Trong thời điểm nhạy cảm về việc lập Thái tử, lợi thế lớn nhất của Tú Vương chính là tuổi tác. Nhiều đại thần không nhất thiết có giao hảo riêng với hắn, nhưng chỉ vì hắn chiếm chữ “trưởng”, liền vô điều kiện ủng hộ hắn.
Họ không ủng hộ Tú Vương, mà ủng hộ quy củ và lễ pháp.
Hoàng thượng chọn thời điểm này để sách lập Kế Hậu, ý nghĩa ra sao, không cần nói cũng rõ.
“Ngôi vị Hoàng hậu để trống đã lâu, Quý phi Chu thị xuất thân danh môn, đoan trang thục đức. Trẫm muốn lập nàng làm Hậu, các khanh thấy thế nào?”
Hưng Nguyên Đế vừa hỏi, sắc mặt của các đại thần liền mỗi người một vẻ.
Những người vốn dĩ luôn ủng hộ Hưng Nguyên Đế đương nhiên không phản đối, những người coi trọng quy củ lễ pháp cũng từng nhiều lần thỉnh cầu lập Hậu, mà những kẻ chân tâm ủng hộ Tú Vương tuy muốn phản đối, nhưng lại không tìm được lý do nào thích hợp.
Hậu cung vô chủ, Hoàng thượng muốn lập Hậu là thiên kinh địa nghĩa, mà mẫu thân của Tam Hoàng tử từ xuất thân, địa vị đến đức hạnh đều không ai có thể chê trách, lập bà làm Hậu hoàn toàn không có gì để bàn cãi.
Những đại thần ủng hộ Tú Vương trao đổi ánh mắt ngầm với nhau, nhưng chẳng ai dám hé răng.
Chẳng lẽ lại nói Quý phi mẫu phi Tam Hoàng tử không thích hợp, còn An tần mẫu phi của Tú Vương lại thích hợp hơn?
Phải biết rằng An tần nhiều năm bị Hoàng thượng lạnh nhạt, cho đến khi Tú Vương đủ mười lăm tuổi xuất cung mở phủ, mới được nâng lên làm tần vị. Nếu họ nói An tần thích hợp, ngay chính bản thân họ cũng không thể tự thuyết phục mình.
Hưng Nguyên Đế đảo mắt nhìn quanh quần thần, hài lòng gật đầu.
“Nếu các khanh không có dị nghị, vậy hãy chọn ngày lành, tiến hành lễ sách lập.”
Khi quần thần rời khỏi hoàng cung, tin tức Quý phi Chu thị – mẫu thân của Tam Hoàng tử – được lập làm Kế Hậu đã truyền khắp nơi.
Tân Diệu ngồi trong văn phòng, nhìn thấy vài Đãi chiếu thò đầu vào, có ý muốn nói nhưng lại thôi.
Nàng bước ra, mỉm cười hỏi:
“Mấy huynh có chuyện gì sao?”
“Tân Đãi chiếu, sau giờ làm có việc gì không? Nếu không thì chúng ta tụ tập một chút.” Họa Đãi chiếu nói với giọng tự nhiên, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thận trọng.
Tân Diệu hiểu rõ, mấy vị Đãi chiếu này hẳn đã nghe chuyện Quý phi được phong Hậu, tưởng rằng nàng không vui nên muốn mời nàng uống rượu để giải khuây.
“Hôm nay không tiện, để hôm khác ta mời các huynh.”
Họa Đãi chiếu thấy sắc mặt nàng điềm nhiên, ánh mắt bình thản, không giống người đang buồn bã, bèn cười đáp: “Vậy được, chúng ta ngày nào cũng rảnh. Tân Đãi chiếu cứ bận việc đi, bọn ta cũng quay lại Tây sảnh.”
Tân Diệu nhìn theo họ đi vào Đãi chiếu sảnh, quay đầu nhìn văn phòng yên tĩnh gọn gàng, liền bước ra khỏi Hàn Lâm viện.
Trên đường đi, nàng nhận không ít ánh mắt khác lạ.
Chưa đi được bao xa, Tân Diệu đã thấy Hạ Thanh Tiêu đứng dưới gốc cây bên đường.
Nàng bước tới, hỏi: “Chờ ta sao?”
Hạ Thanh Tiêu thản nhiên gật đầu.
“Sao không bảo người đến truyền lời? Nếu ta tan sở mới ra, huynh phải đợi rất lâu.” Tân Diệu bước tới bên cạnh hắn, hai người cùng đi.
“Hôm nay rảnh, chờ một chút cũng coi như g.i.ế.t thời gian.” Hạ Thanh Tiêu quan sát sắc mặt nàng.
“Ta không buồn.” Tân Diệu đoán được hắn lo lắng điều gì, liền nói thẳng.
Hạ Thanh Tiêu khựng lại, ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Tân Diệu hơi ngẩng đầu, không hề che giấu cảm xúc: “Tin tức Hoàng thượng muốn sách lập Kế Hậu hình như ai ai cũng biết, chắc mọi người đều nghĩ rằng ta không vui.”
Nàng bước thêm vài bước, phía xa có người tò mò nhìn về phía này.
“Thứ mà mẫu thân không cần, người khác có được, ta không có cảm giác gì.”
Chỉ là càng khiến nàng hiểu rõ quyết định của người kia mà thôi.
Ngược lại, nàng rất tò mò Tú Vương sau khi nghe được tin tức này sẽ có tâm trạng gì.
Lúc này, Tú Vương đang bị các mưu sĩ vây quanh trong thư phòng, đối diện với những gương mặt đầy lo lắng.
“Điện hạ, một khi lễ sách lập Hoàng hậu chính thức diễn ra, thì Tam Hoàng tử sẽ có thân phận đích tử!”
Tú Vương nhìn người vừa lên tiếng.
Hoàng tử xuất cung lập phủ, liền được phân phối một đội ngũ thuộc quan, những người này vốn đã định sẵn là cùng vinh cùng nhục, sống c.h.ế.t có nhau với Hoàng tử.
Hắn hiểu tâm trạng của họ, nhưng đã không còn đủ sức bận lòng vì điều đó nữa.
"Điện hạ!"
Tú Vương lạnh lùng liếc qua, giọng nói cũng lạnh như băng: "Chẳng lẽ muốn bản vương đi bẩm báo với phụ hoàng, rằng không cần sắc phong Kế Hậu? Nếu lời của bản vương có ích, thì phụ hoàng cũng đã chẳng chọn lúc này để sắc phong Kế Hậu."
Vài mưu sĩ đều im lặng.
Vốn dĩ cuộc tranh đoạt giữa Đại Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử đã có lợi thế không nhỏ, việc lập Đại Hoàng Tử làm thái tử vốn được đại đa số quần thần coi là chuyện đương nhiên. Dù Hoàng thượng ưu ái Tam Hoàng Tử, cũng sẽ gặp không ít trở ngại.
Nhưng Hoàng thượng hoàn toàn không nhắc đến việc lập Tam Hoàng Tử, không để lại cơ hội cho bá quan tranh luận, mà trước tiên là sắc phong Hậu.
Đây không khác nào c.h.ặ.t đứt đường tiến của Đại Hoàng Tử từ gốc rễ.
Một mưu sĩ thở dài.
Làm thuộc quan cho một Thân vương kỳ thực cũng không tệ, nhưng rõ ràng Điện hạ là người thích hợp nhất, cơ hội lớn nhất, kết cục này khiến người ta thật không cam lòng!
"Các vị tiên sinh ra ngoài đi, bản vương mệt rồi."
Mấy người cúi người hành lễ, lặng lẽ rời đi.
Tú Vương ngồi một mình trong thư phòng, không nhúc nhích.
Trời dần dần tối, trong thư phòng không ai thắp đèn, Tú Vương khép mắt lại, một giọt lệ bị bóng tối che lấp, âm thầm rơi xuống.
Sau đó, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, một số nha môn do Lễ bộ đứng đầu coi việc này là chuyện trọng đại, bắt đầu chuẩn bị.
Nói chung, loại đại điển như vậy cần chuẩn bị ít nhất một tháng, mà ngày lành do Khâm Thiên Giám đưa ra cũng nằm trong khoảng thời gian đó.
Tú Vương ra khỏi phủ lần nữa, liền thấy khắp nơi đều tất bật chuẩn bị cho đại điển phong hậu, khắp nơi đều bàn tán chuyện này.
"Tham kiến Tú Vương điện hạ." Hai vị quan viên đang bàn bạc phát hiện Tú Vương đi qua, vội vã dừng lại, căng thẳng hành lễ.
Tú Vương gật đầu đáp lễ, đi tiếp, chỉ nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ phía sau.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất với vị trí Thái tử giờ đây đã trở thành "kẻ không liên quan nhỏ bé" trong mắt bá quan quyền quý.
Trong cung, Hưng Nguyên Đế hỏi thăm phản ứng của Tú Vương.
"Điện hạ Tú Vương có vẻ trầm lặng hơn, nhưng chưa từng tỏ ra bất mãn."
Hưng Nguyên Đế nghe vậy gật đầu, rồi hỏi thăm về Tân Diệu.
"A Diệu Công chúa tất cả vẫn như thường."
Hưng Nguyên Đế không mấy tin tưởng, lại ngại không tiện triệu A Diệu vào cung, liền sai Tôn Nham đưa rất nhiều ban thưởng đến Tân phủ.
Tam Hoàng tử có vị trí thái tử, A Diệu lại được sủng ái, so ra, Tú Vương càng thêm đáng thương.
Tú Vương lại sau vài ngày trầm mặc khôi phục như bình thường, đối xử với quần thần hòa nhã khiêm tốn, khiến người khác ngấm ngầm cảm thấy tiếc nuối.
Tam Hoàng Tử liệu có nhìn không thấu hay không, Tú Vương khoan hậu điềm đạm, làm một vị quân chủ an bài ổn định là rất thích hợp.
Nhưng mặc kệ bá quan nghĩ gì, chuẩn bị cho đại điển phong hậu vẫn theo tiến trình không chút ngưng trệ vì sự nuối tiếc của một số người.
Trước ngày cử hành lễ sách lập, Hồng Lư Tự bày án sách bảo tại Phụng Thiên Điện. Hôm đó, bá quan bái lạy, Hoàng hậu tiếp nhận sách phong, hành lễ tạ Thái hậu, nhận chúc mừng.
Hôm sau, theo chương trình, chư thân vương nhập cung chúc mừng.
Đương triều chỉ có mình Tú Vương là Thân vương, nên do hắn đứng đầu, dẫn các hoàng tử khác đến bái kiến Chu Hoàng hậu.
Lễ quan thỉnh Hoàng hậu thăng tọa, Tú Vương quỳ xuống: "Nhi thần Trần Bình, kính dẫn chư đệ cung hạ mẫu hậu điện hạ."
Một bái, lại một bái, Tú Vương nghiêm chỉnh hành lễ bát bái, sau đó cùng vài vị hoàng tử đứng lên, tiếp đó là Xuyến Công chúa dẫn hai vị muội muội hướng tân hậu hành bát bái.
Tú Vương lặng lẽ nhìn ba vị muội muội bái lạy Hoàng hậu, trong đó dĩ nhiên không có Tân Diệu.
Nàng không được ghi vào hoàng gia ngọc điệp, nên tránh mặt là điều đương nhiên.
Hắn liếc mắt nhìn sang Tam Hoàng tử Trần Hựu.