự Cẩm

Chương 125: Tìm xương cốt



Khương Thiến đang nổi giận đùng đùng, chợt thấy một con quái vật khổng lồ đánh về phía  nàng, lập tức bất chấp dáng vẻ, hét lên một tiếng quay đầu bỏ chạy.

Chó lớn nhảy qua, một móng vuốt đặt trên váy Khương Thiến, chỉ nghe xoẹt một tiếng, váy ngắn rách một đoạn.

Đây là cái gì? Nhị Ngưu dùng móng vuốt không kiên nhẫn hất một nửa váy đi.

Gần nửa đoạn váy hoa đính kim lưu trực tiếp hất tới trên mặt một vị quý nữ.

“A ——” Vị quý nữ kia không có tố chất tâm lý tốt như Khương Thiến, hét lên một tiếng rồi té bất tỉnh.

Nhị Ngưu lòng dạ hẹp hòi mang thù, tiếp tục đuổi theo  Khương Thiến.

Khương Thiến một bên chạy một bên thét lên, một con chó lớn theo ở phía sau, đem hoa cỏ bày biện tỉ mỉ trong hoa viên dẫm đến ngã trái ngã phải.

Nhóm quý nữ tan tác như chim muông, chạy trốn tứ phía.

“ Không tốt rồi, chó dữ đả thương người ——”

Lúc này, Trường Hưng Hầu thế tử đang cùng Chân Thế Thành gặp mặt.

“ Nghe gia phụ nói đại nhân muốn gặp ta, không biết có việc gì?”

Chân Thế Thành lặng lẽ đánh giá Trường Hưng Hầu thế tử.

Trường Hưng Hầu thế tử hôm nay mặc một kiện ám văn bào thiên thủy bích, chín phần áo choàng mới được trang trí bằng cúc áo con dơi phỉ thúy, hợp lại với y phục lại càng tăng thêm sức mạnh. Thân hình hắn hơi gầy, sắc mặt có mấy phần tái nhợt không khỏe mạnh, ánh mắt lại thâm trầm, lộ ra vẻ bình tĩnh khó được.

Đó là một người trẻ tuổi có lòng dạ, ở trước mặt người ngoài thường thường không nói nhiều, từ đó cho người ta một loại ấn tượng khiêm tốn hữu lễ.

Chân Thế Thành gặp qua quá nhiều người muôn hình muôn vẻ, hiếm khi nhìn nhầm, trong nháy mắt liền hạ kết luận.

Người trẻ tuổi này ắt còn rất để ý dung nhan, vải áo thiên thủy bích đáng giá ngàn vàng, màu sắc tiên diễm, nam tử mặc vào không khỏi cho người ta cảm giác quá mức hoa lệ.

Hoặc là nói —— Chân Thế Thành vô ý thức đưa ánh mắt hướng về phía vườn hoa, yên lặng bổ sung: Hoặc là nói dưới tình huống Trường Hưng Hầu thế tử lấy việc lăng nhục sát hại nữ tử làm niềm vui thành lập tiền đề, thì bữa tiệc ngắm hoa kia có mục tiêu hắn tìm kiếm, mới không tự giác trau chuốt thể diện một phen.

Chân Thế Thành cơ hồ bằng trực giác nhận định loại suy đoán này.

Hiện tại hắn cần chính là người trẻ tuổi trước mắt lộ ra dấu vết.

“ Có chuyện liên quan đến án giết người, muốn tìm thế tử tâm sự.” Chân Thế Thành cố ý lừa dối nói.

Trong chớp nhoáng này, quả nhiên liền thấy con ngươi Trường Hưng Hầu thế tử co rụt lại, tay rũ ở bên người không tự giác dùng sức nắm chặt quần áo, rồi lại lập tức buông ra.

Vải áo Thiên thủy bích không  để lại mảy may nếp uốn.

“ Ta không hiểu lắm ý tứ của đại nhân.” Trường Hưng Hầu thế tử thản nhiên nói.

Trường Hưng Hầu nhịn không được chen lời nói: “ Chính là án "Dương Quốc cữu ‘ chết bất đắc kỳ tử đó, Chân đại nhân nghe nói ngươi từng gặp "Dương Quốc cữu ——”

Nói đến đây, Trường Hưng Hầu đột nhiên kịp phản ứng, xấu hổ cười cười với Chân Thế Thành: “ Chân đại nhân chớ trách, bản hầu không để ý gọi sai......”

‘Dương Quốc cữu’ chỉ là cách gọi của dân gian, lúc huynh trưởng Dương Phi còn sống mang theo lấy lòng cùng e ngại, sau khi chết thì biến thành trêu chọc, tóm lại đã gọi thuận miệng, trên thực tế một sủng phi vô luận được sủng ái cỡ nào, thì huynh trưởng của nàng ta cũng không thể xưng là quốc cữu được.

Chân Thế Thành cười cười: “ Ta hiểu.”

Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng lại ở trên người Trường Hưng Hầu thế tử.

Trường Hưng Hầu thế tử nghe Trường Hưng Hầu nói xong thân thể căng cứng lập tức thả lỏng, vẻ mặt kinh ngạc nói: “ Con chưa từng gặp qua hắn nha.”

Chân Thế Thành kéo khóe môi.

Cứ việc Trường Hưng Hầu thế tử làm ra biểu tình kinh ngạc hoang mang, nhưng cả người hắn là trạng thái thả lỏng, mà lại là một loại thả lỏng quá độ.

Loại tình huống này, thường thường là may mắn trốn qua một số việc không tốt sau đó vô ý thức toát ra.

Hắn nhắc đến án giết người Trường Hưng Hầu thế tử việc gì phải trốn tránh? Nghe được hỏi về vụ án ‘Dương Quốc cữu’ chết bất đắc kỳ tử, vì sao lại thả lỏng?

Trong lòng Chân Thế Thành dần dần hiểu rõ.

Mà lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Ba người vốn đang ở bên ngoài, thanh âm truyền đến nghe được rất rõ ràng.

“ Đây là ——” Chân Thế Thành phát hiện ra phương hướng náo ra động tĩnh lại là vườn hoa, nhất thời vừa mừng vừa sợ.

Sợ là những tiểu cô nương kia hẳn là gặp nguy hiểm gì đó, mừng chính là cứ vậy thì chẳng phải là có thể danh chính ngôn thuận tới xem rồi sao.

“ Xảy ra chuyện gì?” Trên mặt Trường Hưng Hầu tối tăm, nghiêm nghị hỏi hạ nhân vội vàng đi ngang qua.

Hạ nhân vội nói: “ Hầu gia, không hay rồi, trong hoa viên xông tới một con chó dữ, đang truy đuổi các cô nương!”

“Cái gì?” Trường Hưng Hầu sắc mặt đại biến, nhấc chân liền tiến về phía vườn hoa.

Những cô nương kia đều là quý nữ của nhà giao hảo, vạn nhất có nguy hiểm, vậy thì khó ăn nói rồi.

Trường Hưng Hầu thế tử sắc mặt còn khó coi hơn cả Trường Hưng Hầu, vội vàng đuổi theo.

Chân Thế Thành vuốt râu, nói thầm một tiếng trời cũng giúp ta, hô lên với thuộc hạ đi theo xa xa phía sau: “Còn không mau đi theo hỗ trợ!”

Vườn hoa bên này thật sự chính là gà bay chó chạy.

Khương Thiến sớm đã mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, hết lần này tới lần khác chó lớn lại như mèo vờn chuột rượt đuổi theo nàng.

Mắt thấy chó lớn lại sắp đuổi kịp, Khương Thiến đã gần hôn mê.

Súc sinh này sao cứ đuổi theo nàng không buông chứ, hoặc là cắn một cái cho thống khoái cũng được, hết lần này tới lần khác rượt rượt ngừng ngừng làm cho nàng mất hết cả mặt.

Nhị Ngưu vẻ mặt nghiêm túc.

Nó dễ dàng sao, vừa phải nghe nữ chủ nhân phân phó đem mọi chuyện làm ầm ỹ, lại phải chịu đựng ma âm của những nữ nhân này, còn phải đối phó với mấy người cầm côn bổng chạy tới.

Trong hỗn loạn, Khương Tự trốn ở bên cạnh một lùm hoa mộc không gần không xa, khóe môi treo cao.

Nàng thật sự không nghĩ tới Nhị Ngưu thế mà chạy vào Hầu phủ.

Có Nhị Ngưu ở đây, muốn gây ra chút động tĩnh dẫn Chân đại nhân tới cũng thật dễ dàng.

Lúc này hẳn là có động tĩnh rồi đi?

Khương Tự nhìn về một phương hướng nào đó, liền gặp phụ tử Trường Hưng Hầu vội vàng chạy đến, đến chậm mấy bước không thể nghi ngờ chính là vị ‘Huyện úy’ mới cáo biệt xong kia.

“ Nhị Ngưu ——” Khương Tự khẽ gọi một tiếng.

Trong cơn hỗn loạn, âm thanh khẽ gọi của nàng ngoại trừ Khương Tiếu bên người thì không có người nào khác nghe được, nhưng nháy mắt Nhị Ngưu lại quay đầu.

Thính giác của chó cũng không phải con người có thể so được.

Khương Tự ẩn nấp khoa tay làm một thủ thế.

Chân trước Nhị Ngưu vừa rơi xuống đất liền dừng lại, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Khương Thiến vẫn chưa hết sợ hãi, vừa lộ ra tươi cười may mắn, nhưng rất nhanh ý cười liền chuyển thành kinh hãi.

Phương hướng mà con chó kia chạy đi chính là bụi hoa Thược Dược ban đầu.

Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân ‘phân bón’ quá tốt hay không, mà một mảng lớn Thược Dược này nở quá tà môn, đến lúc này vẫn hoa nở không tàn.

Phu nhân quý nữ Kinh thành thậm chí các nam nhân đọc qua mấy ngày sách đều khá thích phong nhã, nếu là dòng dõi cao hoặc là giao tình tốt nói đến ngắm hoa thì khó mà từ chối được.

Mảnh Thược Dược chôn thi thể này bao người lăn qua lộn lại thưởng thức, vợ chồng bọn họ khó tránh khỏi hãi hùng khiếp vía.

Bây giờ mảnh nhỏ hoa Thược Dược có chôn thi thể ấy đã lặng lẽ dời chỗ, chống đỡ qua buổi ngắm hoa yến này không sai biệt lắm sẽ trở nên khô héo, đến lúc đó thanh lý toàn bộ Thược Dược hoa là đã có thể an tâm.

Nhưng bây giờ súc sinh kia lại chạy đến bụi hoa Thược Dược ban đầu, có thể nào không khiến Khương Thiến hoa dung thất sắc.

Đồng dạng sắc mặt đại biến còn có Trường Hưng Hầu thế tử.

“ Mau loạn côn đánh chết con chó kia!” Trường Hưng Hầu thế tử hét lớn.

Nhị Ngưu liếc Trường Hưng Hầu thế tử một chút, thân thể đột nhiên dừng lại, hai cái chân trước nhanh chóng đào bới.

Trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, ngay cả nhóm quý nữ vốn bị dọa đến chạy trốn tứ phía cũng đều lặng lẽ thò đầu ra.

Con chó lớn này đang tìm thịt xương sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv