Khác với sự khép kín của Phương Ninh Cung, Hiền Phi quản lý hậu cung lại thông thạo tin tức hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc, bà đã biết chuyện Tân Diệu bị truy nã.
Sau khi nghe tin, phản ứng đầu tiên của Hiền Phi chính là khó hiểu.
Người ta thường nói “Vô tình đế vương gia”, nhưng ngay cả Khánh Vương – Nhị Hoàng tử ngày trước – phạm phải tội lớn đến đâu cũng chỉ bị giáng làm thứ dân, vậy mà với một nữ tử như Tân cô nương, sao lại đột nhiên ra tay g.i.ế.t hại?
Chẳng lẽ Hoàng thượng trong chuyến tuần du phương Nam đã để rơi mất đầu óc xuống con mương nào đó ở phía Nam rồi? (~^^~)
“Xác định là do Lý Duy cầm đầu?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hiền Phi nhẹ nhàng xoa xoa móng tay dài của mình.
Móng tay bà không nhuộm hồng đan, được cắt tỉa gọn gàng, bóng bẩy, sạch sẽ.
Một hồi im lặng trôi qua, Hiền Phi chậm rãi cất lời:
“Ngươi hãy lặng lẽ liên lạc với người bên ngoài, truyền tin Hoàng thượng muốn xử tử Tân cô nương ra ngoài. Nhớ cẩn thận, đừng để người khác tra ra nguồn gốc từ Cam Tuyền Cung…”
Tên nội thị vâng dạ, nhưng không nhịn được liếc nhìn Hiền Phi một cái.
Nương nương muốn tranh thủ cơ hội sống sót cho Tân cô nương.
“Mau đi đi.”
Nội thị nhận lệnh rời đi, Hiền Phi nâng chén trà uống một ngụm, khẽ thở dài.
Trong lòng bà có chút hối hận. Nếu Hoàng thượng điên cuồng đến mức này, lỡ Cam Tuyền Cung bị liên lụy, hại đến nhi tử bà thì sao?
Nhưng nếu không làm gì cả, cũng sẽ hối hận thôi, đúng không?
Hiền Phi siết c.h.ặ.t chén trà trong tay, thầm nghĩ: Tân Diệu à, Cam Tuyền Cung chỉ có thể làm đến mức này thôi, sống c.h.ế.t là do vận mệnh của ngươi vậy.
Hậu cung như một hồ nước sâu không thấy đáy, bề mặt phẳng lặng không gợn sóng, nhưng bên dưới dòng chảy ngầm cuồn cuộn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về sự việc này.
---
Lý Duy lục soát khắp hậu cung nhưng không thu được gì, bèn đến gặp Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là Phùng Niên.
“Không tìm thấy?”
Lý Duy nặng nề gật đầu:
“Hậu cung và hoa viên đều đã tìm hết, không có.”
“Người chắc chắn vẫn ở trong hậu cung. Nếu không ở hoa viên, hẳn là đã trốn trong cung của vị nương nương nào đó rồi.”
Lý Duy ngập ngừng:
“Ý của Phùng đại nhân là... lục soát cung của các nương nương sao?”
Phùng Niên nhếch mép cười:
“Lý công công nói thế là không đúng. Sao lại là ý của Phùng mỗ chứ? Xử tử Tân Diệu là thánh chỉ của Hoàng thượng, đây là ý chỉ của Hoàng thượng mà.”
“Nhưng… lục soát tẩm cung của các nương nương không phải chuyện nhỏ...”
“Còn chần chừ nữa, tin tức sẽ truyền ra ngoài cung, khó mà không nảy sinh trở ngại. Lý công công, điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng hoàn thành ý chỉ của Hoàng thượng.”
Tân Diệu c.h.ế.t rồi, dù bên ngoài cung có phản ứng gì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bởi người c.h.ế.t không thể sống lại.
“Đây là vì Tân Diệu quá gian xảo, không chạy trốn ra ngoài mà lại chui đầu vào hậu cung. Gánh nặng này chỉ có thể giao cho Lý công công thôi. Lý công công, Hoàng thượng còn đang chờ, đừng để Hoàng thượng thất vọng.”
Lý Duy nghiến răng:
“Được, ta sẽ dẫn thêm nhiều người, tự mình đi lục soát các cung!”
---
Cùng lúc đó, tin Tân Diệu bị xử tử không biết từ đâu lan ra như gió, truyền đến các nha môn gần hoàng cung.
Quốc Tử Giám không nằm gần hoàng thành, nhưng khi Mạnh Tế tửu nghe tin chạy tới thì đã thấy rất nhiều người tụ tập trước cửa Đông Hoa, cầu kiến Hưng Nguyên Đế.
Mạnh Tế tửu thấy Tạ Chưởng viện, vội bước nhanh tới:
“Hoài Bình huynh, lời đồn có thật không?”
Tạ Chưởng viện nghiêm túc gật đầu:
“Chắc là thật. Nghe nói Lý Duy dẫn theo một đám nội thị đang lục soát hậu cung một cách náo động…”
Mạnh Tế tửu liếc nhìn những thị vệ canh giữ cửa cung, hạ thấp giọng:
“Hoàng thượng không tiếp kiến?”
Tạ Chưởng viện nghiêm mặt lắc đầu:
“Nói là thân thể không khỏe.”
“Từ khi Bệ hạ hồi kinh, luôn viện lý do thân thể không khỏe mà không lâm triều. Vậy mà hôm nay vừa gặp Tân cô nương, liền hạ chỉ ban chết...” Mạnh Tế tửu càng nói, sắc mặt càng khó coi, “Chuyện này quả thật rất kỳ quặc.”
Hộ bộ Thượng thư chen vào:
“Việc Bệ hạ đột nhiên hạ chỉ hủy bỏ Tân Chính cũng khiến người ta không hiểu được. Tân cô nương cũng chính vì việc này mà tiến cung cầu kiến... Bất luận thế nào, hôm nay nhất định phải gặp Bệ hạ!”
Ý nghĩ của Hộ bộ Thượng thư cũng chính là suy nghĩ của phần lớn mọi người có mặt.
Họ không hoàn toàn vì cứu Tân Diệu mà đến, nhưng trong lòng vốn nghi ngờ việc không thể diện kiến Hưng Nguyên Đế, nay mượn cớ chuyện của Tân Diệu mà tụ tập cùng nhau.
Tiếng tranh cãi vang lên:
“Phùng Niên, ngươi dựa vào đâu mà không cho chúng ta gặp Hoàng thượng?”
Phùng Niên đứng trước cung môn, mỉm cười:
“An Quốc Công, lời này của ngài nghiêm trọng quá. Phùng mỗ thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chỉ nghe lệnh Hoàng thượng. Bệ hạ long thể không khỏe, không có sức tiếp kiến các vị đại nhân, Phùng mỗ chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.”
An Quốc Công từng theo Hưng Nguyên Đế vào sinh ra tử, tính tình nóng nảy:
“Phì! Ngươi nói là phụng mệnh Hoàng thượng thì chúng ta phải tin sao? Ta còn nghi ngờ ngươi nhân lúc Hoàng thượng long thể bất an mà thao túng Hoàng thượng đấy! Dù thế nào, hôm nay ta nhất định phải gặp được Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn g.i.ế.t ai thì ta mặc kệ, nhưng nhất định phải xác nhận long thể của Hoàng thượng bình an vô sự!”
Bị An Quốc Công mắng xối xả, Phùng Niên cũng không thể làm ngơ.
An Quốc Công đâu phải loại công thần nhàn hạ vô dụng, mà là Tả Đô đốc của Hậu Quân Đô Đốc Phủ, chức quan đứng đầu một phủ.
Phùng Niên đành phải nói:
“Các vị đại nhân hãy bớt nóng nảy, Phùng mỗ sẽ vào xin chỉ thị Bệ hạ.”
Chờ thêm một lúc, thị vệ ở Đông Hoa Môn liền tránh ra. Phùng Niên nhạt giọng nói:
“Bệ hạ truyền các vị đại nhân vào gặp.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tinh thần căng thẳng cũng dần dịu lại.
Dưới sự dẫn dắt của Phùng Niên, mọi người tiến vào tẩm cung, diện kiến Hưng Nguyên Đế.
Trên ngự tọa, Hưng Nguyên Đế dựa lưng vào ghế, hai gò má gầy xọp, thần sắc bệnh hoạn.
Mặc dù hành động này không hợp lễ, nhưng An Quốc Công vẫn chăm chú nhìn kỹ Hưng Nguyên Đế, xác nhận đây đúng là huynh đệ thân thiết của ông, liền trầm giọng như chuông đồng hỏi:
“Bệ hạ, thân thể của người hiện tại thế nào rồi?”
Hưng Nguyên Đế vừa mở miệng, liền ho dữ dội, tiếng ho làm sắc mặt văn võ bá quan trong điện đều biến đổi, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Hoàng thượng nhìn qua thật sự không ổn...
“Trẫm không sao, điều dưỡng thêm một thời gian nữa là ổn.”
“Vậy thần an tâm rồi. Nếu Bệ hạ có lệnh, thần nhất định vạn tử bất từ!”
Chúng thần đồng loạt phụ họa:
“Thần đẳng vạn tử bất từ!”
Lời này gần như là ám chỉ: Nếu Bệ hạ bị gian thần phản nghịch khống chế, xin hãy lập tức ra hiệu.
“Khụ khụ.” Hưng Nguyên Đế quét mắt nhìn bá quan, trầm giọng nói:
“Các ngươi chỉ cần để trẫm an tâm dưỡng bệnh là được.”
Lời này vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên lúng túng.
An Quốc Công vội vàng tỏ ý xin lui, Hộ bộ Thượng thư hơi do dự nhưng vẫn bước ra, thưa rằng:
“Bệ hạ, thần nghe nói người đã hạ chỉ ban c.h.ế.t Tân Diệu, không biết Tân Đãi chiếu phạm phải tội gì?”
“Tân Diệu vô quân vô phụ, phạm tội đại bất kính trong thập ác.”
Hộ bộ Thượng thư quỳ xuống:
“Tân Đãi chiếu chưa đầy đôi mươi, tuổi trẻ ngôn từ có thể bồng bột. Xin Bệ hạ niệm tình Tân Đãi chiếu từng có công giúp ích thiên hạ, giảm nhẹ hình phạt.”
Tạ Chưởng viện, Mạnh Tế tửu cùng nhiều người khác cũng quỳ xuống cầu tình cho Tân Diệu.
Sắc mặt Hưng Nguyên Đế vốn tái nhợt nay lộ vẻ giận dữ:
“Ý các ngươi là, nàng có công lao thì không thể luận tội sao? Vậy luật pháp Đại Hạ còn để ở đâu?”
“Bệ hạ!”
“Không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết, các ngươi lui cả đi!”
Lúc này, nội thị vào báo:
“Bệ hạ, Tú Vương Điện hạ cầu kiến.”
“Truyền.”
Chẳng bao lâu, Tú Vương tiến vào, vén áo quỳ xuống.
“Ngươi có chuyện gì?” Hưng Nguyên Đế hỏi.
“Thần khẩn cầu phụ hoàng, miễn đi tử tội của Tân Diệu.”
Hưng Nguyên Đế liếc Tú Vương một cái, mệt mỏi xoa trán, thốt ra hai chữ:
“Không chuẩn.”