Tân Diệu vẫn nhớ ánh mắt của Thái hậu khi nhìn nàng trong buổi chầu mừng Tết Nguyên Đán. Ánh mắt ấy, bất luận thế nào, cũng chẳng thể nói là mang theo thiện cảm.
Thái hậu từng tuyên bố sẽ làm mai cho nàng trước mặt mọi người, nhưng nửa năm trôi qua chẳng có động tĩnh gì, điều này càng chứng minh suy đoán của nàng: lời mai mối kia chỉ là giả, mục đích thực sự là làm lỡ dở hôn sự của nàng.
Chỉ là, cách làm này nếu áp dụng với một tiểu thư khuê các bình thường thì đúng là đòn chí mạng, nhưng với nàng lại hóa ra vừa khéo.
Vậy mà giờ lại đột nhiên có chỉ ban hôn nàng với Tú Vương sao?
Tân Diệu nhanh chóng nghĩ đến chuyện xảy ra trong cung vào đêm Trung thu: Tú Vương cứu Thái hậu, bị thương rồi hôn mê. Sau khi tỉnh lại, hắn ở lại cung để dưỡng thương.
Hôn sự này, chẳng lẽ là do Tú Vương cầu xin?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tân Diệu cảm thấy càng kỳ lạ, hình ảnh nàng đối mặt Tú Vương dưới thân phận Khấu cô nương thoáng lướt qua đầu nàng.
Trước mặt Khấu cô nương, Tú Vương là người ôn nhu, bình hòa, phong độ tiêu sái…
Vậy, Tú Vương có khả năng yêu thích Khấu cô nương.
Nếu không thích, hoặc là thích chưa đủ—Tân Diệu nghĩ, trong trường hợp này, Tú Vương vẫn có thể cầu xin cưới Khấu cô nương.
Mọi người đều biết, nhà Khấu cô nương tài sản vô kể, năng lực kiếm tiền xuất chúng, trong dân gian lại nổi danh thiện lương. Tú Vương năm nay mười chín tuổi, đến tuổi lập gia thất, lấy Khấu cô nương, lợi ích nhận được chẳng kém gì cưới tiểu thư nhà quyền quý.
Trong tình cảnh các hoàng tử đều cạnh tranh cho vị trí ấy, tài nguyên chính trị từ nhà Vương phi rất quan trọng. Nhưng nay Khánh Vương đã thất thế, các hoàng tử khác còn nhỏ, quan văn võ tự nhiên sẽ hướng về Đại hoàng tử. Tài nguyên chính trị không còn quá cần thiết nữa, thay vào đó, cưới lấy một "kho vàng" có vẻ thực tế hơn.
Đoạn Thiếu khanh thấy Tân Diệu trầm tư, liền gấp gáp đỏ cả mắt: "Ngươi không muốn trở về sao?"
Tân Diệu thu lại những suy nghĩ hỗn độn: "Cữu cữu đừng lo, ta sẽ thu dọn ngay để về Phủ Thiếu khanh."
Đoạn Thiếu khanh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không khỏi lo lắng: "Vậy bên này làm thế nào?"
"Tân công tử vẫn cần thủ lăng cho Tiên hoàng hậu một thời gian nữa."
"Nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về!"
Tân công tử một chuyến Nam hành lập công lớn, chắc chắn không còn là một tiểu Đãi chiếu nhỏ bé. Công tử sẽ thường xuyên được diện thánh, gặp Thái hậu, Trưởng Công chúa, Tú Vương…
Còn cháu gái sắp trở thành Vương phi, cũng sẽ diện thánh, gặp Thái hậu, Trưởng Công chúa, Tú Vương…
Đoạn Thiếu khanh nghĩ một chút, liền cảm thấy đất trời quay cuồng.
"Đến lúc đó tính sau." Tân Diệu thản nhiên nói.
Đoạn Thiếu khanh tức đến nghiến răng ken két: "Ngươi không sợ lộ tẩy sao?"
Tân Diệu liếc nhìn hắn: "Vậy cữu cữu rốt cuộc muốn ta trở về, hay tiếp tục thủ lăng ở đây?"
Đoạn Thiếu khanh nắm c.h.ặ.t tay, nghiến ra một chữ: "Đi!"
"Cữu cữu cứ đi trước, ta sẽ thu dọn rồi lặng lẽ rời đi."
Đoạn Thiếu khanh nghi ngờ: "Không phải định lừa ta đi trước, rồi ngươi lại trốn ở trong không ra nữa chứ?"
"Sao có thể, dù sao cũng phải có một lời giải thích." Tân Diệu nói, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Đoạn Thiếu khanh đánh giá Tân Diệu, cuối cùng chọn cách tin tưởng.
Không tin cũng không còn cách nào, đúng không?
Đoạn Thiếu khanh lại muốn bứt tóc, nhưng tay chạm vào nón lá, đành im lặng bỏ xuống.
Sau khi đối phó xong Đoạn Thiếu khanh, Tân Diệu dặn dò thêm Tiểu Bát và hai người nữa, rồi âm thầm rời khỏi Hoàng lăng.
Khi đến thành đã gần hoàng hôn, ánh chiều rực rỡ, gió thu hiu hiu, là một loại thư thái đặc trưng của mùa thu.
Tân Diệu bước vào một căn nhà dân nàng đã mua trước đó, rồi khi đi ra, nàng đã trở về thân phận nữ nhi.
Đi trên phố đông người, đội mũ che, Tân Diệu khẽ thở dài một hơi.
Nàng biểu hiện trước mặt Đoạn Thiếu khanh vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng thực ra làm sao có thể thoải mái vô tư được.
Những ngày tháng làm Khấu cô nương có lẽ sẽ chấm dứt hoàn toàn, mà những ngày làm Tân công tử cũng sắp đến hồi kết thúc.
Nàng lựa chọn trở về Phủ Thiếu khanh, đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận điều tồi tệ nhất. Như lời nàng từng nói với Đoạn Thiếu khanh, luôn cần một lời giải thích rõ ràng. Có nhiều biến cố không thể do nàng khống chế, nhưng ít nhất khi đối mặt với chúng, nàng không muốn bản thân quá chật vật.
Trên phố, một đội Cẩm Y Vệ bước qua, người đi đầu khoác y phục đỏ thắm, bước chân vội vã.
Không rõ vì trùng hợp hay là linh cảm, người vô cùng quen thuộc đó bất giác liếc về phía Tân Diệu đang đứng, nhưng không phát hiện ra, bèn thu lại ánh mắt.
Tân Diệu nấp sau một gốc quế, nhìn bóng dáng áo đỏ kia dần đi xa, hương quế phảng phất bám đầy người nàng.
Gặp lại vào lúc này, ngoài việc kéo Hạ đại nhân vào cuộc, chẳng đem lại lợi ích gì.
Tân Diệu đi vào Phủ Thiếu khanh từ cửa sau, đúng theo những gì đã thỏa thuận với Đoạn Thiếu khanh.
Bước chân không chậm lại, nàng tiến thẳng về Vãn Thanh Cư. Phía Đoạn Thiếu khanh cũng nhanh chóng nhận được tin và đi tới đó.
Trong Vãn Thanh Cư, khung cảnh náo nhiệt vô cùng, gồm cả Tiểu Liên có bốn người, đủ để đánh một ván bài lá trong sân.
Tân Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Tiểu Liên nghe tiếng động quay đầu, thoáng sững sờ, sau đó liền đặt bài lên bàn đá mà chạy tới.
“Tiểu thư, người đã về rồi!” Giọng Tiểu Liên hơi run rẩy, đôi mắt đã ửng đỏ.
Ba người khác, bao gồm Vương Ma ma, cũng vội vàng chạy tới hành lễ.
Tân Diệu khẽ gật đầu: “Những ngày ta không có mặt, đã vất vả cho các ngươi rồi.”
“Không vất vả, không vất vả.” Vương Ma ma xua tay đáp lời.
Lý Ma ma, vốn ít nói, chỉ im lặng mỉm cười.
Nha hoàn tên Hồng Nhi, nhỏ hơn Tiểu Liên hai tuổi, là người Tân Diệu mang về từ một tiệm nhỏ bên ngoài, đi theo nàng chưa lâu, dáng vẻ có chút rụt rè.
“Đang đánh bài sao?” Tân Diệu cười hỏi.
“Vừa chơi mấy ván thôi. Tiểu thư mệt chưa? Ăn cơm chưa? Hay là đánh hai ván nhé?” Ánh mắt Tiểu Liên không rời Tân Diệu, lời nói như không kịp suy nghĩ.
“Được.”
Tiểu Liên hơi bất ngờ.
Tân Diệu khẽ mỉm cười: “Ta không mệt, cũng không đói. Vậy thì đánh hai ván.”
Hồng Nhi nhường chỗ đi pha trà, Tân Diệu liền nhận lấy bài lá từ tay nàng ấy mà chơi tiếp.
Đoạn Thiếu khanh bước một chân vào sân Vãn Thanh Cư, liền nhìn thấy cảnh Tân Diệu mỉm cười đánh bài lá, sau lưng có tiểu nha hoàn bưng trà rót nước.
Hắn chớp mắt, rồi dụi mắt, xác nhận không phải mình đang nhìn nhầm, cơn giận trong lòng dần dâng cao.
“Cữu cữu tới rồi.” Tân Diệu nghe tiếng động bèn đứng lên, bước tới chào hỏi.
Cơn giận của Đoạn Thiếu khanh khựng lại.
Dù gì thì nha đầu này cuối cùng cũng đã trở về.
Tân Diệu bước gần hơn, ánh mắt dừng trên mái tóc hắn, giọng điệu đầy bất ngờ: “Cữu cữu, tóc của người…”
Sao lại hói thế này? (~^^~)
Ngọn lửa giận vừa ngừng chốc lát của Đoạn Thiếu khanh lại bùng lên đỉnh đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt đen như nhọ nồi: “Vào trong rồi nói!”
Tân Diệu nhìn Tiểu Liên với ánh mắt trấn an: “Ta còn chưa ăn tối, Tiểu Liên, chuẩn bị chút đồ ăn nhé.”
Phòng Tây, nơi được bài trí thành thư phòng, không bị bụi bặm dù Tân Diệu đã vắng mặt một thời gian.
“Cữu cữu ngồi đi.” Ánh mắt Tân Diệu vẫn không nhịn được quét qua đỉnh đầu Đoạn Thiếu khanh.
Đoạn Thiếu khanh chỉ mong trong tay có chiếc nón trúc để che lại đầu mình.
“Ngươi định làm thế nào?”
“Lúc ở Hoàng lăng không tiện hỏi, cữu cữu có biết tại sao Thái hậu lại đột nhiên ban hôn cho ta và Tú Vương không?”
Đoạn Thiếu khanh lắc đầu: “Thái hậu bất ngờ triệu tổ mẫu của ngươi vào cung rồi nói chuyện này.”
“Bất ngờ như vậy, chẳng lẽ Tú Vương mắc bệnh nặng, muốn cưới ta để xung hỉ?”
Từ góc độ của người ngoài, Tân công tử trông coi Hoàng lăng vốn không thể nào biết được việc đã xảy ra vào Tết Trung thu.
“Không phải, chỉ là Tú Vương thực sự bị thương…” Đoạn Thiếu khanh kể về sự cố trong cung, cuối cùng nói: “Nghe nói hôm nay Tú Vương điện hạ đã về vương phủ.”
Tân Diệu thuận lợi có được tin tức mới nhất, gần như chắc chắn rằng, cuộc hôn sự này là do Tú Vương chủ động cầu xin Thái hậu.