Từ Cẩm Chi

Chương 383: Không đi nữa.



Sau khi xác nhận thân phận của Tạ Chưởng viện, Bảo Nhật Thân vương khách khí nói:

“Tạ đại nhân, tiểu vương muốn hỏi thăm một việc.”

Tạ Chưởng viện liền cảnh giác:

“Quý sứ cứ nói.”

“Ngài có quen biết với Tân cô nương chăng?” Bảo Nhật Thân vương tuy hỏi nhưng giọng điệu lại đầy chắc chắn.

Hắn không phải người Đại Hạ, nhưng cũng biết, nữ tử làm quan là chuyện hiếm lạ, điều này tại Tây Linh cũng vậy. Tân cô nương lại làm quan tại Hàn Lâm Viện, mà chủ quan của Hàn Lâm Viện tất nhiên phải quen biết nàng.

Thực ra, Bảo Nhật Thân vương phát hiện, Tân cô nương ở kinh thành dường như rất nổi danh. Không nói đâu xa, quan viên Đại Hạ dường như ai ai cũng biết nàng.

“Tân cô nương làm việc tại Hàn Lâm Viện.” Tạ Chưởng viện nhàn nhạt đáp.

“Vậy Tạ đại nhân có biết Tân cô nương là con nhà ai, phụ thân là người nào không?”

Ánh mắt Tạ Chưởng viện nhìn Bảo Nhật Thân vương trở nên kỳ lạ.

“Tạ đại nhân không biết sao?”

Tạ Chưởng viện cân nhắc một hồi, đáp:

“Mẫu thân của Tân Đãi chiếu... là tiên Hoàng hậu.”

Quan hệ giữa Tân Đãi chiếu và Hoàng thượng vẫn luôn chưa được làm rõ, chỉ là mọi người ngầm hiểu với nhau, hắn thân là thần tử, cũng không tiện nói lung tung.

Bảo Nhật Thân vương sững sờ:

“Vậy chẳng phải Tân cô nương là Công chúa của quý quốc...”

Hắn cố ý dừng lại, nhưng không chờ được Tạ Chưởng viện tiếp lời.

Lúc này, Bảo Nhật Thân vương lập tức nhận ra điều bất thường.

Hắn vừa hỏi về phụ thân của Tân cô nương, nhưng Tạ đại nhân lại trả lời về thân phận mẫu thân của nàng. Lẽ nào, Tân cô nương là hài tử của Hoàng hậu Đại Hạ với người khác?

Đồng tử của Bảo Nhật Thân vương bỗng dưng co rút mạnh.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, sắc mặt Tạ Chưởng viện đen lại.

Tiểu tử dị quốc này đang nghĩ gì vậy!

Không thể chịu nổi việc một người ngoại quốc nghĩ xấu về Đế Hậu của mình, Tạ Chưởng viện vốn không phải người hay nói, nhưng cũng đành phải lên tiếng:

“Tân Đãi chiếu luôn sống cùng tiên Hoàng hậu bên ngoài hoàng cung, song Bệ hạ đối với nàng vẫn hết mực yêu thương.”

Chuyện về Tân Hoàng hậu ở kinh thành có thể nói là ai ai cũng biết, Bảo Nhật Thân vương chỉ cần dò hỏi một chút sẽ rõ ngay.

“Thì ra là vậy.” Bảo Nhật Thân vương gật đầu, coi như hiểu ra.

Tân cô nương là nữ nhi của Hoàng đế Đại Hạ, không biết vì lý do gì mà từ nhỏ sống bên ngoài hoàng cung, bởi vậy hoàng thất Đại Hạ không công nhận thân phận Công chúa của nàng.

Tân cô nương thật sự rất đáng thương.

Trong lòng Bảo Nhật Thân vương dâng lên sự thương xót, lập tức quyết định sẽ trực tiếp cầu hôn với Hưng Nguyên Đế.

Hắn mang lễ vật hậu hĩnh, thành tâm xin cưới, Hoàng đế Đại Hạ đối với người nữ nhi không được công nhận này hẳn sẽ không lưỡng lự như khi Vương huynh của hắn cầu hôn Công chúa Đại Hạ.



Càng nghĩ, Bảo Nhật Thân vương càng tự tin. Hắn hành lễ với Tạ Chưởng viện:

“Đa tạ Tạ đại nhân đã cho biết. Tiểu vương có việc, xin cáo từ.”

Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Bảo Nhật Thân vương, Tạ Chưởng viện suy nghĩ một chút, liền từ bỏ ý định vào cung.

Bảo Nhật Thân vương xem ra vừa mới biết thân phận của Tân Đãi chiếu. Dù có bất mãn với nàng, hắn hẳn cũng không dám làm bậy, dù sao đây cũng là địa bàn của Đại Hạ.

Tạ Chưởng viện không vào cung, nhưng Bảo Nhật Thân vương thì đã tiến cung cầu kiến Hưng Nguyên Đế.

Hưng Nguyên Đế vẫn chưa biết chuyện bát quái mới mẻ ngoài Hàn Lâm Viện, nghe tin sứ thần chính thức của Tây Linh là Bảo Nhật Thân vương xin gặp, bèn hiếu kỳ ý đồ của hắn.

Đã giờ này rồi, chẳng lẽ đến để xin ăn bữa tối?

“Mời vào.”

Không lâu sau, Bảo Nhật Thân vương tiến vào, hành đại lễ trước mặt Hưng Nguyên Đế:

“Tiểu vương Bảo Nhật, bái kiến Bệ hạ.”

Hưng Nguyên Đế ngẩn ra một chút.

Hành lễ nghiêm túc thế này, so với khi mới đến hoàn toàn khác biệt. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Xét về tuổi tác, Hưng Nguyên Đế có thể làm phụ thân của Bảo Nhật Thân vương, bởi vậy phản ứng đầu tiên của ngài chính là tâm thế của bậc trưởng bối với tiểu bối không biết điều: Tiểu tử này chẳng lẽ gây họa rồi?

“Quý sứ đứng lên đi.” Hưng Nguyên Đế khách khí nói.

Bảo Nhật Thân vương đại diện cho Tây Linh, hai nước không phải quan hệ đối địch, Hưng Nguyên Đế đương nhiên dành sự tôn trọng tương ứng.

Bảo Nhật Thân vương đứng thẳng dậy, ngẩng mắt nhìn Hưng Nguyên Đế, lập tức ngây người.

Trong đầu hắn, khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ của thiếu nữ bỗng hiện lên.

Bảo Nhật Thân vương như bừng tỉnh ngộ.

Không trách được hắn cảm thấy Tân cô nương có phần quen thuộc, hóa ra gương mặt nàng và Hoàng đế Đại Hạ như được đúc từ cùng một khuôn mẫu!

Phát hiện này khiến hắn bối rối trong chốc lát.

Hưng Nguyên Đế nhíu mày.

Bảo Nhật Thân vương này tuyệt đối không làm chuyện gì tử tế!

“Quý sứ vào cung gặp trẫm, là có việc gì vậy?”

Bảo Nhật Thân vương lấy lại tinh thần, trấn định lại sự kinh ngạc rồi mới chậm rãi nói:

“Tiểu vương tình cờ gặp Tân cô nương đang làm quan tại Hàn Lâm Viện, trong lòng tâm thậm duyệt chi, nên mặt dày cầu kiến Bệ hạ, thành tâm xin được cưới nàng...”

Những lời phía sau, Hưng Nguyên Đế hoàn toàn không nghe lọt. Trong đầu ông chỉ còn lại bốn chữ: "tâm thậm duyệt chi" (rất mến mộ).

Tiểu tử này mến mộ ai??

Đại thái giám Tôn Nham đứng một bên nhìn thấy Hưng Nguyên Đế nghiến c.h.ặ.t răng, gân xanh trên thái dương giật giật, trong lòng cũng không khỏi run rẩy.

Hoàng thượng rõ ràng tức giận như vậy, tên nhóc Tây Linh kia lại không nhận ra sao?

Bảo Nhật Thân vương nói xong, mới phát hiện Hưng Nguyên Đế đang nhìn mình bằng ánh mắt trống rỗng.

Hoàng đế Đại Hạ chính là phụ thân của Tân cô nương, hắn cầu hôn với Hoàng đế, chẳng phải là hợp quy củ của Đại Hạ triều sao?



Bảo Nhật Thân vương tự vấn bản thân, cảm thấy mình không có chỗ nào sai, liền thẳng thắn chờ đợi Hưng Nguyên Đế đáp lại.

Hưng Nguyên Đế suýt nữa bật ra một chữ “Cút!”, nhưng lại cố gắng nuốt xuống.

Tên tiểu tử này mơ tưởng đến A Diệu của ông, lại còn dám lý lẽ đường hoàng như thế!

Hưng Nguyên Đế cố nén lửa giận, nhàn nhạt nói:

“Tân Đãi chiếu không quen với cuộc sống ở dị quốc, quý sứ e rằng sẽ thất vọng thôi.”

Ngày mai nhất định phải chính thức từ chối hôn sự với Tây Linh vương, mau chóng đuổi tên tiểu tử này đi. Nếu không, chẳng những không nhận được năm ngàn con chiến mã, mà còn để mất cả A Diệu, thì đúng là thiệt lớn!

Hưng Nguyên Đế bắt đầu hối hận vì lòng tham của mình.

Bảo Nhật Thân vương mang vẻ mặt thất vọng rời đi.

---

Sáng hôm sau, sau khi bãi triều, Hưng Nguyên Đế triệu tập quần thần, hỏi:

“Chư khanh đã nghĩ ra cách gì chưa?”

Các đại thần đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Không muốn gả công chúa, lại còn muốn lấy chiến mã của người ta, cách này chỉ có thần tiên mới nghĩ ra được!

Hưng Nguyên Đế cũng không quá thất vọng. Ông sớm biết đám thần tử này không thể nghĩ ra cách gì, chỉ là ôm chút hy vọng hão huyền hỏi thử mà thôi.

“Nếu đã vậy, trẫm hôm nay sẽ nói rõ với Bảo Nhật Thân vương, tránh để hắn chậm trễ trở về Tây Linh.”

Quyết định nhanh chóng thế này? Không giống phong cách của Hoàng Thượng thường ngày chút nào!

“Truyền Tây Linh sứ thần vào cung.”

Quyết định của Hưng Nguyên Đế quá dứt khoát, khiến các đại thần còn chưa kịp phản ứng thì sứ thần Tây Linh, bao gồm cả Bảo Nhật Thân vương, đã vào tới đại điện.

Sau khi các sứ thần hành lễ, Hưng Nguyên Đế liền nói với Bảo Nhật Thân vương:

“Trẫm con cái không nhiều, công chúa đã trưởng thành chỉ có một, thực sự không nỡ để nàng xuất giá sang dị quốc, phụ lòng Tây Linh vương đệ ưu ái. Xin quý sứ chuyển lời tới vương đệ, tuy không kết thân được, nhưng hai nước ta mãi là láng giềng hòa thuận.”

Bảo Nhật Thân vương cùng các sứ thần lộ vẻ kinh ngạc.

Năm ngàn con chiến mã làm sính lễ, mà Đại Hạ Hoàng đế lại không đồng ý?

Trong tất cả mọi người, chỉ có Tôn Nham là hiểu rõ nhất: Hoàng thượng sợ Bảo Nhật Thân vương “bắt cóc” A Diệu công chúa, nên vội vàng tìm cách đuổi khéo đi.

“Đúng là đáng tiếc.” Bảo Nhật Thân vương khách sáo bày tỏ sự tiếc nuối vì hôn sự không thành, sau đó quay sang một sứ thần Tây Linh, nói:

“Ngày mai ngươi dẫn một phần người về Tây Linh, báo lại với vương huynh.”

Hưng Nguyên Đế nghe ra có điều bất ổn, khẽ ho một tiếng:

“Khụ, quý sứ không cùng đi sao?”

Bảo Nhật Thân vương nghiêm mặt, nét khách sáo trước đó chuyển thành chân thành:

“Hôm qua nghe lời Hoàng thượng, tiểu vương đã cân nhắc cẩn thận suốt một đêm. Ở kinh thành của quý quốc, tiểu vương cảm thấy rất thích nghi, tiểu vương có thể ở lại nơi đây.”

Hưng Nguyên Đế: “?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv