Bắc Trấn Phủ Ty không vì Trung thu mà được thảnh thơi, ngược lại, số quan lại bị bắt vào Chiếu Ngục ngày càng nhiều, khiến người trong Bắc Trấn Phủ Ty đi lại vội vã đến mức tạo thành một làn gió.
Hạ Thanh Tiêu nhận được lệnh triệu, nhanh chóng vào cung yết kiến.
Những ngày gần đây, quan hệ giữa vua và thần thân mật hơn thường lệ, có khi gặp nhau hai ba lần trong một ngày. Vì vậy, giọng điệu của Hưng Nguyên Đế cũng trở nên tự nhiên hơn. Sau khi hỏi qua tình hình vụ án theo thông lệ, Hoàng đế nhắc đến lý do triệu Hạ Thanh Tiêu vào cung.
“Tân Mộc phải giữ lăng cho mẫu thân hắn. Bình thường đã cô quạnh, nay lại đến Trung thu, thật sự có phần hiu quạnh. Thanh Tiêu, ngươi từng cùng Tân Mộc chia ngọt sẻ bùi, quan hệ không tệ, thay trẫm đến thăm hắn một chuyến.”
Hạ Thanh Tiêu hơi chần chừ.
Sự chần chừ này không phải vì không muốn gặp Tân Diệu, mà là ngạc nhiên trước thái độ của Hưng Nguyên Đế đối với Tân Diệu.
Sự coi trọng của Hoàng thượng dành cho nàng khiến Hạ Thanh Tiêu không khỏi bất ngờ.
Đương triều có sáu vị Hoàng tử, ba vị Công chúa, nhưng Hưng Nguyên Đế để lại ấn tượng cho bá quan văn võ không phải là một vị phụ thân nhân từ.
Vậy mà Tân cô nương lại có một vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng thượng, phát hiện này khiến Hạ Thanh Tiêu cảm thấy vui mừng thay cho Tân Diệu.
Là một cận thần của Thiên tử, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc được Hoàng đế sủng ái.
Hưng Nguyên Đế lại hiểu nhầm sự chần chừ của Hạ Thanh Tiêu, liền nhẹ giọng nói: “Trẫm biết Bắc Trấn Phủ Ty đang bận, nhưng bận mấy cũng không gấp trong ngày hôm nay. Sự vất vả của ngươi, trẫm đều thấy rõ, nhân tiện coi như ngươi nghỉ ngơi một chút.”
“Vi thần tuân lệnh.”
Thế là Hạ Thanh Tiêu mang theo vật phẩm được Hưng Nguyên Đế ban tặng, cưỡi ngựa nhanh chóng lên đường tới Hoàng lăng.
Trời thu cao và trong, Hoàng lăng nằm giữa dãy núi trùng điệp nơi ngoại ô kinh thành, khí thu nơi này lại càng thêm nồng đậm.
Tân Diệu mặc bộ áo đơn sắc dày dặn, sau khi dâng hương cho Tân Hoàng hậu, Hạ di và những người khác như thường lệ, nàng bước ra ngoài.
Xung quanh yên tĩnh đến mức tĩnh lặng, trước mắt là rừng cây bạt ngàn, chủ yếu là tùng bách. Xa xa, núi non trùng điệp, tầng mây trắng phủ kín nửa bầu trời.
Tân Diệu không nói lời nào, hai người theo sau là Thiên Phong và Bình An cũng lặng lẽ như những cái bóng.
Tiểu Bát thì lại nhấp nhổm, đôi mắt lanh lợi đảo qua đảo lại, bỗng nhiên sáng lên: “Công tử xem kìa, có người tới!”
Tân Diệu liếc mắt nhìn, liền nhận ra ngay: “Hạ đại nhân.”
“Hạ đại nhân đến rồi?” Tiểu Bát ló đầu ra nhìn, vỗ tay nói: “Đúng là Hạ đại nhân thật!”
Lời vừa dứt, một người một ngựa đã tiến lại gần.
Tân Diệu bước nhanh về phía trước, bên môi bất giác hiện lên ý cười: “Hạ đại nhân, sao ngài lại tới đây?”
Hạ Thanh Tiêu đến một mình, tay mang vật phẩm bước tới: “Hoàng thượng nhớ nhung Tân Đãi chiếu, nên phái ta mang một ít đồ tới.”
Đồ Hoàng thượng ban tặng, không quan trọng ở độ quý giá, mà ở ý nghĩa của nó. Trong hai hộp đồ ăn mà Hạ Thanh Tiêu mang đến, một hộp đựng đầy trái cây tươi, hộp còn lại là bánh đoàn viên, kèm theo một đôi đèn hoa tinh xảo.
Tân Diệu gọi một tiếng Tiểu Bát, Tiểu Bát lập tức nhận lấy đồ rồi mang đi cất.
Hạ Thanh Tiêu trước tiên đến dâng hương cho Tân Hoàng hậu, sau đó cùng Tân Diệu đi dạo trong Hoàng lăng.
Hoàng lăng rất lớn, rất trống trải, rất yên tĩnh. Gió thu không chút kiêng nể cuốn lấy tà áo, lá rụng như những cánh bướm khô chập chờn bay múa.
Hạ Thanh Tiêu nhìn người đi bên cạnh.
Suốt một tháng nay y bận rộn với công việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ lần trước. Tân cô nương trông càng thêm trầm tĩnh, như dòng suối trong trẻo chảy từ mùa hè sang mùa thu, từng chút từng chút rũ bỏ sự nóng nảy.
“Tân Đãi chiếu không mang thêm nhiều người tới sao?” Hai người sóng vai đi, giọng điệu của Hạ Thanh Tiêu khi không có Thiên Phong và những người khác ở gần trở nên thân mật hơn.
“Hoàng lăng vốn có quan binh canh giữ, mọi việc đều có người phụ trách, mang thêm người tới cũng không cần thiết.” Tân Diệu nhẹ nhàng phủi chiếc lá khô rơi trên tay áo, “Hạ đại nhân khi nào trở về?”
Hạ Thanh Tiêu dừng lại một chút, nói: “Sáng sớm mai.”
Tân Diệu ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên:
“Đại nhân sẽ lưu lại?”
Hạ Thanh Tiêu cố gắng giữ vẻ như không có gì:
“Hoàng thượng lệnh cho ta ở lại cùng Tân Đãi chiếu qua Trung thu mới được hồi kinh.”
Tân Diệu khẽ cụp mắt, nhìn những chiếc lá rơi bị gió đuổi theo, lời sắp thốt ra lại âm thầm nuốt xuống.
Nàng vốn định hỏi, lệnh của Hoàng thượng chỉ đơn thuần như vậy thôi sao? Nhưng nghĩ lại, giữa hai người không thể hứa hẹn với nhau điều gì, hỏi câu ấy thì thật không đúng lúc.
“Người đông ngắm trăng sẽ náo nhiệt hơn, chỉ e rằng phải làm phiền đại nhân cùng ta ăn chay.”
Hạ Thanh Tiêu mỉm cười:
“Ta vốn cũng thường ăn chay.” (là do anh nghèo hay sao ~^^~ - lời Editor)
Tân Diệu lại hỏi về diễn biến tiếp theo của vụ án Đặng Các lão.
“Vụ án này đã liên lụy đến hàng trăm người, hơn nữa còn có xu hướng mở rộng…”
Tân Diệu chăm chú lắng nghe, rồi hỏi:
“Về dấu ấn chữ ‘Quân’, Đặng Sùng Cảnh đã nói gì?”
“Hắn nói không biết.” Khấu Thanh Thanh ngừng một chút, bổ sung:
“Dù đã dùng hình phạt nhưng vẫn kiên trì phủ nhận. Dựa vào việc trước đây Đặng Sùng Cảnh nhanh chóng thừa nhận mình là kẻ chủ mưu dùng rắn độc hãm hại nàng, có thể thấy hắn không phải là người cứng đầu.”
“Vậy có nghĩa, Đặng Sùng Cảnh không phải người cùng tuyến với Châu Thông.”
Châu Thông là kẻ đã hại c.h.ế.t Tân Hoàng hậu, lần theo hắn đến Bùi Thị lang, nhưng vụ án bị gián đoạn khi Bùi Thị lang chịu tội.
“Đừng vội, sớm muộn cũng sẽ sáng tỏ.” Lời của Hạ Thanh Tiêu không chỉ đơn thuần là an ủi.
Những lão thần mà Hoàng thượng lệnh cho hắn tập trung điều tra, phần lớn đều xuất thân từ các đại tộc gốc rễ sâu dày ở miền Nam. Những người này hiếm khi tham gia từ đầu trong công cuộc chinh phạt của Hưng Nguyên Đế, mà phần nhiều là thấy thế lực của ngài lớn mạnh rồi mới đến quy thuận. Giữa họ có thể có bất đồng chính kiến, xung đột lợi ích, hay ân oán cá nhân, nhưng cũng tồn tại một lợi ích chung. Lợi ích này không phải muốn từ bỏ là có thể từ bỏ, phía sau họ là gia nghiệp trăm năm của thế tộc, vô số con cháu dòng tộc.
Mà hiện nay, Tân cô nương chính là kẻ thù chung của họ. Chỉ cần nàng còn hoạt động trong triều chính, họ sẽ không yên ổn.
Đêm nhanh chóng buông xuống. Khác hẳn sự rực rỡ hoa lệ của hoàng cung, nơi hoàng lăng yên tĩnh, thanh khiết, ánh trăng ở đây cũng thêm phần sáng lạnh.
Tân Diệu bái nguyệt, gọi Tiểu Bát cùng mấy người chia nhau bánh đoàn viên, rồi cùng Hạ Thanh Tiêu bước lên một đài cao, lặng lẽ ngắm trăng.
Vầng trăng cô tịch, rải xuống một lớp sương tuyết lạnh lẽo.
Hạ Thanh Tiêu lén nhìn người đang ngẩng đầu ngắm trăng, chợt nhớ đến ngày ấy, nàng sốt cao lẩm bẩm đọc câu thơ:
“Tiếc thay trăng thanh đêm vắng, không người tựa lầu.”
Kỳ thực không phải vậy. Ít nhất khoảnh khắc này, Trung thu năm nay, họ cùng nhau ngắm trăng.
Những cảm xúc tiêu cực tích tụ mấy ngày qua vì bắt giữ, thẩm vấn không ngừng của Hạ Thanh Tiêu dần tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự mãn nguyện.
Gió lớn nổi lên, thổi tung áo choàng của hai người, mang theo hơi lạnh núi rừng.
“Có hơi lạnh rồi, nên về phòng nghỉ sớm thôi.” Dù khát khao thời gian ngừng lại, lý trí của Hạ Thanh Tiêu không cho phép hắn làm vậy.
Tân Diệu không uống rượu, không sốt, lý trí chẳng kém người bên cạnh:
“Ừ, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Về việc Hạ Thanh Tiêu nghỉ tại đâu, nơi đây còn nhiều phòng trống, Tân Diệu dặn Tiểu Bát sắp xếp rồi cũng không hỏi thêm.
Sáng hôm sau, Tân Diệu tiễn Hạ Thanh Tiêu rời đi. Lăng Giám quản lý hoàng lăng cung kính theo cùng. Đoàn người chưa đi được bao xa thì thấy một người cưỡi ngựa lao đến.
Hạ Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Người đến là một Cẩm Y Vệ, lại đến gấp như vậy, xem ra đã có chuyện lớn xảy ra.