Từ Cẩm Chi

Chương 394: Hưng Nguyên Đế muốn g.i.ế.t Hạ Thanh Tiêu.



Tân Diệu im lặng một lúc lâu, bình thản nói:

“Vậy thì chúc hắn trọn vẹn và thuận buồm xuôi gió.”

“Tiểu thư, chẳng phải người thích Hạ đại nhân sao? Nếu Vạn tuế gia đã đồng ý gả Công chúa cho ngài ấy, tại sao người không nói với Vạn tuế gia?” Tiểu Liên lo lắng cho phản ứng của Tân Diệu, không nhịn được mà thốt lên.

Tân Diệu sớm biết suy nghĩ của mình không thể giấu được Tiểu Liên, người ngày đêm bên cạnh. Giờ bị nàng hỏi thẳng, Tân Diệu cũng không giấu diếm nữa:

“Hoàng thượng sẽ không đồng ý. Nếu ta nói ra, trái lại sẽ bị người khác khống chế.”

Không chỉ thế lực luôn muốn loại bỏ nàng, mà cả người kia, sau này chỉ cần nàng muốn phản kháng, ông đều có thể dùng Hạ đại nhân để ép nàng thỏa hiệp.

Những ngày qua, sự ủng hộ của ông đối với nàng, sự thiên vị mà ông thể hiện, cũng không làm mờ mắt nàng. Khi cần thiết, điều ông quan tâm vẫn là giang sơn và lợi ích, là chính bản thân ông.

“Nô tỳ không hiểu.” Tiểu Liên lắc đầu.

Tân Diệu cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng:

“Vì ta không muốn trở thành một Công chúa có thể bị đem ra để ban ơn cho thần tử bất cứ lúc nào.”

Nếu ngày đó sau khi lộ rõ thân phận, nàng quay về hoàng thất, an phận làm một Công chúa, việc nàng thích Hạ đại nhân chắc chắn sẽ được người kia vui vẻ chấp thuận.

Vừa thỏa mãn nguyện vọng của nữ nhi, vừa ban ơn cho thần tử.

Nhưng nàng muốn thúc đẩy Tân Chính, muốn thay đổi một số cục diện chính trị đương thời, thì xuất thân không ràng buộc của Hạ đại nhân đã định sẵn không thể vượt qua được sự ngăn trở của người kia.

Điều này không khó suy đoán. Một Công chúa khuấy đảo triều đình, thêm một phò mã không bị gia tộc trói buộc, có thể liều mình cùng Công chúa, trừ khi người kia đầu óc mê muội, nếu không chắc chắn sẽ không đồng ý.

Tiểu Liên mơ hồ hiểu ra, ánh mắt nhìn Tân Diệu đầy xót xa:

“Tiểu thư, vậy người phải làm thế nào?”

Tân Diệu không trả lời.

Bước chân vào vòng xoáy chính trị, đã định trước sẽ không có một câu trả lời trọn vẹn nào cả.

Ngay cả nàng cũng không biết tương lai sẽ ra sao.

Thời gian thấm thoắt, đã sang tháng tám. Thuế vụ vùng Bắc Địa cũng được hoàn thành thuận lợi, tuy không tăng nhiều như vùng Nam Địa, nhưng đã gấp đôi so với trước.

Hưng Nguyên Đế hoàn toàn yên tâm, ban thưởng cho các quan viên như Vĩnh An Bá đã đi Bắc Địa thúc đẩy Tân Chính. Ngay cả Tiểu Bát cũng được phong một chức vụ hư danh lục phẩm Giáo úy, bắt đầu triển khai mạnh mẽ Tân Chính trên toàn quốc.



Với thành công ở hai vùng Nam Bắc làm thí điểm, việc mở rộng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sự dễ dàng này không chỉ vì có ví dụ sẵn có, mà còn là sự tự tin chưa từng có trước khi thử nghiệm Tân Chính. Khi thấy lợi ích thực tế, quyết tâm của Hoàng đế trong việc thúc đẩy Tân Chính tăng cao, những quan viên d.a.o động cũng trở nên kiên định hơn.

Quốc khố tăng thu, những tin tức về thiên tai lũ lụt từ một số địa phương cũng không còn đáng lo ngại như trước, chỉ là việc cứu trợ, xây dựng đê điều. Có thể nói, những phiền muộn lớn nhất mỗi năm vào mùa lũ của Hưng Nguyên Đế đột nhiên được tiền bạc giải quyết.

Chính sự không còn phải lo lắng nhiều, Hưng Nguyên Đế càng có thời gian chú ý đến Hạ Thanh Tiêu, người đang chịu trách phạt đóng cửa kiểm điểm.

Gần một tháng đã qua, tiểu tử đó vậy mà vẫn không có động tĩnh gì. Đây là hắn đã đoán chắc rằng Hoàng đế sẽ không lấy mạng hắn sao?

Hưng Nguyên Đế càng nghĩ càng tức giận.

Tại một phủ đệ, vài quan viên tụ họp thương nghị, đứng đầu là Lễ bộ Thượng thư Tôn Anh.

“Xem ra hiện nay, Tân Chính đã là thế không thể ngăn cản.”

“Tất cả là tại Tân Diệu, một Công chúa cao quý lại không chịu yên phận, nhất định phải nhúng tay vào chuyện triều chính.”

“Ta nghe nói, ‘Sát đinh nhập mẫu’ chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn muốn thúc đẩy chính sách quan thần nhất thể cùng chịu sưu thuế.”

Một người đập bàn đứng dậy:

“Quả thật không thể chịu đựng được nữa!”

Nếu như chính sách “Sát đinh nhập mẫu” là cắt đi m.á.u t.hịt của bọn họ, thì chính sách “Quan thần nhất thể, đương sai nạp lương” chẳng khác nào đánh gãy xương, rút cạn gân, là một sự sỉ nhục tột cùng đối với những kẻ mười năm đèn sách mong cầu công danh.

“Không chỉ có Tân Diệu. Trường Lạc Hầu Hạ Thanh Tiêu là người một mình ăn no cả nhà không đói, cứng cỏi bất khuất, dầu muối không thấm, nhờ vậy mà chính sách mới ở phương Nam mới được triển khai suôn sẻ như thế.”

“Không cần nghĩ nhiều, sau này nếu có chính sách mới nào được thúc đẩy, hắn lại là một thanh đao sắc bén!”

Một người đột nhiên mỉm cười: “Nếu chúng ta làm gãy thanh đao này, chẳng phải sẽ bớt đi bao nhiêu phiền phức hay sao.”

Lập tức có người tán đồng: “Đúng vậy. Hoàng thượng yêu mến Tân Diệu, nhất thời không thể động đến nàng, vậy thì cứ xử lý Trường Lạc Hầu trước cũng tốt. Gần đây, Hoàng thượng đã không còn hài lòng với Hạ Thanh Tiêu, đây chính là cơ hội tốt để lật đổ hắn…”

---

Vài ngày sau, có một vị ngôn quan dâng tấu, buộc tội Hạ Thanh Tiêu bao che tội thần.

“Tội thần Tạ Dương bất kính với Bệ hạ, vốn phải chịu tử tội. Vậy mà Trường Lạc Hầu Hạ Thanh Tiêu lại nhân lúc Tạ Dương mắc bệnh, bí mật đưa hắn ra khỏi ngục, dùng t.h.i t.h.ể của kẻ khác giả làm Tạ Dương bệnh c.h.ế.t trong ngục. Hạ Thanh Tiêu, thân là Bắc Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ, lại dám giả vờ tuân chỉ, lừa trên gạt dưới. Thần cho rằng hắn nên bị luận tội khi quân!”

Hưng Nguyên Đế nghe xong nội dung buộc tội, nhất thời không thể tin nổi.



Tạ Dương vốn là một vị Công khoa Cấp sự trung. Hai năm trước, một khu vườn của hoàng gia bị cháy, Hưng Nguyên Đế muốn mở rộng xây dựng, nhưng Tạ Dương nhiều lần dâng tấu phản đối với lý do lãng phí. Sau đó, vì buông lời bất kính, hắn bị đưa vào ngục.

Lần cuối cùng Hưng Nguyên Đế nghe đến Tạ Dương là tin hắn bệnh c.h.ế.t trong ngục. Khi ấy, trong lòng còn chút hối hận, nghĩ rằng sau khi nguôi giận có thể thả tên cứng đầu này, cách chức đuổi đi xa là xong.

Nhưng chút hối hận của Hoàng đế là một chuyện, việc Bắc Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ dám che giấu sự thật lại là một chuyện khác.

Tạ Dương đã có thể qua mặt hắn, vậy còn những chuyện khác thì sao?

Trong lòng Hưng Nguyên Đế, cơn giận đã như nước dâng tràn, nhưng vẫn cố kiềm chế, hỏi về chứng cứ, rồi tận mắt nhìn thấy Tạ Dương.

Ngôn quan lại nói: “Tạ Dương ẩn thân tại Thạch Thành, tình cờ bị một thương nhân nhận ra, tin tức mới đến tai thần. Thần sợ đánh rắn động cỏ, lặng lẽ phái người bắt giữ tội thần, sau đó mới dám tấu trình lên Bệ hạ.”

Hưng Nguyên Đế sắc mặt xanh mét, nhìn người đang quỳ dưới kia, lạnh lùng hỏi: “Tạ Dương, ngươi còn gì để nói?”

Tạ Dương chỉ khoảng hơn ba mươi, nhưng trông già hơn tuổi thật đến mười năm, hai bên tóc mai đã bạc đi nhiều.

Nghe Hoàng đế hỏi, hắn dập đầu thật mạnh: “Tội dân Tạ Dương c.h.ế.t chưa hết tội, chỉ cầu xin Bệ hạ tha mạng cho Hạ đại nhân…”

Những lời xin tha cho Hạ Thanh Tiêu, Hưng Nguyên Đế không nghe lọt một chữ nào. Lồng n.g.ự.c đầy ắp cơn giận, hận không thể băm vằm kẻ trẻ tuổi đã phản bội lòng tin của mình thành muôn mảnh.

Người khác không nói, nhưng kẻ phản nghịch này là Bắc Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ, là tai mắt và cánh tay của Hoàng đế. Đây không chỉ là phản bội niềm tin, mà còn biến thiên tử thành trò cười trước mặt bá quan quyền quý!

Cơn giận khiến Hưng Nguyên Đế hoa mắt, đầu ngón tay lạnh buốt. Ông nghiến răng, phun ra từng chữ: “Truyền Hạ Thanh Tiêu vào diện kiến!”

Lẽ ra phải có mặt tại triều, nhưng vì bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, Hạ Thanh Tiêu ở trong phủ chờ lệnh. Khi nhận được khẩu dụ và tiến cung, đã qua hơn nửa canh giờ.

“Vi thần Hạ Thanh Tiêu tham kiến Bệ hạ.” Dưới ánh mắt của vô số người, Hạ Thanh Tiêu quỳ xuống hành lễ.

Hưng Nguyên Đế từ trên cao nhìn xuống, thấy dáng vẻ điềm tĩnh không chút hoảng loạn của người trẻ tuổi, cơn giận trong lòng lại càng bùng lên. Giọng ông nghe có vẻ bình thản.

Nhưng là sự bình thản kinh hoàng.

“Hạ Thanh Tiêu, ngôn quan buộc tội ngươi tráo đổi hư thực, bao che tội thần Tạ Dương, ngươi nhận tội chứ?”

Hạ Thanh Tiêu khẽ nghiêng đầu, nhìn Tạ Dương đang quỳ bên cạnh.

Tạ Dương nước mắt giàn giụa, ánh mắt đầy hối hận.

Hạ Thanh Tiêu thu ánh nhìn lại, cúi đầu: “Vi thần đáng tội chết.”

“Ngươi đúng là đáng chết!” Hưng Nguyên Đế nghe hắn nhận tội, đập mạnh tay lên long ỷ. “Người đâu, áp giải Hạ Thanh Tiêu ra ngoài Ngọ Môn, xử trượng hình đến chết!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv