Tôn Nham khẽ sững lại một chút, sau đó lập tức phụ họa:
“Trước đây đã có rất nhiều người nói Khấu cô nương rất giống với Trưởng Công chúa điện hạ.”
“Giống hoàng muội sao?”
Hưng Nguyên Đế trong đầu hiện lên dung nhan của Trưởng Công chúa Chiêu Dương, quả thực nhận ra vài nét tương đồng giữa hai người.
Nhưng trong lòng ông vẫn có một cảm giác kỳ quặc khó xua tan.
“Rất nhiều người nói Khấu cô nương giống Trưởng Công chúa sao?”
“Đúng vậy ạ, ngày Trùng Dương, Khấu cô nương và Trưởng Công chúa điện hạ cùng ở Bạch Lộ Sơn, đã có không ít người nhận ra điều này. Trưởng Công chúa điện hạ thậm chí còn vì vậy mà nói chuyện với Khấu cô nương.”
“Thế à.” Hưng Nguyên Đế thầm nghĩ, thật ra Khấu cô nương chỉ giống hoàng muội vài phần, nhưng lại giống ông đến tám chín phần.
Chuyện này mà nói ra thì thực không tiện.
Ông âm thầm nén lại ý định tiếp tục bàn luận về Khấu cô nương, đi về phía án thư chuẩn bị xử lý chút chính vụ.
Đã là ngày hai mươi tám tháng Chạp rồi, những năm trước vào thời điểm này, bá quan sớm đã nghỉ ngơi. Nhưng năm nay, do địa chấn bất ngờ tại Định Bắc, việc cứu trợ thiên tai trở thành ưu tiên hàng đầu, nhiều quan viên vẫn còn bận rộn, Hưng Nguyên Đế lại càng không được thảnh thơi.
Trên án thư chất đầy tấu chương, tiện tay cầm lấy một bản mở ra, chỉ đọc vài dòng đã khiến lòng người trĩu nặng.
Đọc vài quyển tấu chương, Hưng Nguyên Đế dừng tay, bỗng nhớ ra một chuyện:
“Tôn Nham, trẫm nhớ mấy ngày trước ngươi đã trình quyển sách mới của tiên sinh Tùng Linh lên.”
“À, đúng vậy.” Tôn Nham lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Hoàng thượng sau ngần ấy thời gian vẫn nhớ đến.
“Sách đâu?”
Tôn Nham lập tức bước tới lục lọi, từ đống giấy tờ tìm ra một quyển sách, hai tay dâng lên:
“Bệ hạ, đây ạ.”
Hưng Nguyên Đế nhận lấy sách, lơ đãng liếc nhìn một lượt.
So với đa phần thoại bản, quyển sách này có vẻ mỏng hơn, đây cũng là lý do giá bán chỉ hai trăm văn một cuốn. Hai chữ “Tây Du” đập vào mắt khiến Hưng Nguyên Đế mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Ông không nghĩ nhiều, day day ấn đường để giảm bớt mệt mỏi, rồi tùy ý lật mở sách ra.
Trước khi xảy ra địa chấn, ông quả thực có chút hứng thú với sách mới của tiên sinh Tùng Linh, chỉ vì bận rộn mà tạm gác lại. Hiện tại, ngày đêm lo lắng cho Định Bắc, lòng dạ đã chẳng còn tâm trạng đọc sách nhàn tản.
Hưng Nguyên Đế hiểu rõ tâm lý mình, ông mở quyển sách này ra chẳng qua vì Khấu cô nương là Đông gia của Thư quán Thanh Tùng. Không thể cứ mãi giữ nội thị để trò chuyện về Khấu cô nương, vậy thì xem sách của thư quán nàng xuất bản vậy.
“Truyền thuyết kể rằng, ở phía nam Lạc Giang có một ngọn Hoa Quả Sơn. Trên núi có một tảng tiên thạch... Một ngày nọ, tiên thạch nứt ra, lăn ra một quả trứng đá. Quả trứng đá gặp gió hóa thành một con khỉ đá...”
Tiếng chân ghế cọ mạnh xuống nền đất vang lên, Hưng Nguyên Đế bất chợt đứng bật dậy, tấu chương rơi đầy dưới đất.
Tôn Nham chờ sẵn bên cạnh giật mình kinh hãi:
“Bệ hạ!”
“Quyển sách này là của tiên sinh Tùng Linh viết sao?” Hưng Nguyên Đế nắm c.h.ặ.t *Tây Du* hỏi.
Biểu cảm của Hưng Nguyên Đế khiến Tôn Nham càng thêm lo lắng, nhưng trên mặt tuyệt đối không dám lộ ra chút nào:
“Khởi bẩm bệ hạ, *Tây Du* là sách mới của tiên sinh Tùng Linh, đã được Thư quán Thanh Tùng phát hành vào ngày mồng một tháng Chạp. Nghe nói sau Tết Nguyên Tiêu sẽ có tập thứ hai...”
Hưng Nguyên Đế tuy không đọc *Tây Du* ngay từ đầu, nhưng Tôn Nham vẫn luôn chú ý đến thông tin liên quan đến sách mới của tiên sinh Tùng Linh, chính là để phòng trường hợp Hoàng thượng bất chợt hỏi đến mà không biết trả lời.
Những lời phía sau của Tôn Nham, Hưng Nguyên Đế căn bản không nghe lọt, trong đầu chỉ toàn là những gì vừa đọc được.
Hoa Quả Sơn, tiên thạch...
Hồi đó, Hân Hân vì trốn nạn mà đến nơi bọn họ. Sau này hắn từng hỏi Hân Hân là người ở đâu, phụ mẫu thế nào. Hân Hân cười đáp rằng, nàng sống ở Hoa Quả Sơn, từ trong tảng đá chui ra...
Câu nói ấy, dù trước mặt hoàng muội nàng cũng chưa từng nói, hắn luôn xem đó là lời nói đùa riêng giữa phu thê.
Vị tiên sinh Tùng Linh này, nhất định rất quen thuộc với Hân Hân!
“Tôn Nham!”
“Nô tài có mặt.”
“Lập tức truyền Trường Lạc Hầu tiến cung.”
“Vâng.” Tôn Nham trong lòng dấy lên muôn vàn suy đoán, nhưng không dám để lộ chút biểu cảm nào, nhanh chóng sắp xếp công việc.
Hạ Thanh Tiêu nhận được khẩu dụ, lập tức vào cung.
“Vi thần bái kiến bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế không kịp tỏ vẻ thân tình với cháu trai, liền phất tay: “Thanh Tiêu, ngươi lập tức đưa tiên sinh Tùng Linh đến trước mặt trẫm.”
“Tuân lệnh.” Ánh mắt Hạ Thanh Tiêu khẽ động, rời hoàng cung, trực tiếp hướng đến Thư quán Thanh Tùng.
Trên trời tuyết vẫn lác đác bay, trên đường phố người qua lại thưa thớt, cửa của Thư quán Thanh Tùng đã đóng kín.
Hạ Thanh Tiêu tiến lên gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở, Lưu Chu nhìn thấy Hạ Thanh Tiêu, sững sờ một chút rồi vội vàng nghiêng người: “Hạ đại nhân, mời vào.”
Trong sảnh thư quán, Hồ chưởng quầy đang cùng Thạch Đầu sắp xếp giá sách, thấy Hạ Thanh Tiêu bước vào liền nhanh chóng chào hỏi: “Hạ đại nhân đến rồi.”
“Thư quán thế này là…”
“Đông gia bảo từ mai sẽ đóng cửa, mùng tám khai niên mới mở lại.” Hồ chưởng quầy cười nói.
“Khấu tiểu thư có ở phía sau không?”
Hồ chưởng quầy thu lại nụ cười, thoáng trầm xuống: “Không có, Đông gia đã về phủ Thiếu khanh rồi.”
Hạ đại nhân đã khác trước, ngày xưa đến Thư quán Thanh Tùng là để xem sách, sau này đa phần đều vì tìm Đông gia.
Tâm ý ban đầu chẳng còn nữa rồi.
Hồ chưởng quầy thầm thở dài trong lòng.
“Vậy quấy rầy rồi.” Hạ Thanh Tiêu nói một câu khách khí, vội vã rời đi.
Hồ chưởng quầy nhanh chóng bước ra cửa, ngóng nhìn ra ngoài.
“Chưởng quầy, nhìn gì vậy?” Lưu Chu chen lại gần, thắc mắc hỏi.
Hồ chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu: “Ngươi xem hướng Hạ đại nhân đi, chẳng phải là đến phủ Thiếu khanh sao?”
Quả nhiên, Hạ Thanh Tiêu thúc ngựa thẳng đến phủ Thiếu khanh.
Đoạn Thiếu khanh nhận được bẩm báo của gia nhân, còn tưởng mình hoa mắt ù tai.
Buổi trưa đâu có uống nhiều, chẳng lẽ say rồi?
Đến khi tận mắt thấy Hạ Thanh Tiêu khoác trên mình bộ cẩm y, ông ta vẫn ngơ ngác.
Hạ Thanh Tiêu đến phủ Thiếu khanh làm gì?
“Đoạn đại nhân, Khấu tiểu thư có ở quý phủ không?” Hạ Thanh Tiêu vào thẳng vấn đề.
Đoạn Thiếu khanh trợn mắt kinh ngạc.
Đến tận nhà tìm nữ nhi?
Chuyện, chuyện này... Thật không biết xấu hổ! Còn ra thể thống gì nữa!
“Khấu tiểu thư không có ở đây sao?”
Đoạn Thiếu khanh mặt thoáng trầm xuống: “Không biết Hạ đại nhân tìm Thanh Thanh có chuyện gì?”
Hạ Thanh Tiêu hướng lên, chắp tay hành lễ:
"Hoàng thượng muốn tìm hiểu chuyện về Thư quán Thanh Tùng. Nếu Khấu tiểu thư đang ở trong quý phủ, xin mời nàng mau ra, để tránh để Hoàng thượng phải chờ lâu."
"Hoàng thượng muốn truyền nàng vào cung?" Đoạn Thiếu khanh ngạc nhiên.
"Hoàng thượng tạm thời lệnh cho tại hạ đến tìm hiểu trước."
Đoạn Thiếu khanh quan sát nét mặt của nam nhân đối diện, rồi bỏ qua sự nghi hoặc.
Hạ Thanh Tiêu dù có lớn gan đến đâu cũng không thể giả truyền thánh chỉ.
Ông ta không do dự thêm, lập tức sai hạ nhân đến Vãn Thanh Cư mời người.
Trên đường Tân Diệu tiến về hoa sảnh, nàng xác nhận lại với hạ nhân đến mời mình:
"Là Trấn Phủ sứ của Cẩm Y Vệ, Hạ đại nhân sao?"
"Đúng vậy."
Tân Diệu vội bước qua con đường lát đá xanh của phủ Thiếu khanh, trong lòng dâng lên dự đoán: Hạ đại nhân trực tiếp đến cửa phủ Thiếu khanh tìm nàng, e rằng có liên quan đến người trong cung kia.
Chỉ là một lần gặp mặt tại Hà Viên, không lý nào lại kéo theo sự việc này. Một vị quân vương chỉ vì một cô nương có nét giống mình mà phái Cẩm Y Vệ đến tận cửa thì quá hoang đường.
Vậy thì, Tân Diệu khựng lại, thần sắc khẽ biến đổi.
Nhưng trong lòng, phản ứng còn lớn hơn: Nhất định là vì *Tây Du*!
Trước đây, khi Tân Diệu nói với Hạ Thanh Tiêu rằng nàng có cách khiến Hưng Nguyên Đế chủ động điều tra chuyện Uyển Dương trước năm mới, nàng chính là nhắm vào quyển sách *Tây Du*.
Nàng cũng từng nghĩ có khả năng Hưng Nguyên Đế chưa đọc ngay, nhưng tin rằng, với cơn sốt *Tây Du* từng tập được phát hành, sớm muộn gì người ấy cũng sẽ biết đến.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là nàng đã mạnh miệng trước mặt Hạ đại nhân.
Giờ xem ra, thời gian vẫn trong dự đoán.
Tân Diệu kìm nén suy nghĩ, bước vào tiền sảnh.