Chương Húc bừng tỉnh, vội lắc đầu: “Tôn nhi không nói gì cả.”
Hắn đã hứa giữ bí mật giúp Khấu tiểu thư, tuyệt đối không thể nói cho tổ mẫu biết.
Húp vội vài thìa canh t.hịt dê, Chương Húc ngồi không yên: “Tổ mẫu, tôn nhi có việc phải ra ngoài một lát.”
Chu lão phu nhân ngạc nhiên: “Trời lạnh thế này, sao vừa về đã lại đi?”
“Chợt nhớ ra có việc gấp. Trước giờ cơm trưa, à không chắc giờ nào về nữa. Nếu không kịp về dùng cơm, tôn nhi sẽ nhờ người báo lại với tổ mẫu.”
Chương Húc vội vã bước ra ngoài, đi được hai bước bỗng quay đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Chu lão phu nhân: “Tổ mẫu, người có tiền lẻ không? Nếu có thì cho tôn nhi mượn, đỡ phải quay về viện lấy.”
Chu lão phu nhân bảo tỳ nữ lấy tiền đưa cho hắn: “Mang theo vài người đi cùng, đừng đến mấy chỗ linh tinh.”
“Tôn nhi biết rồi, người yên tâm.” Chương Húc bước nhanh ra cửa.
Chu lão phu nhân nhíu mày, căn dặn: “Đi theo công tử, xem hắn đi đâu.”
Với đứa cháu trai duy nhất, Chu lão phu nhân tuyệt đối không dám lơ là.
Chương Húc nhanh chóng lên xe ngựa: “Đến Thư quán Thanh Tùng.”
Hắn muốn mời Khấu tiểu thư dùng cơm!
Tết sắp đến, trận động đất lớn ở vùng Định Bắc đối với đa số bá tánh kinh thành chỉ là câu chuyện bàn trà. Người ta vẫn tiếp tục thăm hỏi thân thích, lo liệu hàng Tết, phố phường vẫn tấp nập như cũ.
Thư quán Thanh Tùng chẳng mấy chốc đã hiện ra trước mắt. Chương Húc nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng bước vào.
“Xin hỏi, Khấu tiểu thư có ở đây không?”
Hồ chưởng quầy ngước mắt nhìn, hóa ra là kẻ ăn chơi thứ hai.
Gần đây, lão chưởng quầy âm thầm xếp hạng những kẻ trẻ tuổi có ý đồ nhắm đến Đông gia, Đới công tử là kẻ ăn chơi hạng nhất, còn Chương công tử là hạng nhì.
Ngoài ra, Hạ đại nhân và Khổng công tử xếp cùng một hạng, còn lại có tầng lớp hàn môn, hiện chỉ có một người là Cốc Ngọc. Còn những kẻ nhắm vào tài sản của Đông gia, tất cả đều xếp vào nhóm lộn xộn.
Không còn cách nào khác, Hồ chưởng quầy đã có tuổi, việc tính toán sổ sách đã ngốn không ít trí lực, mà Đông gia cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện này khiến lão phải bận tâm. Phân loại thế này đỡ mất công nhớ.
“Chương công tử tìm Đông gia chúng tôi sao?” Chưởng quầy Hồ cười niềm nở hỏi.
“Đúng vậy. Khấu tiểu thư có rảnh không?”
“Thật không may, Đông gia của chúng tôi đã đến phủ Thiếu khanh, có thể sẽ lưu lại đó một thời gian.” Chưởng quầy Hồ vừa nói vừa cười đến nỗi cả nếp nhăn cũng hiện lên.
“Sao không nói sớm.” Chương Húc hậm hực hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Xe ngựa vẫn đỗ bên đường. Chương Húc vốn háo hức đến đây lại không gặp được, cũng chẳng còn hứng thú đi nơi khác, bèn bảo xa phu đưa hắn về nhà ngay.
Người hầu lén bám theo trở về Chương phủ, báo lại với Chu lão phu nhân: “Công tử đến Thư quán Thanh Tùng tìm Khấu cô nương.”
“Tìm Khấu cô nương?” Chu lão phu nhân đã nghe phong thanh về vị biểu cô nương ở phủ Thiếu khanh này, nghe người hầu thuật lại, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Chẳng lẽ A Húc có ý với Khấu cô nương?
Chuyện Khấu tiểu thư phát cháo cứu người, Chu lão phu nhân cũng đã nghe qua. Bà công nhận cô gái này có tấm lòng tốt, nhưng chỉ vì cảm tạ người khác tìm mèo mà rải tiền như mưa, phong cách như thế không hợp với gia phong nhà họ.
Trong bữa tối, Chu lão phu nhân thử dò hỏi: “A Húc, con biết Khấu tiểu thư không?”
Chương Húc cảnh giác: “Sao vậy?”
Chẳng lẽ bí mật Khấu cô nương biết xem tướng đã bị lộ?
Chu lão phu nhân chợt thấy lòng trĩu nặng.
Ánh mắt của Húc nhi thế kia, xem ra nỗi lo của bà không sai.
“Ta nghe nói Khấu cô nương phát cháo cứu tế, lại nghe rằng thư quán của nàng nằm ngay gần Quốc Tử Giám, nên tò mò hỏi thăm chút thôi.”
“Ồ.” Chương Húc thở phào nhẹ nhõm. “Tôn nhi có biết Khấu cô nương, nhưng chúng ta không quen thân.”
“Vậy à.” Chu lão phu nhân không hỏi thêm, quay sang gọi một bà tử quản sự lanh lợi, dặn ngày mai đến Thư quán Thanh Tùng gặp thử Khấu cô nương.
---
Bên phủ Thiếu khanh, lão phu nhân tỏ vẻ tán thưởng hành động phát cháo của Tân Diệu: “Mẫu thân của con khi còn trẻ cũng mềm lòng như thế, không đành lòng thấy người khác chịu khổ.”
Bà vốn định giữ cháu gái ở nhà, nhưng nếu phát chút cháo, tiêu ít tiền mà đổi lấy danh tiếng tốt cho phủ Thiếu khanh thì vẫn đáng.
Còn Đoạn Thiếu khanh thì một vạn lần không muốn, chỉ hận cháu gái lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người, làm hắn không tiện ra tay vào lúc này.
---
Trong khi đó, các phu nhân thì bận rộn lo lắng chuyện hôn nhân của con cháu, còn Hưng Nguyên Đế và một nhóm đại thần thì tập trung toàn bộ tinh thần vào việc cứu trợ thiên tai.
Tin báo từ Định Bắc liên tiếp được gửi đến. Những tờ giấy mỏng manh tưởng chừng nhẹ bẫng, nhưng lại nặng như đá đè lên lòng quân thần.
Tình hình vùng thiên tai còn nghiêm trọng hơn dự đoán ban đầu.
Những ngày qua, bạc từ quốc khố như nước chảy đi, vật tư cứu trợ không ngừng được vận chuyển đến Định Bắc. Đến lúc này, triều đình buộc phải đối mặt với một vấn đề không thể tránh né: Hết tiền rồi.
Đại Hạ đất rộng người đông, vì vậy khó tránh khỏi việc khắp nơi, từ nam chí bắc, không ngừng xảy ra thiên tai.
Mùa hè năm nay, quốc khố đã hao hụt không ít vì lũ lụt ở miền nam, lại thêm hạn hán mùa xuân ảnh hưởng đến mùa màng. Giờ đây, động đất ở Định Bắc khiến quốc khố cạn kiệt.
Lấy tiền ở đâu đây? Các đại thần tranh luận không ngớt. Chương Thủ phụ điêu luyện như chơi thái cực quyền, còn Hưng Nguyên Đế thì thái dương giật giật, chỉ muốn lật đổ long án.
Nhưng long án thì không thể lật, đồ vật hỏng rồi lại phải chi tiền sửa chữa. Hưng Nguyên Đế day day chân mày, vô thức nhớ đến một người.
Đây là thói quen nhiều năm của ông. Mỗi khi gặp khó khăn, ông luôn không kiềm được mà nghĩ đến vị hoàng hậu đã rời đi.
Ngày ấy, tiền đồ khó đoán, chông gai trùng trùng, nàng luôn có thể nghĩ ra những cách vừa kỳ lạ vừa thực tế.
Nếu Hân Hân còn ở đây, nhất định sẽ giúp ông chia sẻ nỗi lo, chứ không giống những lão thần này, chỉ biết đá trách nhiệm qua lại.
Trong tiếng tranh luận của quần thần, Hưng Nguyên Đế mải mê suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách: “Hô hào phú hộ kinh thành quyên bạc đi.”
Quyên tiền?
Các đại thần nhìn nhau, lòng đầy căng thẳng.
Quyên bao nhiêu? Quyên thế nào? Bọn họ cũng phải quyên sao?
“Trẫm nghe nói Khấu cô nương, Đông gia của Thư quán Thanh Tùng, chỉ với một thư quán nhỏ mà cũng thu về bạc như nước. Điều này cho thấy rất nhiều của cải trong thiên hạ nằm trong tay thương nhân giàu có. Nay triều đình gặp khó khăn, nếu những nhà giàu đều có thể bỏ ra một ít tiền tài, sẽ giúp dân Định Bắc vượt qua hoạn nạn.”
Dưới ánh mắt ép buộc của mọi người, Chương Thủ phụ lên tiếng: “Bệ hạ, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy—”
“Ai nói không có. Năm đó...” Hưng Nguyên Đế dừng lời, sắc mặt trầm xuống. “Cứ quyết vậy đi, nếu không các khanh lập tức nghĩ ra cách khác cho trẫm.”
“Bệ hạ, nếu dùng danh nghĩa triều đình, e rằng không thích hợp.”
Hưng Nguyên Đế nhìn Chương Thủ phụ với ánh mắt kỳ lạ: “Sao cần dùng danh nghĩa triều đình? Phu nhân, công tử của các ái khanh, hoặc một thương nhân nhân từ nào đó, trẫm tin người tốt trong thiên hạ không ít, ắt sẽ có người tự nguyện quyên tiền và kêu gọi người khác.”
Chúng thần: “…”
Hưng Nguyên Đế quét mắt nhìn mọi người, bình thản nói: “Vậy đi, đến lúc đó tổ chức một bữa tiệc thiện nhân. Ai quyên trên ngàn lượng sẽ được mời dự tiệc, do Tú Vương thay trẫm chiêu đãi những thiện nhân ấy.”
Chúng thần nhìn nhau, đồng loạt cúi chào: “Bệ hạ thánh minh.”
Hoàng thượng thật sự rất “yêu thương” Tú Vương điện hạ.