Huyện Ôn không phải nơi phồn hoa hay giàu có, không có hành cung, cũng chẳng kịp xây tạm. Hưng Nguyên Đế đành ở trong trang viên của một vị phú hào địa phương.
Trang viên này tọa lạc ở phía tây thành, diện tích khá rộng, tựa núi hướng nước, tuy không tinh xảo như trang viên hoàng gia nhưng lại mang một nét thú vị riêng.
Hít thở không khí thoảng hương hoa, Hưng Nguyên Đế thở dài: “Huyện Ôn tuy chẳng nổi danh, nhưng quả là chốn phong thủy hữu tình.”
Sau yến tiệc không cần nhắc nhiều, khi mọi thứ đã xong xuôi, Hưng Nguyên Đế hỏi Đại Thái giám Tôn Nham đứng bên:
“Dạo này, A Diệu và Trường Lạc Hầu thế nào?”
Tôn Nham thoáng nhớ đến cảnh hai người lén lút nắm tay, trên mặt giữ vẻ chân thành thưa:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, mấy tháng qua, A Diệu Công Chúa và Trường Lạc Hầu tình trong như đã, lễ nghi chẳng dám vượt, tuyệt đối không có hành vi bất nhã.”
Hưng Nguyên Đế vô cùng an lòng, cơn giận đối với sự lừa dối của Hạ Thanh Tiêu cũng nguôi đi phần nào: “Coi như hắn biết giữ phép tắc.” Nhưng chợt lại thoáng nghi ngờ: chàng trai trẻ, m.á.u nóng hừng hực, ngày ngày ở bên ý trung nhân, lại có thể giữ mình trong sạch, lẽ nào hắn là bậc quân tử như Liễu Hạ Huệ?
Hay là… hắn có vấn đề? (~^^~ - đúng là sao cũng không vừa mắt cha vợ mà – lời Editor)
Nghĩ đến khả năng này, tâm tình Hưng Nguyên Đế phức tạp hẳn.
“Bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm, người đi đường xa, cần tịnh dưỡng đôi chút.” Tôn Nham khuyên nhủ.
Nhưng Hưng Nguyên Đế lại không ngủ được:
“Ruộng khoai lang ở đâu? Đã đến lúc thu hoạch chưa? Tổng cộng trồng bao nhiêu…”
Tôn Nham lần lượt trả lời, điều biết thì tâu, điều không rõ cũng thật thà nhận.
Lúc này, Hưng Nguyên Đế mới chịu đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Hưng Nguyên Đế đích thân dẫn quần thần tới ruộng khoai lang.
Trước mắt là một vùng lá xanh bạt ngàn, Hưng Nguyên Đế kinh ngạc:
“Trồng nhiều như vậy sao?”
Điều này khác hẳn với những gì Tôn Nham báo cáo.
Tân Diệu giải thích:
“Năm mẫu ruộng này, chỉ có một mẫu là trồng khoai lang, còn lại là cỏ dây có hình dáng tương tự để ngụy trang. Hai nơi khác cũng làm như vậy.”
Hưng Nguyên Đế ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý.
Đây là biện pháp phòng ngừa phá hoại, dùng loại cỏ dây trông giống khoai lang để che mắt.
“Nhìn bề ngoài thì phát triển rất tốt. Đây là ruộng bậc thấp?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hưng Nguyên Đế lại đi kiểm tra ruộng bậc trung và bậc cao.
Ngài là người luyện võ, dù đã qua nhiều năm làm vua nhưng vẫn giữ được sức khỏe, đi hết một vòng trở về trang viên vẫn tràn đầy tinh thần, trong khi một số đại thần đã mệt mỏi rã rời.
Hưng Nguyên Đế ngồi trong đại sảnh dùng để nghị sự, khóe miệng nở nụ cười.
Dù sản lượng khoai lang chưa rõ, nhưng tận mắt nhìn thấy những ruộng cây xanh tươi tốt, lại nghĩ đến hương vị khoai lang thơm ngon, sao mà không vui cho được.
“Chư khanh đều đã thấy rõ, thứ được trồng trong ruộng chính là khoai lang.”
Ngữ khí của Hưng Nguyên Đế tràn đầy hưng phấn, nhưng tâm trạng của các đại thần thì lại chẳng giống nhau: hoang mang, nghi hoặc, bất đắc dĩ… Cảm giác như vượt ngàn dặm để xem bảo vật, cuối cùng lại phát hiện mình bị lừa.
Hộ bộ Thượng thư lên tiếng hỏi:
“Bệ hạ, khoai lang rốt cuộc là thứ gì? Dùng để làm gì?”
Là để ăn, ép dầu, hay làm thuốc?
Hưng Nguyên Đế liếc nhìn Tân Diệu, cười đáp:
“Khoai lang có thể làm lương thực chính.”
Lương thực chính?
Chúng thần nhìn nhau, sắc mặt đầy vẻ kỳ quái.
Chỉ vì một thứ như lúa gạo hay lúa mì mà làm lớn chuyện như thế?
Nhất thời, có kẻ thất vọng, nhưng cũng có người âm thầm vui mừng.
Nếu thứ mà Tân Diệu dày công nghiên cứu ra không có giá trị, tự nhiên sẽ không gây uy hiếp.
“A Diệu.” Hưng Nguyên Đế khẽ gật đầu với Tân Diệu.
Tân Diệu xoay người rời khỏi, một lát sau trở lại, trên tay cầm theo một chiếc khay.
Chúng thần không khỏi rướn cổ nhìn, chỉ thấy trên khay bày hai chiếc đĩa sứ trắng, mỗi đĩa đặt hai trái hình con thoi.
Hưng Nguyên Đế chỉ tay: “Đây chính là khoai lang, một loại củ. Năm ngoái, sứ thần vượt biển, A Diệu đặc biệt yêu cầu mang giống từ hải ngoại về. Giờ đây đã có thu hoạch, chư khanh nếm thử xem.”
Tân Diệu nhận con d.a.o nhỏ từ tay Tôn Nham, cẩn thận cắt bốn củ khoai lang thành từng miếng nhỏ.
Vốn dĩ nàng không cần tự mình làm việc này, nhưng từ việc đưa giống khoai về đến lúc thu hoạch hôm nay đều là công sức của nàng. Ý nghĩa của việc này quả thực khác biệt. Chính vì thế, để nàng tự tay chia nhỏ khoai lang là điều hợp tình hợp lý.
Xét trên một góc độ nào đó, đây cũng là một loại vinh dự.
Chúng thần chăm chú nhìn lớp vỏ tím đỏ của khoai lang bị cắt ra, để lộ phần ruột vàng óng bên trong.
Trông qua, dường như không tệ.
Tôn Nham nâng khay đựng khoai đã cắt, lần lượt mời từ Hưng Nguyên Đế, đến Tú Vương, rồi chia xuống cho từng người.
“Nếm thử đi.”
Nghe lệnh Hưng Nguyên Đế, chúng thần cẩn trọng đưa từng miếng khoai vào miệng, chậm rãi nhai kỹ. Nhưng ngay sau đó lại phát hiện, khoai lang mềm mại, tinh tế, chẳng cần nhai kỹ cũng trôi xuống dạ dày một cách nhẹ nhàng.
“Hương vị thế nào?” Hưng Nguyên Đế quan sát biểu cảm của mọi người.
“Khoai lang vị ngọt mềm, quả là mỹ vị.”
“Rất ngon, đặc biệt phù hợp với người già và trẻ nhỏ.”
“Nếu món chính mà có hương vị thế này, thật là hiếm có khó tìm.”
...
Nghe những lời nhận xét của quần thần, Hưng Nguyên Đế lộ vẻ hài lòng: “Khoai lang không chỉ ngon miệng, mà còn no bụng. Ở vùng đất lạnh, có thể gieo trồng từ xuân đến thu. Nơi ấm áp, một năm trồng được hai vụ, thậm chí bốn mùa đều có thể trồng. Điều quan trọng nhất là…”
Chúng thần lắng tai nghe, ánh mắt chăm chú.
Hưng Nguyên Đế từng chữ từng lời: “Không kén đất, dù là ruộng xấu nhất, cũng có thể được mùa.”
Lời vừa dứt, tựa sấm giữa trời quang, làm tất cả sửng sốt.
Không kén đất, nếu khí hậu phù hợp thì bốn mùa đều có thể trồng. Điều này, chẳng phải đã giải quyết được vấn đề no ấm của bá tánh hay sao!
Hộ bộ Thượng thư lập tức bước ra, kích động hỏi: “Bệ hạ, vậy năng suất mỗi mẫu của khoai lang là bao nhiêu?”
“Năng suất mỗi mẫu của khoai lang…” Hưng Nguyên Đế ngừng lại, cố kìm nén không nhắc đến con số cao ngất ngưởng mà Tân Diệu từng đề cập, vẻ mặt thần bí nói: “Đây cũng chính là mục đích chuyến nam hạ lần này của trẫm. Khoai lang dù sao cũng là vật ngoại lai, năng suất thực tế không thể chỉ nghe lời nói, cần tận mắt chứng kiến mới rõ.”
Lòng hiếu kỳ của chúng thần bị khơi dậy mạnh mẽ, lập tức theo chân Hưng Nguyên Đế đến xem thu hoạch khoai lang.
Tân Diệu dẫn đầu đưa mọi người đến khu ruộng xấu, nơi các tá điền đã chờ sẵn, cuốc, giỏ tre cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
“Bắt đầu đi.”
Một mệnh lệnh vang lên, các tá điền lập tức lao vào làm việc, tiếng hò reo rộn ràng.
Nhổ bỏ dây leo, một nhát cuốc xuống, những củ khoai lang bám đầy đất được đào lên, rũ sạch bùn đất và rễ, rồi đặt vào giỏ tre.
Một giỏ, hai giỏ, ba giỏ...
Nhìn những chiếc giỏ đầy ắp ngày càng nhiều, Hưng Nguyên Đế càng thêm kích động.
Người đông việc nhanh, chỉ trong chốc lát, một mẫu khoai lang đã được thu hoạch xong.
Hưng Nguyên Đế đích thân đứng nhìn khoai lang được cân đo.
Hộ bộ Thượng thư chen lấn đẩy người ghi chép ban đầu ra, tự mình ghi lại con số, tính toán tổng trọng lượng.
“Chín thạch, tròn chín thạch!” Sau khi tính xong, Hộ bộ Thượng thư lớn tiếng hô lên.
“Đây là ruộng xấu?” Một vài vị quan am hiểu nông sự đồng loạt hỏi.
Được xác nhận, tất cả đều kinh ngạc.
Ruộng xấu thông thường mỗi mẫu chỉ thu được hai thạch, vậy mà khoai lang lại đạt chín thạch! Đây chẳng phải gấp hơn bốn lần sao!
Hưng Nguyên Đế không giấu được nụ cười rạng rỡ, phất tay lớn tiếng: “Đi, đến ruộng trung bình!”
Một đoàn người đông đúc lại kéo nhau đến khu ruộng trung bình, tận mắt chứng kiến những củ khoai lang từ đất được đào lên, chất đầy từng chiếc giỏ tre.
“Bao nhiêu?”
Hộ bộ Thượng thư lớn tiếng báo cáo: “Mười sáu thạch!”
Hưng Nguyên Đế cười đến không khép được miệng, thậm chí quên cả bữa trưa, chăm chú nhìn khu ruộng tốt được cày xới cẩn thận.
Khi Hộ bộ Thượng thư tính xong sản lượng ruộng tốt, ông ngây người, quên cả lời.