Từ Cẩm Chi

Chương 403: Huyện Ôn.



Tân Diệu nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng, nhưng Hạ Thanh Tiêu lại cảm nhận một dòng nhiệt lưu từ bàn tay Tân Diệu đang nắm lấy hắn, thấm qua tay áo mà chảy thẳng vào tâm can.

Trái tim hắn như bị thiêu đốt, nhưng cả người lại càng thêm lúng túng.

Hắn không dám động đậy, cũng không nỡ rời đi.

Cảm giác mâu thuẫn tưởng chừng như muốn xé toạc lý trí của hắn, lại làm ngọt ngào trào dâng từ sâu thẳm nội tâm.

Tân Diệu bước tới một bước, mở rộng hai tay ôm lấy người nam tử cứng ngắc như khúc gỗ, dịu dàng nói:

“Hạ Thanh Tiêu, ôm ta một chút đi.”

Nếu nàng thực sự có thể nhẹ nhàng như mây thoảng, thì đã chẳng mở lời với người này.

Toàn thân Hạ Thanh Tiêu căng cứng trong chốc lát, sau đó từ từ đưa tay ôm lấy Tân Diệu.

Hai người lặng lẽ ôm nhau trong khoảnh khắc, rồi hắn chủ động buông ra:

“A Diệu, ta đi đây.”

Tân Diệu mỉm cười:

“Không gọi ta là Tân cô nương nữa sao?”

Hạ Thanh Tiêu nhìn nàng thật sâu:

“Từ giờ gọi nàng là A Diệu.”

Ôm, hôn, những điều chỉ phu thê mới làm, họ đều đã làm. Trong lòng hắn, A Diệu đã là thê tử của hắn rồi. A Diệu dũng cảm như vậy, sao hắn lại có thể không dám gọi thẳng tên nàng?

“Ta tiễn huynh ra ngoài.” Gương mặt Tân Diệu hơi nóng lên.

Nàng tiễn hắn qua sân viện trồng đầy những cây lựu đỏ rực, dừng lại trước cửa sau của đại đường thư quán:

“Thư quán huynh quen thuộc, ta không tiễn nữa.”

“A Diệu, hẹn gặp lại sau ngày mai.”

Hạ Thanh Tiêu quay người bước vào đại đường thư quán.

Tân Diệu đứng tại chỗ, để mặc gió thu thổi tung váy áo. Một lúc lâu sau nàng mới quay người rời đi.

Sau đó, khi thu xếp hành lý, Tân Diệu nhìn Tiểu Liên bận rộn ra ra vào vào, như muốn gói ghém hết thảy mọi món đồ quý giá, nàng có chút bất lực:

“Lần này xuất hành cần nhẹ nhàng đơn giản, nhanh chóng đến nơi là được, không cần mang theo nhiều đồ như vậy.”



Cớ gì ngay cả hai bộ trang sức nàng ít khi đeo cũng đem theo?

“Không phải đi lâu sao? Để ở đây nhỡ mất thì sao?” Tiểu Liên buột miệng đáp.

Tiểu thư thích Hạ đại nhân như vậy, vất vả lắm mới có thể cùng đi về phương Nam. Biết đâu lần này đi rồi, sẽ chẳng cần quay về nữa.

“Chỉ mang những thứ cần thiết là đủ.”

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, sau khi bái biệt Hưng Nguyên Đế, đoàn người hơn mấy chục người xuất phát. Ngoài những người Tân Diệu đã biết, còn thêm một người mới: Đại thái giám Tôn Nham, người được Hưng Nguyên Đế lâm thời cử đến.

Bề ngoài Tôn Nham, giống như Hà Ngự sử, phụ trách giám sát việc trồng khoai lang. Nhưng thực chất, hắn còn nhận nhiệm vụ ngầm là theo dõi Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu.

Hưng Nguyên Đế dĩ nhiên không muốn tới mùa thu hoạch khoai lang lại thu hoạch thêm một đứa cháu ngoại. (~^^~)

Vì phải vận chuyển dây khoai lang cẩn thận, đoàn người chọn đi đường thủy. Hơn nửa tháng sau, họ đến Huyện Ôn.

Việc chọn Huyện Ôn là quyết định đã được Tân Diệu cân nhắc kỹ lưỡng.

Trước đây khi du ngoạn, nàng từng tình cờ đi qua Huyện Ôn và lưu lại một thời gian. Nàng biết khí hậu và thổ nhưỡng nơi đây rất thích hợp để trồng khoai lang vào thời điểm này. Đường đi từ kinh thành đến đây cũng không quá xa, dễ dàng truyền tin. Nếu đi xa hơn về phía Nam, dù thời tiết ấm áp hơn, nhưng mưa lại quá nhiều.

Đã vào cuối thu, Huyện Ôn vẫn ấm áp như xuân, cây cối xanh mướt, từng hàng hoa đua nở.

“Nơi này đẹp quá!” Tiểu Liên trầm trồ.

“Tiểu Liên tỷ lần đầu đến phương Nam phải không? Phương Nam nhiều nơi như vậy lắm, mùa đông và mùa xuân hạ chẳng khác mấy…” Lục Chu nhiệt tình lên tiếng.

Tiểu Liên giữ vẻ điềm đạm mỉm cười, cố nhịn để không trợn mắt.

Hừ, cái đồ nam nhân thích khoe khoang, tranh giành sự chú ý.

Mấy chục người nói là nhiều thì không hẳn, ít cũng chẳng đúng, vừa liên lạc được với quan phủ địa phương, Huyện lệnh Huyện Ôn không dám chậm trễ nửa khắc, chỉ mong dọn cả nha môn ra để nhóm người của Tân Diệu cư trú.

“Trương Huyện lệnh, không cần phải khách sáo như vậy. Xin hỏi ngoài thành có thừa ruộng đất nào không? Chúng ta muốn thuê mấy mẫu, nếu có trang trại tiện cho việc tá túc thì càng tốt.”

“Có, có, có! Muội phụ của hạ quan có một trang trại, lại có không ít ruộng tốt...”

“Ruộng thượng đẳng, trung đẳng, và hạ đẳng, mỗi loại năm mẫu là được.”

Trương Huyện lệnh nghe vậy không khỏi thấy lạ lùng.

Những nhân vật lớn từ kinh thành tới nơi nhỏ bé như Huyện Ôn này, muốn đất thì cũng được thôi, nhưng sao lại cần ruộng hạ đẳng? Hơn nữa, chỉ cần tổng cộng mười lăm mẫu thì làm được gì chứ?

Tân Diệu trong lòng thầm nghĩ nàng cũng muốn xin thêm, nhưng những dây khoai lang vượt biển đến đây sau khi nhân giống sợ rằng mỗi loại ruộng đều không thể trồng đầy một mẫu. Lấy mười lăm mẫu chỉ để không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, nếu không họ lại nghi ngờ rằng nàng định trồng vàng ròng.

Trang trại ở ngay ngoại thành, không xa lắm, Trương Huyện lệnh đích thân dẫn nhóm người của Tân Diệu đến đó, nhanh chóng thu xếp ổn thỏa.



Sau đó, nàng thuê một số nông dân có kinh nghiệm, việc trồng khoai lang bắt đầu.

Ngoài những dây khoai lang mang về, còn có vài củ khoai lang chưa hỏng. Tân Diệu nhớ lại phương pháp Tân Hoàng hậu từng nhắc đến, liền cắt khoai thành từng phần, đặt vào bình nước để ươm giống.

Phía Huyện Ôn mọi việc dần đi vào quỹ đạo, nhưng ở kinh thành, vì sự rời đi của Tân Diệu và nhóm người, như thể một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, gợn lên từng tầng sóng nước.

“Nghe nói chưa? Tân Diệu rời khỏi kinh thành rồi.”

“Không chỉ nàng ta, còn có Trường Lạc Hầu, Hà Ngự Sử… cả Tôn công công bên cạnh Hoàng thượng cũng đi cùng.”

“Tin từ dịch trạm, là họ đi về phía nam.”

“Họ xuống phía nam làm gì? Đây có phải là nhiệm vụ bí mật?”

“Nếu Cẩm Y Vệ xuất ngoại làm việc thì không có gì lạ. Nhưng Tân Diệu được Hoàng thượng sủng ái, quyền khuynh triều đình, đột nhiên xuống phía nam khiến lòng ta không khỏi bất an.”

Dù nhóm người của Tân Diệu rời kinh âm thầm, nhưng vì bọn họ vốn đã là những người được văn võ bá quan quan tâm, nên sau những cuộc dò hỏi lén lút, đã có một lời đồn: Đầu năm nay, Đại Hạ phái sứ thần ra hải ngoại, trong đó có thân tín của Tân Diệu. Vị thân tín này mang về một kỳ trân dị bảo, lần này xuống phía nam là để khiến bảo vật đó tỏa sáng.

Tại một phủ đệ, những người tụ họp lại đều có sắc mặt không mấy tốt.

“Tân Diệu rốt cuộc muốn làm gì? Đưa bảo vật từ hải ngoại về sao?” Một người giận dữ đập mạnh tay vịn ghế. “Rõ ràng nàng ta có ý định mở cửa biển!”

“Thi hành Tân Chính đã đủ, giờ lại còn muốn mở cửa biển. Tân Diệu thực không để người khác sống nữa!”

Lễ bộ Thượng thư sắc mặt u ám: “Đợi tin từ người xuống phía nam trở về đã.”

Gia tộc ông ta lén lút tham gia buôn bán hải ngoại, tính ra lợi ích lớn hơn nhiều so với chiếm ruộng tốt.

Nửa tháng sau, khi nhận được tin tức, Lễ bộ Thượng thư chìm vào m.ô.n.g lung: Làm ruộng? Tới một nơi nhỏ bé không tên để làm ruộng?

“Hạ quan biết rồi!” Một viên quan hiện lên vẻ bừng tỉnh ngộ. “Thứ mà họ mang về từ hải ngoại chẳng lẽ là cây tiền? Trồng một cây sẽ thành cả khu rừng, lắc một cái là vàng bạc rơi đầy đất…”

Lễ bộ Thượng thư lặng lẽ nhìn viên thuộc hạ ăn nói nhảm nhí, trong lòng thầm muốn g.i.ế.t hắn.

Lúc này, một viên quan khác lên tiếng: “Hải ngoại có vô số kỳ lạ, biết đâu lại thật sự là vậy.”

Lễ bộ Thượng thư: “...”

Nhưng bất luận đoán thế nào, việc có thể khiến Tân Diệu đích thân xuống phía nam, hẳn phải là chuyện trọng đại, không nghi ngờ gì sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

Tân Diệu à, Tân Diệu... Lễ bộ Thượng thư trong lòng lẩm bẩm cái tên khiến ông ta ghét cay ghét đắng, ánh mắt sắc như dao.

Đêm giao thừa năm nay, trong buổi tiệc gia đình, Thái hậu phát hiện Tân Diệu không đến, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này, đêm giao thừa quan trọng nhất trong năm mà cũng không thèm đến, rõ ràng là muốn nhắc nhở mọi người chuyện đêm giao thừa năm ngoái tại yến tiệc trong cung, khiến bà ta mất mặt!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv