Hưng Nguyên Đế vỗ đũa xuống bàn, chúng nhân lập tức dừng mọi hành động.
Thái hậu thấu hiểu nhi tử hiếu thuận, xưa nay đều tùy ý hành sự, lúc này lại vô cớ có chút chột dạ, bèn chủ động mở lời:
“Hoàng đế, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Hưng Nguyên Đế vốn định đứng dậy rời đi, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là đêm Giao Thừa, đành nhẫn nhịn, “Ăn đi.”
Chỉ là sau việc này, mọi người đều nhận ra Hoàng thượng không vui, ai nấy đều cúi đầu dùng bữa, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Bữa cơm tất niên trong bầu không khí ảm đạm nhanh chóng kết thúc. Trong lúc ấy, Thái hậu vài lần muốn mở miệng nói điều gì, nhưng ngại đông người nên lại nén xuống.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhìn thấy hết thảy, khẽ nhếch khóe môi.
Thật là kỳ lạ. Mẫu hậu bà xưa nay ỷ vào huynh trưởng hiếu thuận nên luôn tùy tiện, năm xưa bà cùng tẩu tẩu không ít lần chịu ấm ức. Không ngờ lần này lại phải chịu thiệt trước mặt A Diệu.
Tâm trạng của Chiêu Dương Trưởng Công chúa vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn ngày thường không ít.
Các phi tần dẫn theo con cái cáo lui, Chiêu Dương Trưởng Công chúa, Tú Vương và những người khác cũng rời cung về phủ. Thái hậu chờ đợi một lúc, nhưng không nghe Hoàng thượng mở lời tiễn bà về Từ Ninh Cung.
Việc này chưa từng xảy ra sau bữa tiệc tất niên hằng năm.
Thái hậu vốn không phải người nhẫn nhịn giỏi, có thể chịu đựng đến giờ này đã là vượt sức rồi:
“Hoàng đế, ngươi đây là đang giận ai gia sao?”
Chỉ vì nha đầu đó ư?
“Mẫu hậu đa tâm rồi.” Hưng Nguyên Đế tất nhiên không thừa nhận.
Ngày xưa minh quân dùng chữ hiếu để trị quốc, không dám bỏ sót bề tôi nước nhỏ, huống chi là công, hầu, bá, tử, nam, cho nên mới có thể được muôn dân tôn kính mà phụng sự tiên vương…
Đây là lời của thánh nhân. Ở nhà phải tận hiếu, với nước phải tận trung, dùng hiếu trị quốc là một phương cách cai trị, dù là đế vương không có tình cảm sâu nặng với phụ mẫu cũng phải làm bộ hiếu thuận. Huống hồ, Hưng Nguyên Đế vốn là người hiếu tử.
Thái hậu nhìn ra sự trái ngược trong lời nói và lòng dạ của hoàng đế, cảm thấy rất ấm ức:
“Nha đầu đó nói đi là đi.”
Thấy Hưng Nguyên Đế cau mày, Thái hậu lập tức nổi giận:
“Ai gia về Từ Ninh Cung đây!”
“Cung tiễn mẫu hậu.”
Thái hậu hít sâu một hơi, quay người rời đi, về đến Từ Ninh Cung liền buông lời mắng mỏ:
“Chưa có thân phận Công chúa mà đã dám ngạo mạn với ai gia, sau này được ghi vào ngọc điệp thì còn tới mức nào nữa?”
Trong nhận thức của Thái hậu, Tân Diệu hiện tại không chịu nhận tổ quy tông hoàn toàn là chiêu bài muốn được chú ý. Làm gì có ai lại không nhận một hoàng đế làm phụ thân?
“Một nha đầu lớn lên ở chốn núi rừng, không biết đã học được thứ quy củ lộn xộn gì từ người mẫu thân đã mất sớm, chẳng hiểu chuyện chút nào…”
Thái hậu càng nói càng hăng, mắng một hồi lâu mới dừng lại, nhưng trong lòng vẫn tức giận.
Lão ma ma đứng cạnh lúc này mới dám khuyên:
“Thái hậu, vì kẻ khác mà làm tổn thương thân thể mình thì không đáng.”
“Ngươi nói hoàng đế đối với nha đầu đó thế nào?”
Lão ma ma bị hỏi khó, đắn đo rồi đáp:
“Thánh thượng nhân từ, đối với con cái đương nhiên không tệ, nhưng dù thế nào cũng không vượt qua được ngài.”
Thái hậu lúc này mới dễ chịu hơn một chút, nhưng nhớ lại cảnh Tân Diệu nói đi là đi trước mặt mọi người, cảm giác mất mặt cứ nghẹn mãi trong lòng, khó mà xua đi.
Các phi tần cũng đều suy nghĩ về việc này.
Đây là bữa tiệc gia đình đêm Giao Thừa trong cung, việc rời đi giữa chừng trước mặt mọi người đúng là xưa nay chưa từng có.
“Du Nhi.” Hiền Phi cầm tay tam Hoàng tử, “Tân cô nương là ân nhân cứu mạng của con, sau này trước mặt nàng không được tùy tiện làm càn.”
“Nhi tử hiểu.” Tam Hoàng tử không hiểu vì sao mẫu phi lại đặc biệt nhấn mạnh điều này.
Tân tỷ tỷ đã cứu mạng hắn, đương nhiên hắn sẽ ghi nhớ ân tình của nàng, nếu không chẳng phải thành kẻ vong ân bội nghĩa sao?
Hiền Phi nghĩ thầm, Tân cô nương đến Thái hậu còn chẳng nhượng bộ, không nhấn mạnh thì thật không yên lòng.
Tẩm cung của Lệ Tần.
Xuyến Công chúa khẽ hỏi:
“Mẫu phi, Tân cô nương làm vậy… thật sự sẽ không sao chứ?”
Trước mặt Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu và bao nhiêu người như thế, nói đi là đi, chẳng lẽ thật sự không bị trách phạt sao?
Xuyến Công chúa chưa nói đến việc làm, chỉ tưởng tượng mình ở vào hoàn cảnh đó đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Lệ Tần ôm lấy Xuyến Công chúa, chính bà cũng bị hành động của Tân Diệu làm cho kinh ngạc. Nghe câu hỏi của nữ nhi, bà suy nghĩ cẩn thận một hồi, nét mặt dần trở nên phức tạp.
“Mẫu phi?”
Lệ Tần tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, chậm rãi giải thích với nữ nhi:
“Chuyện Tân cô nương làm lần này, thật sự rất khéo léo.”
“Khéo léo?”
“Đúng vậy. Nếu tại gia yến mà bị ức h.i.ế.p liền rời đi, vốn dĩ là hành động không hợp quy củ. Nhưng tối nay, Thái hậu lại chính là người đầu tiên nói Tân cô nương tham dự gia yến trong cung là không phù hợp. Vì thế, việc Tân cô nương rời khỏi yến tiệc liền có thể coi như là nàng nghe lời bề trên, thuận theo ý chỉ của Thái hậu.”
“Ý người là, nàng biến hành động không hợp quy củ thành hợp quy củ sao?”
Lệ Tần gật đầu:
“Có thể nói như vậy.”
Thái hậu bị mất mặt, ăn quả đắng không thể nói ra, điều này các phi tần đều nhìn thấy rõ ràng.
Xuyến Công chúa khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thấy vậy, Lệ Tần vội nhắc nhở:
“Nhưng muốn làm được như vậy thì phải có một điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện gì?” Xuyến Công chúa ngẩng đầu nhìn mẫu thân.
“Chính là thái độ của Hoàng thượng.” Lệ Tần nhẹ giọng giải thích, trong lòng dâng lên chút chua xót.
“Tân cô nương có địa vị trong lòng Phụ hoàng con, nên việc nàng làm dù khiến người khác kinh ngạc, nhưng chỉ cần có lời giải thích hợp lý thì cũng chẳng thành vấn đề. Nếu Phụ hoàng con không thích nàng, thì không sai cũng có thể bị tìm ra sai, huống hồ là khiến Hoàng tổ mẫu mất mặt như vậy.”
Sự chua xót này không phải vì bản thân bà, mà là vì nữ nhi.
Cả cuộc đời bà đã như vậy rồi, nhưng tương lai của nữ nhi vẫn còn trăm nghìn khả năng. Có hay không có sủng ái của Hoàng thượng, khác biệt quả thực một trời một vực.
Lệ Tần chỉ có thể dặn dò nữ nhi:
“Dù thế nào đi nữa, không được gây xung đột với Tân cô nương. Con ngoan ngoãn, chính trực, dung mạo lại xuất chúng, Phụ hoàng con sẽ không bạc đãi con đâu.”
“Nữ nhi đã hiểu.”
Tại các cung khác, những phi tần có con cái đều nhắc nhở chúng không được chọc vào Tân Diệu. Còn những phi tần trẻ tuổi vì được sủng ái mà được tham dự gia yến lần này thì bắt đầu tự nhìn lại bản thân.
Trước đây, họ từng khinh thường Tân cô nương vì nàng không được nhận tổ quy tông, quả thực đã quá chủ quan! Cũng may nhờ có Thái hậu mà họ kịp nhìn rõ sự thật.
---
Tại Tân phủ.
Tân Diệu vừa về đến nhà, Tiểu Liên mới dám hỏi:
“Tiểu thư, sao yến tiệc trong cung kết thúc sớm như vậy?”
Tân Diệu vỗ nhẹ tay Tiểu Liên:
“Mang chút đồ ăn lên trước, ăn xong rồi nói.”
Nghe vậy, Tiểu Liên càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn tự mình xuống bếp, rất nhanh mang lên bốn món một canh.
Tân Diệu dùng bữa xong, uống trà táo đỏ long nhãn, bình thản kể lại những chuyện xảy ra tại gia yến.
Tiểu Liên nghe xong, miệng há hốc không khép lại được:
“Tiểu thư, người làm như vậy, không sợ bị trách phạt sao?”
“Là Thái hậu nói ta tham dự gia yến trong cung là không hợp. Ta chỉ làm theo ý của Thái hậu mà thôi. Chẳng lẽ lại trách phạt ta vì nghe lời Thái hậu quá sao?”
“Nhưng…” Tiểu Liên càng nghe càng cảm thấy có lý.
Không đúng! Chuyện này không chỉ đơn giản là có bị trách phạt hay không!
“Tiểu thư, vậy sau này phải làm sao? Chẳng phải người không thể tham gia gia yến trong cung nữa sao?”
Tân Diệu khẽ cười:
“Vừa hay ta cũng không muốn đi.”
Như những gì nàng nghĩ tại gia yến, thói quen là thứ rất đáng sợ. Thái hậu không thích nàng, gặp mặt là kiếm cớ gây sự. Nếu mỗi lần đối diện với Thái hậu, nàng đều bị ép phải nhẫn nhịn trong sự cho phép của người kia, lâu dần, người đó sẽ xem việc nàng chịu ấm ức là điều hiển nhiên.
Nàng vốn là người ngoài, chẳng có hứng thú gì với những kẻ trong cung. Sau này nếu mỗi dịp lễ tết không cần phải vào cung dự yến, thì càng tốt.
Nghe tiểu thư không hề lưu luyến chuyện này, Tiểu Liên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng giống tiểu thư, chẳng muốn đi.