Có suy đoán này, Bảo Nhật Thân Vương càng chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Thanh Tiêu. Khi yến tiệc bắt đầu, hắn liên tục nâng chén mời Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cũng không từ chối, từng ly từng ly uống cạn.
Rượu ngon vào bụng, như ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn nhìn Bảo Nhật Thân Vương uống rượu sảng khoái, trong lòng có chút nghi hoặc: vì sao Bảo Nhật Thân Vương lại nhiệt tình với hắn như vậy?
Chẳng lẽ là… vì A Diệu?
Hạ Thanh Tiêu nhanh chóng rà soát lại mọi chuyện trong lòng, không nghĩ rằng tình cảm của hắn đối với A Diệu lại bị người khác nhìn thấu.
Yến tiệc dần đến hồi kết, Bảo Nhật Thân Vương đột nhiên đứng dậy, cao giọng gọi:
"Hoàng thượng!"
Một tiếng gọi vang, cả đại điện lập tức yên lặng.
Hưng Nguyên Đế nhìn Bảo Nhật Thân Vương, ánh mắt ôn hòa:
"Quý sứ có chuyện gì?"
Bảo Nhật Thân Vương cung kính hành lễ, nói:
"Tiểu vương ngày mai sẽ rời Đại Hạ. Trong thời gian lưu lại đây, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, nghĩ đến việc phải rời đi thật không nỡ. Trước khi rời đi, tiểu vương cả gan muốn hỏi Hoàng thượng, chuyện mà tiểu vương bẩm báo hôm trước, ngài đã suy xét thế nào?"
Chuyện mà Bảo Nhật Thân Vương bẩm báo hôm trước?
Quần thần nghe vậy, ai nấy đều kích động: bọn họ biết chuyện này! Chẳng phải Bảo Nhật Thân Vương tự nguyện làm phò mã cho Hoàng thượng đó sao!
Hoàng thượng liệu có đồng ý không?
Quần thần đều hướng ánh mắt về phía Hưng Nguyên Đế, chỉ có Hạ Thanh Tiêu tỏ ra như không liên quan, điềm nhiên bình thản.
Khi Bảo Nhật Thân Vương hỏi Hưng Nguyên Đế, ánh mắt hắn lại âm thầm liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu. Thấy gương mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Bảo Nhật Thân Vương sinh ra nghi hoặc: có lẽ là hắn đã suy nghĩ nhiều, không chừng đây chỉ là một người dung mạo xuất chúng, không phải tình địch của hắn.
Cũng đúng, Tân Diệu vốn không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài.
Hưng Nguyên Đế cầm chén rượu, trên mặt thoáng ý cười nhạt:
"Chuyện quý sứ đề cập không phải là việc nhỏ, trẫm vẫn đang cân nhắc kỹ lưỡng. Quý sứ trở về cũng vừa lúc bàn bạc với lệnh huynh một phen, đợi lần tới ngươi đến Đại Hạ, trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời."
Hưng Nguyên Đế nói vậy không phải để thoái thác, mà là để xác nhận quyết tâm làm phò mã của Bảo Nhật Thân Vương.
Phải đảm bảo rằng hắn sẽ an ổn ở lại Đại Hạ, chứ không phải sau khi thành thân lại mang Tân Diệu bỏ trốn.
Những ngày qua quan sát kỹ lưỡng, sau nhiều lần soi xét, Hưng Nguyên Đế dần hài lòng với Bảo Nhật Thân Vương.
Dung mạo xuất chúng, tính tình ôn hòa, gia thế hiển hách, hơn nữa lại thật lòng với A Diệu. A Diệu cũng đã đến tuổi cập kê, dù sao cũng phải chọn một phò mã thích hợp.
Nói về khuyết điểm thì cũng có, đó là tính cách quá phóng khoáng, thiếu đi sự quy củ so với người Đại Hạ. Nhưng A Diệu vốn không phải người ưa thích sự khuôn phép, có lẽ sống chung với một người như Bảo Nhật Thân Vương lại càng thoải mái. Khuyết điểm đó cũng không đáng kể.
Hưng Nguyên Đế nhìn rất rõ: A Diệu ngay cả thể diện của Thái hậu cũng dám phớt lờ, nếu gả vào một gia đình trọng quy củ, gặp phải một bà bà hay gây chuyện, chưa biết chừng nàng sẽ trực tiếp đá bay bà ta.
Lúc đó, ông làm phụ thân cũng khó xử.
"Tiểu vương sẽ sớm trở lại. Tiểu vương kính Hoàng thượng."
Bảo Nhật Thân Vương nghe ra ý Hưng Nguyên Đế đã có phần d.a.o động, cao hứng nâng chén mời rượu.
Hưng Nguyên Đế cũng nâng chén, khẽ nhấp một ngụm.
Hạ Thanh Tiêu làm việc dưới trướng Hưng Nguyên Đế đã lâu, đương nhiên hiểu rõ vị thiên tử này: Hoàng thượng đã xem như chấp nhận Bảo Nhật Thân Vương, bước tiếp theo là xem thành ý ở lại Đại Hạ của hắn.
Hạ Thanh Tiêu cúi đầu, cạn chén rượu trong tay.
Yến tiệc tan, chủ khách đều vui vẻ, trời còn chưa khuya.
Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ bước ra ngoài cung.
"Trường Lạc hầu."
Giọng nói vang dội từ phía sau.
Bước chân Hạ Thanh Tiêu hơi khựng lại, nhìn Bảo Nhật Thân Vương bước tới.
Rõ ràng đã uống không ít rượu, nhưng ánh mắt Bảo Nhật Thân Vương vẫn trong trẻo, không chút say xỉn.
"Quý sứ có chuyện gì?"
Bảo Nhật Thân Vương mỉm cười: “Không có việc gì cả. Hôm nay trong yến tiệc có rất nhiều quan viên quý quốc, duy chỉ có Hầu gia và tiểu vương tuổi tác tương đồng, tiểu vương nhìn Hầu gia liền cảm thấy thân thiết.”
“Đó là vinh hạnh của Hạ mỗ.” Hạ Thanh Tiêu khách khí đáp lại.
“Hầu gia thường xuất kinh làm việc phải không?”
Hạ Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
“Đáng tiếc Hầu gia mới hồi kinh, tiểu vương lại sắp phải đi rồi. Đợi khi tiểu vương trở lại, nhất định sẽ cùng Hầu gia uống một chén thật tốt.”
“Được.”
Từ ngữ khí nhàn nhạt của Hạ Thanh Tiêu, Bảo Nhật Thân Vương hoàn toàn không cảm nhận được chút địch ý nào, cuối cùng cũng yên tâm.
Không thể nào có nam nhân nào đối diện tình địch mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy. Nếu ở Tây Linh, tình địch gặp nhau, trước tiên là liều mạng đánh một trận đã rồi nói sau.
Bảo Nhật Thân Vương lên ngựa, hồi khách quán.
Hạ Thanh Tiêu đi bộ, chẳng biết từ lúc nào lại bước đến con phố nơi có Thư quán Thanh Tùng.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng trong trẻo rạng ngời. Hai bên phố, các cửa tiệm vẫn sáng đèn, người qua lại vẫn còn tấp nập.
Hạ Thanh Tiêu dừng chân, nhìn từ xa chiếc đèn lồng lay động trước cửa Thư quán Thanh Tùng.
Có người từ trong thư quán bước ra, chính là người mà hắn luôn khắc khoải nhớ mong.
Hồ Chưởng quầy và những người khác tiễn khách ra ngoài. Rất nhanh sau đó, bóng dáng quen thuộc ấy bước đi, cửa thư quán khép lại, đã đến giờ đóng cửa.
Nếu không phải do uống chút rượu, Hạ Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không hành động như vậy. Nhưng giờ đây, hắn tuân theo tiếng gọi từ nội tâm, liền đuổi theo.
Tân Diệu đang trên đường về Tân phủ, bên cạnh có Tiểu Liên đi cùng, Thiên Phong và Bình An âm thầm theo sau, hầu như không để lộ sự hiện diện.
“Tiểu thư, không ngồi xe sao?” Tiểu Liên lén nhìn sắc mặt Tân Diệu.
Tiểu thư đến Thư quán Thanh Tùng là để chờ Hạ đại nhân phải không?
Đáng tiếc, Hạ đại nhân không đến. Tiếc thay hôm nay cô nương lại trang điểm thật xinh đẹp.
Đột nhiên, Thiên Phong và Bình An tiến lại gần Tân Diệu, quay lưng về phía nàng mà cảnh giác quan sát.
Một nam nhân dáng người cao lớn bước ra từ bóng tối, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vững vàng, không có ý định che giấu.
Nhận ra đó là Hạ Thanh Tiêu, thân thể căng thẳng của Thiên Phong và Bình An liền thả lỏng, nhìn về phía Tân Diệu.
Đôi mắt Tân Diệu sáng lên trong thoáng chốc, môi khẽ nhếch: “Là Hạ đại nhân.”
Nàng bước tới, mỉm cười hỏi: “Yến tiệc kết thúc rồi sao?”
“Kết thúc rồi.” Hạ Thanh Tiêu chăm chú nhìn nàng.
“Phía Nam sao rồi? Hẳn là không cần đi nữa chứ?” Hai người sóng vai bước đi, Tân Diệu thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.
Hương vị cay nồng của rượu hòa cùng sự lạnh lùng tự thân của hắn tạo thành một mùi hương độc đáo, giữa đêm hè nóng bức, khiến tim nàng bất giác lệch nhịp.
Nàng thừa nhận, khi gặp được người mình mong đợi, tâm trạng tốt đến nhường nào.
“Chắc sẽ không đi nữa. Phía Nam xem như đã ổn thỏa, sau này chỉ là những công việc thường ngày, sẽ có người chuyên trách.” Hạ Thanh Tiêu điềm nhiên trả lời câu hỏi của Tân Diệu, nhưng hơi rượu trong bụng lại hóa thành ngọn lửa, đốt cháy sự yên tĩnh trong lòng hắn.
Hơn nửa năm xa cách, lý trí và sự bình tĩnh của hắn cũng không thể kìm nén được khao khát muốn gặp nàng.
“Vậy thì tốt, Hạ đại nhân có thể nghỉ ngơi một chút rồi.” Tân Diệu nói những lời bình thường, nhưng từng chữ thốt ra đều thấy như đang nóng bỏng.
Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Hạ Thanh Tiêu cũng vừa khéo quay sang nhìn nàng.
Hắn rõ ràng đã uống nhiều, đôi má trắng lạnh ửng đỏ, ánh mắt sâu thẳm khác thường, không còn vẻ trong suốt như nước thường ngày.
“Hạ đại nhân, đường trắng ngài nhận được rồi chứ?”
“Ừm.”
“Ngọt không?”
Hạ Thanh Tiêu nhìn thiếu nữ tươi cười như hoa, hỏi hắn ngọt hay không. Rượu cay đắng nuốt xuống, tình cảm sâu kín kìm nén suốt bao ngày đêm, cuối cùng trong khoảnh khắc ấy đã phá vỡ con đê mang tên lý trí.
Hắn vươn tay, mạnh mẽ ôm c.h.ặ.t lấy Tân Diệu.
Ôm lấy viên mật ngọt đã xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của hắn. (Thật sự muốn khóc luôn á – lời Editor)