Kẻ bịt mặt áp sát Bạch Anh có bốn người, những người khác hoặc bị thương, hoặc đã chết, đều đã gục xuống.
Bốn kẻ này chứng kiến Bạch Anh không sợ chết, không dám sơ suất, chia nhau chiếm lấy vị trí tốt rồi từ từ tiến lại gần.
Bạch Anh giơ cao trường đao, nhướng mày cười lạnh:
“Lề mề làm gì, xông lên cùng lúc đi! Xem các ngươi có lấy được mạng ta, hay lão nương phải lấy mạng c.h.ó của các ngươi, bọn yêu ma quỷ quái này!”
Hai má nàng thấm máu, không biết là từ m.á.u b.ắ.n vào hay m.á.u của chính mình. Miệng nói những lời cứng rắn, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run, rõ ràng đã gần như không chịu nổi nữa.
Ba người đấu với mười mấy người, thực sự là quá khó.
Bốn kẻ bịt mặt trao đổi ánh mắt, ăn ý cùng lúc lao vào Bạch Anh.
Ngay khoảnh khắc ấy, mấy bóng người đột ngột nhảy ra.
Bốn kẻ bịt mặt nhận ra điều bất ổn, nhưng đã không kịp chạy trốn hay tự kết liễu. Rất nhanh, tất cả đều bị chế ngự.
Nhìn rõ người ra tay, Bạch Anh thở phào:
“Hầu gia.”
“Bạch cô nương thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Bạch Anh lau mặt một cái, ánh mắt lộ vẻ không tán thành:
“Hầu gia đến đây, ai đảm bảo an toàn cho Tân cô nương?”
Dù nàng không đưa được thư đến, Trường Bình Vệ cũng sẽ nhận được tin, chẳng qua là chậm hơn một hai ngày. Trong lòng nàng, dù những cánh đồng kia có quan trọng đến đâu, sự an toàn của Tân cô nương vẫn là điều hàng đầu.
Nàng nghĩ, Trường Lạc Hầu cũng có cùng suy nghĩ.
“A Diệu lo lắng cho Bạch cô nương, bên trang viên đã có sắp xếp khác.”
Nghe Hạ Thanh Tiêu nói vậy, Bạch Anh không nói thêm, nhìn quanh rồi hỏi:
“Hầu gia, các ngươi không cưỡi ngựa à?”
“Có cưỡi, thấy chỗ người c.h.ế.t và bị thương nên để lại hai người xử lý, nghĩ rằng Bạch cô nương không đi quá xa, nên để ngựa ở đó.”
Như vậy mới có thể lặng lẽ tiếp cận, chờ thời cơ bắt gọn, giữ lại người sống.
“Bạch cô nương cần đỡ không?”
“Không cần, ta còn chịu được.” Bạch Anh ôm vết thương trên cánh tay, quay người đi về phía trước:
“Người của ta…”
“Một người bị thương nặng, một người đã tắt thở.”
Bạch Anh bước chân khựng lại, lặng lẽ nhanh chân hơn.
Ở phía đó, hai thân vệ đang băng bó cầm m.á.u cho người bị thương, lục soát thi thể. Máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất, xác người nằm ngổn ngang, ai nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được cảnh tàn sát dữ dội và khốc liệt.
Thi thể của những kẻ bịt mặt bị kéo ra ven đường, tạm thời che đậy qua loa, toàn bộ những kẻ sống sót đều bị mang đi, người của phe mình bị thương nặng thì được hai người hộ vệ đưa đi cứu chữa gần đó.
Sau khi sắp xếp xong, cả đoàn người thúc ngựa chạy gấp về Trường Bình Vệ Sở.
---
Tại một căn nhà dân, vài người tụ tập trong sảnh, sắc mặt trầm ngâm.
“Trương Vi Dân lại dám phái nhiều người như thế đi bảo vệ ruộng, hắn điên rồi sao?”
“Đã nói từ lâu, đám quan ngoại lai này không thể tin tưởng được!”
“Ngươi lặng lẽ gặp hắn, hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Tại một quán trà không xa huyện nha Huyện Ôn, Trương Huyện lệnh đang gặp mặt một người.
“Trương đại nhân, Tân Diệu làm loạn như thế, khiến lợi ích của mọi người bị tổn thất không ít. Ngài làm vậy thực sự khiến chúng ta khó xử.”
Trong lòng Trương Huyện lệnh tràn ngập chán ghét.
Ông vốn không muốn dính vào những rắc rối này, nhưng muốn đứng vững tại địa phương thì không thể tách rời sự ủng hộ của đám hào phú địa phương này. Bình thường chiều lòng bọn họ thì thôi, nhưng giờ ông không dám đem tính mạng cả nhà ra mạo hiểm.
“Trương mỗ làm quan ở đây đã hai năm, cùng các vị như Triệu huynh hòa hợp vui vẻ, nay liều mạng tiết lộ một chút. Tân cô nương trồng gì ở đây, Trương mỗ không biết, nhưng nghe nói đến khi thu hoạch, Hoàng thượng sẽ tự mình đến xem…”
Người kia kinh ngạc:
“Hoàng thượng sẽ thân chinh?”
“Đúng vậy. Không phải là ta muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu những ruộng đất ấy xảy ra vấn đề, chưa truy cứu đến đầu của Triệu huynh các ngươi, thì chính ta sẽ là người gánh chịu hậu quả trước tiên...”
“Tiểu đệ hiểu rồi.” Người nọ chắp tay, vội vã rời đi, mang theo tin tức rằng Hoàng thượng sẽ đích thân đến Huyện Ôn.
“Chẳng trách gì mà Trương Vi Dân bị nha đầu đó dắt mũi.”
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì? Vẫn theo kế hoạch phá hoại những ruộng đất đó sao?”
Người đứng đầu sắc mặt trầm như nước: “Trương Vi Dân đã phái hai trăm người đi, Tân Diệu lại có thêm vài chục tay thiện chiến. Những người đó chia thành hai nhóm, có thể ngày đêm canh giữ hơn mười mẫu ruộng kín không kẽ hở. Chúng ta muốn phá hoại những ruộng đất đó thì cần bao nhiêu người? Chẳng phải là tạo phản rồi sao?”
Hành động quy mô lớn như vậy, muốn không để lại dấu vết là điều không thể. Mà bọn họ cũng không có dã tâm hay gan dạ để tạo phản, chỉ muốn bảo vệ lợi ích vốn có mà thôi.
“Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua?”
Người đứng đầu trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Để xem tình hình đã.”
Như Tân Diệu dự liệu, với hai trăm viện binh mượn được từ Trương Huyện lệnh, cảnh tượng ruộng đất bị phá hoại mà nàng từng thấy không hề xảy ra.
Ngày hôm sau, Hạ Thanh Tiêu trở về trước, đến ngày thứ ba thì hai trăm lính Trường Bình Vệ cũng đến nơi.
Hai trăm lính Trường Bình Vệ không phải nhân lực tạm thời mà huyện nha có thể gom góp so sánh được. Từ đó, họ trú lại nông trang, chờ thu hoạch khoai lang.
Dây thần kinh căng thẳng của Tân Diệu thả lỏng đôi chút, mỗi ngày đều đi tuần qua ba khu ruộng vài vòng, nhìn những dây khoai lang từng chút một thay đổi.
Hạ Thanh Tiêu luôn ở bên cạnh nàng. Nàng nhìn dây leo, hắn lại lặng lẽ nhìn nàng.
“Hạ Thanh Tiêu.” Tân Diệu rất thích gọi tên này.
Âm sắc của nàng hơi lạnh, mang một chút ngọt ngào trong trẻo, khi gọi cái tên lạnh lùng này lại cảm thấy vô cùng hợp.
Lúc này Hạ Thanh Tiêu sẽ khẽ đáp “Ừm”, quang minh chính đại mà nhìn nàng.
“Ta phát hiện, huynh không bị đen da.” Tân Diệu tiến lại gần một bước, nhìn hắn.
Mỗi ngày đều đi lại trên ruộng, nhưng người nam nhân này vẫn cao gầy, làn da trắng trẻo sạch sẽ.
Hạ Thanh Tiêu đoán rằng lời nàng nói là biểu hiện sự ngưỡng mộ, dù hắn hoàn toàn không cảm thấy không đen da là điều đáng để ngưỡng mộ.
Hắn chăm chú nhìn Tân Diệu, nói: “A Diệu cũng rất trắng, chỉ hơi rám nắng chút thôi.”
Tân Diệu im lặng một lúc, mạnh mẽ bóp tay Hạ Thanh Tiêu.
Câm miệng đi, cái tên chỉ có khuôn mặt đẹp kia. (Chưa gì chị nhà đã ăn h.i.ế.p anh nhà rồi – lời Editor)
Nàng chê hắn không biết nói chuyện, nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng, thấp giọng: “A Diệu thế nào ta cũng thích.”
Hắn nói một cách nghiêm túc, giọng điệu trong trẻo, không chút mập mờ, tựa như đang thốt ra điều bình thường nhất.
Tân Diệu bất giác cong môi mỉm cười.
Nàng cũng vậy, Hạ Thanh Tiêu thế nào nàng cũng thích.
---
Kinh thành trong hoàng cung.
Hưng Nguyên Đế xem qua tấu sớ từ phương Nam gửi tới, không giấu được vui mừng, nhanh chóng triệu tập các đại thần thương nghị.
“Chư khanh hẳn đã nghe nói, mấy tháng trước Tân Đãi chiếu rời kinh thành, là để chọn một nơi đất lành nước tốt, gieo trồng bảo vật cho Đại Hạ ta.”
Đừng nhìn ông ở trong cung, những lời đồn đại kỳ lạ ngoài cung về A Diệu ông đều biết.
Trồng cây hái ra tiền?
Lúc đầu nghe được, ông suýt chút nữa nghi ngờ những người kia thi cử gian lận mà đỗ đạt.
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu như khoai lang thực sự có sản lượng như A Diệu nói, thì bảo là trồng cây hái ra tiền cũng chẳng sai.
Đây là bảo vật còn quý hơn cả cây hái ra tiền, là cứu tinh của bách tính Đại Hạ khi gặp năm mất mùa!
Chúng thần vừa nghe lời này của Hưng Nguyên Đế, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt làm bộ kinh ngạc.
Sao có thể chứ, họ tuyệt đối không tin Tân Diệu đang trồng cây hái ra tiền.
Khụ, ít nhất không thể để Hoàng thượng phát hiện họ tin…
“Một tháng nữa, bảo vật Tân Đãi chiếu trồng sẽ thu hoạch.”
Chúng thần cùng hành lễ: “Chúc mừng Bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế nhìn các đại thần, nói ra mục đích triệu kiến: “Trẫm quyết định đích thân đến huyện Ôn, chứng kiến bảo vật thu hoạch.”