“Thái y nói đầu bị va chạm, rất khó đoán khi nào mới tỉnh. Mẫu hậu đừng lo lắng, biết đâu Bình nhi sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Hưng Nguyên Đế trấn an Thái hậu.
Thực ra, hắn đã hỏi kỹ thái y rồi. Dù mấy vị thái y mang tâm lý “không cầu có công, chỉ cầu không mắc lỗi”, nhưng đối mặt với sự truy vấn nghiêm khắc của hoàng đế, họ không dám giấu giếm mà chỉ có thể uyển chuyển nói rằng nếu quá hai ngày mà vẫn chưa tỉnh, e rằng kết quả sẽ không tốt lắm.
Tuy nhiên, Hưng Nguyên Đế không dám đem lời này nói với Thái hậu.
Thái hậu bình thường trông có vẻ cứng cỏi, nhưng dẫu sao bà ta cũng đã gần bảy mươi, chưa kể tối qua còn chịu một phen kinh hoảng.
Thái hậu gật đầu: “Ai gia cũng nghĩ vậy. Vẫn là cái tên con đặt tốt, Bình nhi nhất định sẽ bình an vô sự.”
Tên thật của Tú Vương là Trần Bình, chữ “Bình” trong tên thực ra vô cùng bình thường. Từ cái tên này cũng có thể thấy năm xưa Hưng Nguyên Đế đặt tên cho hoàng trưởng tử thế nào sơ sài qua loa. Nhưng giờ đây, khi Thái hậu nói rằng đó là chữ “Bình” của “bình an vô sự”, chẳng ai dám phản đối.
“Tấm lòng hiếu thảo của Bình nhi, quả thực vượt ngoài mong đợi của ai gia.” Thái hậu nhìn Tú Vương đang hôn mê bất tỉnh, khẽ thở dài.
Hưng Nguyên Đế cảm thấy n.g.ự.c nghẹn nặng: “Mẫu hậu nói đúng, lần này thật sự nhờ có Bình nhi.”
Tiếng thở dài của Thái hậu càng nặng nề: “Sớm biết thế thì chi bằng để khúc gỗ đó đập trúng ai gia. Ai gia cũng là người sắp về với đất, vốn dĩ chẳng còn mấy năm để sống. Còn Bình nhi thì chưa đến tuổi đội mũ, lại chưa cưới thê tử. Nếu xảy ra chuyện gì, ai gia làm sao có thể yên lòng đây?”
“Mẫu hậu đừng nói vậy. Thân thể của người sống trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Bình nhi có thể vì người mà chắn họa, đó chính là phúc khí của nó.”
Nghe Hưng Nguyên Đế an ủi, tâm trạng Thái hậu thoải mái hơn.
Có thể ăn, có thể uống, thậm chí vẫn có thể chạy, hưởng không hết phú quý vinh hoa, lại được nhi tử làm hoàng đế hiếu thuận như thế, đừng nói là bảy mươi, kiểu cuộc sống này sống tới trăm tuổi cũng chẳng đủ. Nhưng nếu phải dùng tính mạng của tôn nhi để đổi lấy, trong lòng Thái hậu không khỏi có chút khó chịu. Có điều, nghe nhi tử nói vậy thì yên tâm phần nào.
Dĩ nhiên, điều Thái hậu mong nhất vẫn là tôn nhi có thể tỉnh lại.
“Mẫu hậu, nhi tử đưa người hồi cung. Người tối qua chịu kinh hãi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Thái hậu gật đầu đáp, lại quay sang nhìn Tú Vương một lần nữa. Nhưng khi định quay đi thì bỗng dừng lại: “Bình Nhi?”
Hưng Nguyên Đế lập tức nhìn về phía Tú Vương. Chỉ thấy người trên giường khẽ cử động mí mắt, rồi từ từ mở ra.
“Bình nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm tổ mẫu lo c.h.ế.t mất.” Thái hậu vội bước tới, nắm lấy tay Tú Vương.
Tú Vương chớp mắt vài lần, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ.
Thái hậu mừng rỡ vô cùng, lúc này sự quan tâm dành cho Tú Vương là thật lòng: “Bình nhi, con cảm thấy thế nào? Có còn nhận ra tổ mẫu không?”
Nghe nói người bị thương ở đầu rất có thể không nhận ra người thân nữa.
Ánh mắt Tú Vương dần trở nên rõ ràng: “Hoàng tổ mẫu!”
Thấy hắn định gắng gượng ngồi dậy hành lễ, Thái hậu vội đè hắn xuống: “Đừng cử động bừa, cẩn thận vết thương trên đầu.”
Tú Vương không cựa quậy nữa, xoay ánh nhìn về phía Hưng Nguyên Đế: “Phụ hoàng.”
Hưng Nguyên Đế gật đầu: “Tỉnh rồi.”
Câu nói thoạt nghe rất đỗi bình thường, nhưng Tú Vương vốn đã quen với vẻ lạnh nhạt của phụ hoàng, nhờ vậy vẫn dễ dàng nhận ra trong đó vài phần quan tâm.
“Cảm thấy thế nào?” Hưng Nguyên Đế hỏi tiếp.
“Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi tử cảm thấy vẫn ổn.”
Hưng Nguyên Đế cau mày: “Lúc này không phải là lúc tỏ ra cứng cỏi, rốt cuộc thế nào?”
“Chỉ là đầu hơi đau, hơi chóng mặt…” Tú Vương trả lời với tốc độ chậm rãi.
“Để thái y đến xem lại.”
Nơi này vốn đã có sẵn thái y, theo lời Hưng Nguyên Đế, mấy vị thái y nhanh chóng lại gần, kiểm tra một hồi rồi cử một người ra bẩm báo:
“Điện hạ tỉnh lại được là tốt, theo dõi thêm một ngày nếu không có biến chứng thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ là đầu bị thương, trong thời gian ngắn không nên di chuyển...”
Hưng Nguyên Đế nghe xong liền dặn dò Tú Vương:
“Ngươi cứ an tâm dưỡng thương ở đây, những chuyện khác không cần nghĩ đến.”
“Tạ phụ hoàng.” Tú Vương dừng một chút, nhìn về phía Thái hậu:
“Tạ hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu nắm lấy tay Tú Vương, ánh mắt đầy thương yêu:
“Đứa trẻ ngốc, phải là hoàng tổ mẫu cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không nhờ ngươi bảo vệ tối qua, hoàng tổ mẫu không biết sẽ ra sao...”
Nhìn thấy Thái hậu xúc động, Hưng Nguyên Đế lên tiếng ngắt lời:
“Mẫu hậu, Bình nhi còn chóng mặt, để nó nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng thong thả bước chân.”
Đưa mắt tiễn Hưng Nguyên Đế đỡ Thái hậu rời đi, Tú Vương khẽ động môi:
“Nước!”
Rất nhanh, tin tức Tú Vương đã tỉnh truyền khắp triều đình và hậu cung. Ngoại thần không tiện vào cung thăm hỏi, các loại dược phẩm bổ dưỡng đã sớm được gửi đến phủ Tú Vương. Trong hậu cung, các phi tần có tên tuổi đều ghé qua tẩm điện, không nhất thiết gặp Tú Vương, chỉ cần trò chuyện vài câu với mẫu phi của Tú Vương, An Tần, cũng xem như hoàn thành mục đích.
Khi Tú Vương còn hôn mê, An Tần chỉ biết lo lắng. Nay người đã tỉnh lại, đối diện với các phi tần đến thăm, nhận những ánh mắt ghen tỵ hoặc ngưỡng mộ, dù không thể hiện ra ngoài, An Tần vẫn không tránh khỏi cảm giác hả hê trong lòng.
Tại Cung Cam Tuyền, cung nhân báo cáo tình hình bên phía Tú Vương cho Hiền Phi.
Ngôi vị Hoàng Hậu đã để trống nhiều năm, trước đây được Thục Phi, mẫu phi của Khánh Vương, trông coi. Sau khi Thục Phi gặp chuyện, quyền tạm quản hậu cung chuyển sang Hiền Phi, mẫu phi của Tam Hoàng tử. Tú Vương ở lại cung dưỡng thương, Hiền Phi không dám chểnh mảng, ngoài việc tự mình đến thăm, còn thường xuyên quan tâm tình hình bên đó.
“Nói vậy, hôm nay Tú Vương có thể về phủ nghỉ ngơi rồi.” Nghe tin mới, Hiền Phi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Như vậy nương nương cũng bớt nhọc nhằn hơn.” Cung nữ thân cận Phương Kiều khẽ bĩu môi, nói nhỏ:
“Nhìn An Tần đắc ý chưa kìa!”
Hiền Phi liếc nàng một cái:
“Chớ nói bừa.”
“Nô tỳ chỉ thấy không quen mắt thôi.”
“Đó cũng là lẽ thường tình.”
“Quả nhiên nương nương rộng lượng.” Phương Kiều cười lấy lòng.
Hiền Phi khẽ cười, không nói thêm.
Hoàng thượng ân thưởng, Thái hậu yêu thương vẫn còn ở phía sau, không rộng lượng thì biết làm sao?
Ở trong hậu cung nhiều năm, nàng đã nhìn thấu, trong hoàng cung rộng lớn này, người mà Hoàng thượng thật sự đặt trong lòng không phải là hoàng tử, công chúa, càng không phải những phi tần như họ, mà chính là Thái hậu.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ. Chuyện báo đáp phụ mẫu cảm động lòng người thì nghe nhiều, nhưng chuyện tương tự với thê nhi lại hiếm thấy.
Bên tẩm điện, Hưng Nguyên Đế một lần nữa đến, lần này cùng đi với Thái hậu.
“Nghe thái y nói con có thể về phủ rồi, ai gia mới thực sự yên tâm.”
Mấy ngày qua, tinh thần của Thái hậu đã hồi phục hoàn toàn, nhìn đại tôn tử càng lúc càng vui vẻ, liền hỏi Tú Vương muốn gì.
Tú Vương vội từ chối:
“Có thể cứu được Hoàng tổ mẫu là phúc phận của tôn nhi, sao dám nhận thưởng?”
“Nếu con từ chối, Hoàng tổ mẫu ngược lại sẽ không vui.” Thái hậu nhẹ giọng trách.
“Đã là ý của Hoàng tổ mẫu, ngươi cứ nói ra đi.”
Tú Vương cúi đầu, gò má trắng bệch vì thương tổn nay khẽ ửng hồng, một hồi lâu mới đáp:
“Trưởng giả ban thưởng không dám từ chối, đã là Hoàng tổ mẫu hỏi, tôn nhi xin bẩm.”
“Con cứ nói.” Thái hậu cười hiền từ.
Hưng Nguyên Đế nhìn phản ứng của Tú Vương, trong lòng bắt đầu tò mò không biết hắn muốn gì.
Không lẽ là ngôi vị Thái tử? Ý nghĩ này chợt lướt qua trong đầu Hưng Nguyên Đế, khiến ông bất giác bật cười.
Điều này chắc chắn không thể, dù có muốn, cũng không ai dại mà nói ra.
“Tôn nhi muốn…” Khuôn mặt Tú Vương đỏ bừng, làm nổi bật vẻ anh tuấn thêm vài phần, “Tôn nhi muốn cưới Khấu cô nương làm thê.”