Tư Cách Của Một Con Đĩ

Chương 44:Episode 44



Ngoại truyện 3 ( Nội tâm nhân vật Khoa)

 
 
Trên đời này người ta có rất nhiều mơ ước, mơ ước giàu sang, mơ ước ấm no, mơ ước giỏi giang, thành công... còn với tôi chỉ mơ ước duy nhất có một mái ấm để trở về. Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi luôn tất bật với công việc, tôi không biết họ làm gì, chỉ biết bố tôi có một công ty lớn. Ông luôn bận rộn với trăm nghìn công việc của mình nên thời gian dành cho tôi gần như rất ít. Có lẽ mẹ tôi cũng cảm nhận được điều đó, cuối cùng bà để lại toàn bộ cổ phần công ty cho bố quản lý ở nhà chăm sóc cho tôi.

 
 
Năm tôi mười tuổi, buổi sáng khai trường năm cuối cấp tiểu học bố tôi dắt về một đứa con gái kém tôi khoảng ba tuổi rồi nói:

 
 
\- Đây là Dương\, em gái con\, từ nay Dương sẽ ở cùng chúng ta\.

 
 
Lần đầu tiên tôi thấy bố kiên định như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi khóc. Mẹ khóc rất to, mặc cho tôi và Dương đứng đó. Tôi mười tuổi, tuy còn nhỏ cũng đủ hiểu đứa con gái này là con riêng của bố tôi với nhân tình. Hôm ấy bố mẹ tôi cãi nhau rất lớn, tôi đứng nép ở cửa phòng còn thấy bố đánh mẹ. Bàn tay bố in hằn trên đôi má mẹ rồi bỏ đi. Cả đêm mẹ không ngủ, chỉ ngồi bó gối dưới góc cửa, bóng lưng mẹ in lên vách tường cô đơn đến đau lòng. Trước kia dù bố không dành nhiều thời gian cho tôi nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình trọn vẹn, còn bây giờ gia đình ấy đã không còn là của tôi nữa rồi.

 
 
Những ngày Dương đến, bố tôi đi làm dù sớm hay muộn cũng đều dành thời gian cho nó. Bố ôm nó vào lòng, bố mua cho nó những món đồ nó thích, bố làm những việc mà trước kia chưa từng làm với tôi. Tôi đã từng thòm thèm biết bao nhiêu cái ôm của bố, lúc đó đó tôi cũng ngây thơ cho rằng chỉ cần chạy ra ôm lấy bố bố cũng sẽ đáp trả lại như với Dương. Thế nhưng không! Bố đến một cái liếc mắt cũng không nhìn tôi, cuối cùng chỉ có mẹ lại ôm tôi dỗ dành.

 
 
Khi Dương đến ở được một năm, một buổi chiều vừa đi học về đột nhiên bố tôi cầm một chiếc roi mây quất liên tiếp vào người tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì chỉ thấy đau là oà lên khóc. Bố thấy vậy càng quất mạnh rồi gào lên:

 
 
\- Câm mồm\.

 
 
Mẹ tôi lúc đó cũng khóc, vừa khóc vừa lao ra ôm chặt lấy tôi van xin:

 
 
\- Em xin anh\, đừng đánh con\.

 
 
Bố tôi thấy vậy lôi xềnh xệch mẹ tôi vào phòng khoá cửa trái, tôi không biết bố mẹ nói gì chỉ nghe loáng thoáng bố nói "Nó không phải con tao". Lần đầu tiên bố đánh tôi như vậy, cũng là lần đầu tiên bố mở cánh cửa địa ngục để đẩy tôi vào. Những ngày sau đó, mỗi lần về nhà bố đều đánh tôi nhừ tử, cả người tôi đầy những vết hằn của roi mây quất. Lần đầu tiên tôi khóc, lần thứ hai tôi khóc, nhưng đến lần thứ ba, thứ tư, thứ n tôi đã chai sạn đến mức bố đánh cũng im lặng. Những vết thương trên người tôi rỉ cả máu, ngày hôm sau lại tiếp tục chịu cực hình nhưng tôi chỉ trân trân nhìn bố không rơi một giọt lệ. Hình như tôi càng như vậy bố càng căm ghét tôi, còn nhớ có lần bố mang tôi dốc ngược đầu treo lên cây xà ngang ở góc vườn rồi dùng roi quất. Mẹ tôi bị khoá trái cửa trong phòng gào khóc thảm thiết nhưng bố vẫn không tha. Tôi nhìn mẹ cũng bật khóc, tôi không khóc vì đau, không khóc vì trận đòn roi của bố mà khóc vì thương mẹ. Mẹ tôi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đập đầu vào tường đến chảy cả máu bố mới buông tha cho tôi. Sau này bố còn đánh tôi rất nhiều lần, nhưng có lẽ đánh mãi cũng chán, cuối cùng ông bắt tôi trở về ngoại. Tôi và mẹ từ ấy cũng cắt đứt liên lạc, có vài lần tôi nhớ mẹ quá bắt xe lên tìm đều bị bố đánh cho nhừ tử, mẹ tôi thấy vậy dặn để mẹ về tìm chứ đừng ngốc nghếch lên tìm mẹ. Những năm ấy chuyện gia đình công an ít giải quyết, bà ngoại cũng không cho mẹ đệ đơn ly hôn vì sợ mang tiếng gái một đời chồng, bố tôi lại có quyền có thế nên mẹ chỉ biết im lặng chịu đựng. Có đợt mẹ sắm cho tôi cái điện thoại, thi thoảng có gọi cho tôi, nhưng sau đó bị bố phát hiện bố xuống tận dưới nhà bà ngoại đánh tôi một trận, từ đó tôi và mẹ đến ngay cả việc nói chuyện với nhau cũng không thể. Mấy năm ở nhà bà ngoại tôi mới thấu hiểu cảm giác có nhà không thể về là thế nào, có muốn gặp mẹ cũng không thể nào được gặp. Tôi nhớ mẹ nhưng không dám khóc, chỉ sợ khóc lóc mẹ biết mẹ tìm đến tôi lại bị bố hành hạ. Tuổi thơ tôi là con chim lạc mẹ, biết mẹ ở đâu cũng không đủ can đảm mà bay đến cho mẹ vỗ về. Sau này tôi mới biết hoá ra bố nghe lời nhân tình nghi ngờ tôi không phải con bố mà đối xử với tôi như vậy. Khi ấy tôi đã từng nghĩ ví dụ tôi có là con riêng của mẹ thì đã sao? Bố tôi chẳng phải cũng có một đứa con riêng là cái Dương sao? Nhưng rồi khi lớn tôi cũng hiểu có những thứ không phải tôi nghĩ vậy thì chưa chắc người ta đã nghĩ vậy.

 
 
Tôi ở nhà bà ngoại được gần ba năm thì bố mẹ tôi xuống đón tôi về. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hành hạ tôi bố tôi đối xử dịu dàng với tôi như vậy. Tất nhiên tôi cũng biết phải phải tự dưng mà ông thay đổi thái độ, chẳng qua mẹ tôi đi xét nghiệm ADN, tôi và ông cùng huyết thống, những nghi ngờ kia bị dẹp bỏ ông mới chấp nhận tôi. Thế nhưng có trở về, có sống một cuộc sống no ấm, có không bị bố đánh nữa thì vĩnh viễn cũng chẳng quay lại được như trước nữa rồi, hơn một năm hành hạ tôi trước mặt mẹ, ba năm đuổi tôi đi biến tôi chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi cũng đủ để khoảng cách của tôi và bố không bao giờ được lấp đầy. Những trận đòn roi, những câu chửi ám ảnh tôi đến mãi khi tôi trưởng thành tôi vẫn không thể quên. Có lẽ chính vì tuổi thơ bất hạnh tôi trở thành một thằng con trai lầm lì, ít nói, ít cười. Mỗi lần đi học về tôi đều vào phòng đóng chặt cửa, bố tôi có hỏi nhiều khi tôi cũng không buồn trả lời. Thế giới xung quanh tôi chỉ có những tổn thương không bao giờ lấp đầy nổi. Đối với Dương, tôi không lạnh nhạt, cũng không quá thân thiết, nhiều khi thấy nó cố gắng nói chuyện tôi chỉ đáp lại vài câu cho có lệ, trong nhà trừ mẹ tôi gần như tôi không muốn tiếp xúc với bất cứ ai.

 
 
Mười tám tuổi tôi giành được học bổng và đi du học. Bốn năm xa nhà, tôi mới thấy thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, có nơi gọi là gia đình nhưng tôi đã không còn muốn về như hồi còn nhỏ nữa rồi. Nơi ấy ngoài mẹ, tôi không có cách nào để thân quen với những con người khác. Sau khi học xong ở nước ngoài tôi trở về Việt Nam, lúc đó công ty ngày trước của bố đã trở thành một tập đoàn lớn, ngay lập tức bố chuyển cổ phần một công ty con sang cho tôi. Thực ra ban đầu tôi muốn tự lập, nhưng vì đó là điều mẹ mong nên tôi đành nhận lấy, bố tôi nói bố muốn bù đắp cho tôi những tổn thương ông gây ra có điều ông lại không hề biết tổn thương ấy không phải là vết thương có thể chữa lành, mà có chữa lành rồi cũng thành những vết sẹo không bao giờ xoá hết.

 
 
Những năm tháng trưởng thành tôi không yêu ai, cũng không thích tiếp xúc với phụ nữ. Hằng ngày đi làm về nếu không ngủ thì tôi cũng lên bar uống rượu với bạn bè. Đến tận lúc ấy dù bố đã thay đổi tôi vẫn không hề muốn về. Giống như chỉ cần nhìn thấy ông tôi lại nhớ đến nỗi ám ảnh kinh hoàng thời thơ ấu của mình, tuy không nói ra nhưng tôi tin bố cũng hiểu được cảm giác này của tôi. Cảm giác cô đơn ngay chính trong căn nhà của mình. Tôi bắt đầu thích uống rượu... không phải uống để say, mà uống để lấp đầy những khoảng trống trong lòng.

 
 
Lần đầu tiên tôi gặp em là ở quán bar quen thuộc khi đang ngồi uống rượu cùng bạn bè. Trước nay những cô gái phục vụ ở đây tôi thường ít để ý, đối với tôi mà nói thực sự tôi không có hứng với phụ nữ. Kể cả là Hạ, cô em chơi cùng hội tôi cũng chỉ coi như bạn không hơn không kém, mặc dù tôi biết Hạ thích tôi, nhưng bản thân tôi đối với cô ấy thực sự chỉ là bạn bè đúng nghĩa. Thế nhưng sự xuất hiện của em khiến tôi không chú ý không được. Em mặc bộ đồng phục bó sát của quán bar, đôi chân thon dài được khoe ra một cách rất tinh tế. Ở quán bar này không thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng ở em có một nét trầm buồn hiện lên rất khó tả. Em đứng ở góc bàn với mấy gã đàn ông to béo, một mình nốc gần hết một két bia Heniken, mỗi lần em uống hết một chai, lại được người ta cho vài tờ Polime mệnh giá năm trăm ngàn. Tôi nhìn em, vừa nhâm nhi ly rượu vừa tự nghĩ hoá ra trên đời này tiền có thể chi phối con người ta đến thế, đến mức sức khoẻ của bản thân em cũng không màng. Những cô gái ở quán bar này thường rất khéo, tiếp rượu được tiền cũng sẽ tìm cách nhờ những người đàn ông uống giúp còn em thật thà đến mức tự mình uống mà không mở lời kêu than hay nhờ giúp đỡ. Em uống xong, cũng đi vào trong góc khuất thay bộ quần áo để trở về khi ca làm việc kết thúc. Tôi ngồi đó nhìn bóng em khuất dần, không phải thích, không phải say nắng, càng không phải ghét bỏ hay coi thường, chỉ là một cảm giác gì đó rất khó tả trong lòng. Mười hai giờ đêm tôi ra bãi đỗ xe định đánh xe trở về nhà, đột nhiên tôi thấy em đang ngồi một góc. Em thay bộ đồng phục bằng chiếc áo somi cùng quần jean giản dị, em ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay bó gối, hình như em vừa nôn xong gương mặt vẫn đỏ lên vì men bia. Em ngồi đó rất lâu, tay vo viên những đồng tiền nhàu nát, đôi mắt dưới ánh đèn càng trở nên u sầu. Một lúc sau em lấy điện thoại ra nghe, tôi không rõ cuộc điện thoại nội dung thế nào chỉ nghe tiếng em loáng thoáng:

 
 
\- Em có tiền rồi\, chị không phải lo đâu\, để tiền đó lo cho Sóc\, Thỏ\.

 
 
Nói xong em từ từ đứng dậy đánh con xe máy cà tàng rồi đi khuất. Tôi cũng lái xe trở về nhà, suốt quãng đường về tôi luôn tự hỏi rốt cuộc tại sao lương em cao như vậy? Tiền bo nhiều như vậy em lại trông có vẻ nghèo khổ đến thế? Vẻ hào nhoáng của những cô gái tiếp rượu hoàn toàn không còn.

 
 
Lần thứ hai tôi vẫn gặp em ở quan bar thân quen, thế nhưng ấn tượng lần này thật chẳng tốt đẹp gì khi em bị người ta đánh ghen. Em bị đánh đến mức máu mũi cũng tuôn ra, trên gương mặt xinh đẹp đầy rẫy nhưng vết bầm tím. Vốn dĩ tôi định không tham gia vào chuyện của em, bởi tôi nghĩ những cô gái ở quán bar này ngày tiếp xúc với trăm loại đàn ông, nếu không có lửa làm sao có khói? Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn em bị đánh, đôi mắt ngước lên tìm kiếm sự giúp đỡ tôi lại không đành lòng. Tôi thương hại em, lại bị ám ảnh bởi ánh mắt u sầu lần đầu gặp, cuối cùng tôi đã đứng ra giúp đỡ em. Em ngồi đó, một mình giống như con thú bị thương lạc loài giữa bầy đàn, đến khi đám người đánh em rút lui em mới đứng dậy từ từ trở lại quầy tiếp khách. Tôi cũng trở về bàn ngồi uống rượu với đám bạn, trong lòng có chút khó chịu. Rõ ràng em không làm gì tôi, cũng là tôi tự nguyện giúp đỡ em, vậy mà tôi lại cảm giác mình bị lừa. Tại sao tôi lại phải giúp đỡ em? Những cô gái ở quán bar này đâu phải gái nhà lành hay tốt đẹp gì? Những ly rượu sóng sánh dưới ánh đèn, tôi uống mấy cốc vẫn không khiến lòng vơi bớt cảm giác khó chịu ấy. Một lúc sau tôi bỗng thấy em đứng ngay trước mặt mình, hai tay em bấu chặt vào nhau, em đứng tần ngần rất lâu rồi mới nói lời cảm ơn tôi. Tôi không nhìn em, tôi rất sợ lại bị ánh mắt của em đánh lừa nên chỉ vội xua đuổi em. Suốt đêm ấy tôi không ngủ, trong lòng tôi đầy những cảm xúc mâu thuẫn, giống như vừa ghét, lại vừa thương hại em, giống như thấy em có điều gì đó giấu kín mà tôi không tài nào bước vào nổi để khám phá.

 
 
Lần thứ ba tôi gặp em vẫn là ở quán bar. Hôm ấy là ngày... mẹ tôi bị sẩy thai của hơn mười năm về trước. Tôi còn nhớ rất rõ, mẹ nằm nền đất, máu chảy đỏ thẫm, mẹ gọi cho bố nhưng bố đã đưa cái Dương đi ăn sinh nhật mẹ nó. Khi đó tôi đã được chứng minh là con của bố nên được trở về nhà. Nhà chỉ có tôi, cô Trung, và mẹ, tôi gọi xe cấp cứu đưa mẹ vào viện, nhưng đáng tiếc em tôi không còn. Mẹ tôi nằm trên giường lạnh toát gào khóc nức nở, mẹ nói cả đời này mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho bố. Đến tận sau này, năm nào cũng vậy, mỗi lần đến ngày này mẹ tôi lại khóc rồi bỏ đi suốt đêm. Hôm nay cũng như vậy, từ tối mẹ đã đi ra khỏi nhà, tôi không biết mẹ đi đâu, cũng chưa từng can ngăn mẹ, chỉ là thấy trong lòng đau thương đến tột cùng. Tôi lên quán bar, ngồi một góc bàn, không hẹn hò bạn bè, chỉ ngồi lặng lẽ nhớ lại chuyện đã qua. Khi còn đang ngồi uống rượu thì em xuất hiện, em đứng nhìn tôi rồi đột nhiên gạ tôi mua trinh của em. Lần này thì không phải là cảm giác nữa mà tôi thấy mình bị lừa thật sự. Tất cả mọi niềm tin nơi em bỗng như vỡ vụn, ánh mắt em ở lần đầu gặp... tôi bỗng thấy hoá ra chỉ là một vở kịch mà tôi tự mình chìm đắm trong thấy thương hại em. Tôi nhìn em cảm thấy em không hề đáng thương như tôi nghĩ, em tầm thường đến mức đáng khinh. Việc mua bán dâm khiến tôi thấy em giống một con đĩ nhiều hơn, trong tâm trạng phẫn uất vì con đàn bà cặp kè với bố tôi bao nhiêu năm, tôi lại thấy em giống bà ta. Em gạ tôi với giá năm trăm triệu, không phải tôi không đủ tiền mua em, chỉ là thấy em rẻ rách đến mức một ngàn tôi cũng không muốn bỏ ra mua. Thế nhưng không hiểu vì sao cuối cùng tôi lại đồng ý. Lần đầu tiên tôi làm tình với em, cũng là lần đầu tiên tôi biết vị đàn bà. Em còn trinh thật, màng trinh mỏng manh bị tôi phá nát trong đêm ấy. Tôi chỉ muốn hành hạ em, tôi chỉ muốn khiến em đau đớn đến mức phải van xin tôi. Vậy mà em nằm đó, cắn chặt môi chịu đựng. Em càng chịu đựng, tôi càng thấy khó chịu trong lòng, căm ghét đến tột cùng.

 
 
Sau lần ấy tôi không còn lên bar nữa, tôi không muốn gặp lại em, tôi không muốn nhìn thấy vẻ ngoài đáng thương em diễn. Tôi thực sự ghét vẻ cố gắng chịu đựng ấy của em. Tôi thấy giả dối và đáng khinh bỉ. Thế nhưng cuộc đời này vốn dĩ chẳng như tôi mong. Tôi lại gặp em một lần nữa, cũng là lần khiến tôi và em có bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Lần này em xuất hiện khác những lần trước kia. Em xuất hiện với tư cách là con gái bạn thân mẹ tôi, cũng mà cô gái được mẹ tôi chọn làm vợ cho tôi. Thực ra trước kia mẹ tôi đã mai mối cho tôi rất nhiều lần vì thấy tôi cũng lớn tuổi mà chưa yêu ai, cả bố mẹ đều sợ tôi có vấn đề giới tính hoặc cả đời không lấy được vợ. Sau quá nhiều lần bị thúc giục cuối cùng lần này tôi đồng ý với mẹ sẽ cưới vợ, còn vợ là ai mẹ tôi cứ chọn. Thế nhưng tôi không ngờ em lại cùng gia đình cô Hà giả mạo đứa con gái thất lạc để đánh lừa cả nhà tôi. Em ngồi trước mặt mọi người, vẻ mặt hiên ngang giống như thể đó là sự thật. Tôi bỗng thấy mình không đơn giản là ghét em nữa mà thấy căm hận em, hận em đến thấu xương thấu tuỷ. Em không những lừa dối tôi, lừa dối gia đình tôi mà còn phản bội lại những ấn tượng ban đầu tôi gặp. Em không đơn giản như những gì tôi nghĩ, em xảo trá đến mức tôi thấy sợ. Thế nhưng tôi không vạch mặt em, tôi đồng ý cưới em, bởi tôi bỗng muốn hành hạ em cả đời, muốn em sống trong địa ngục mà chính em tự tay lựa chọn.

 
 
Ngày đầu tiên cưới em về, em vẫn giữ vẻ mặt cam chịu ấy nằm trên giường. Tôi như gã điên, lao vào hành hạ, bạo dâm em, em vẫn yên lặng, cả người trơ như khúc gỗ để mặc tôi dày vò. Khi biết em vá màng trinh giả nỗi phẫn uất trong tôi càng bùng cháy. Tôi muốn lao vào bóp chết em, muốn xiên em một phát nhưng tôi lại không làm được. Tôi chỉ có thể thúc mạnh vào người em, tôi chỉ có thể dùng lời nói để sỉ nhục em. Những lần bạo dâm em, những lần khiến em như chết đi sống lại em vẫn chưa từng van xin tôi tha thứ. Tôi cứ nghĩ rằng làm thế tôi sẽ vui, hành hạ em tôi sẽ vui... nhưng mỗi lần sau cơn cuồng phong thịnh nộ, tôi đều không thấy hả hê một chút nào. Càng như vậy, tôi lại càng khinh rẻ, và khinh rẻ chính cả bản thân mình. Tôi khinh tôi vì lẽ ra tôi phải sung sướng khi đạt mục đích, tôi phải hả hê khi làm em đau đớn chứ không phải khó chịu trong lòng như vậy. Em sống cùng tôi trong một ngôi nhà nhưng sống chẳng khác gì cái bóng, em lầm lì ít nói, em không quan tâm tôi làm gì, cứ lặng lẽ làm việc của mình.

 
 
Có một lần tôi mất mười triệu, cũng vừa hay thấy trong tủ treo rất nhiều quần áo em mới mua. Vốn dĩ trong mắt tôi em luôn xấu xa, và mười triệu đó tôi cũng mặc định do em lấy. Lúc đó tôi đã làm một việc mà đến sau này nghĩ lại tôi vẫn luôn day dứt hối hận. Em bị tôi lôi xềnh xệch ra xe, chở đến một chỗ đông người, tôi đứng trước mặt mọi người sỉ nhục em. Tôi còn nhớ rất rõ ánh mắt ngơ ngác của em nhìn tôi khi ấy, vậy mà tôi vẫn chẳng tin nổi em, cầm một sấp tiền tung lên người em. Em đứng trân trân ở đó không hề giải thích, tôi cũng mặc kệ phóng xe đi mất. Thế nhưng chỉ phóng được một đọan tôi lại quay lại đậu xe vào chỗ khuất. Ban đầu tôi còn nghĩ em sẽ bỏ đi, thế nhưng không, em ngồi xuống nhặt những tờ tiền dính đầy bụi bẩn mặc kệ những ánh mắt khinh rẻ đang nhìn mình. Đôi bàn tay em lấm lem đen nhẻm, em mặc kệ, kiên nhẫn nhặt từng đồng, từng đồng. Số tiền ấy tôi đã đổi từ tiền chẵn ra đổi lấy những đồng tiền lẻ để sỉ nhục em. Vậy mà em vẫn nhặt lên, nhặt sạch sẽ đến tờ tiền mười nghìn cuối cùng. Em nhặt xong còn đứng dậy phủi sạch bụi bẩn rồi từ từ đi lên một góc khuất. Bỗng dưng tôi thấy em ngồi xuống bật khóc tu tu. Trên trời cũng đổ mưa lớn, em ngồi đó, tay vẫn cầm những đồng tiền, đôi vai run lên lạnh lẽo. Nhìn em khóc, tôi bỗng thấy tim mình như vụn vỡ. Dù đã tự trấn an mình rằng em chỉ đang giả vờ thôi... nhưng tôi vẫn thấy lồng ngực quặn lại. Em ngồi đó đến khi cơn mưa dứt mới trở về nhà. Bóng em dưới mưa liêu xiêu đến tội nghiệp.

 
 
Có điều những gì em làm tôi vẫn thấy căm hận vô cùng, thứ cảm xúc mâu thuẫn trong lòng vừa làm tôi ghét em, lại vừa khiến tôi đau lòng. Khoảng thời gian tôi hành hạ em vẫn chưa dứt, em thì vẫn vậy, vẫn lặng lẽ như một cái bóng mặc kệ cho tôi muốn làm gì thì làm. Lần thứ hai, tôi thấy em khóc là vào một buổi tối. Cả ngày tôi không biết em đi đâu, khi đó tôi định lên mắng chửi đã nghe tiếng khóc nức nở từ nhà vệ sinh vọng ra. Em khóc rất lớn, khóc đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. Dường như có gì đó uất ức lắm mới khiến em khóc như vậy. Tôi đứng bên ngoài rất lâu, lặng yên nghe em khóc như vậy. Một cô gái xảo quyệt, dối trá như em rốt cuộc có nỗi đau gì khiến em khóc đau thương như vậy? Tôi cứ tự hỏi, nhưng mãi mãi không biết được câu trả lời. Lần đầu tôi cảm thấy muốn xông vào mà ôm lấy em, muốn lau đi những uất ức kia. Nhưng... sự sĩ diện khiến tôi không làm được điều đó.

 
 
Những ngày tiếp theo mối quan hệ của tôi và em chẳng cải thiện chút nào. Nhưng trong lòng tôi mẫu thuẫn càng lúc càng lớn, lí trí nói với tôi rằng phải ghét bỏ em, phải hành hạ em thật nhiều nhưng đâu đó ở lồng ngực trái lại thấy đau mỗi khi tôi làm như vậy. Tôi cứ như một kẻ đứng giữa dòng nước, bề ngoài vẫn dày vò em nhưng trong lòng thì không còn muốn nữa rồi. Mãi đến sau này, có một lần em vào viện, tôi đã đi theo em. Lần đầu tiên tôi thấy em cãi vã với một người đàn ông mang tên anh rể và chị gái em, lần đầu tiên... tôi biết về em nhiều đến vậy, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình sai nhiều thế nào. Tôi đứng ở gốc cây bằng lăng, nhìn em bị đánh, hoá ra... em bán trinh là để lấy tiền, lừa đảo gia đình tôi cũng để lấy tiền nhưng số tiền ấy là để thay thận cho em trai em chứ không phải vì ăn chơi trác táng như tôi từng nghĩ. Chưa bao giờ tôi thấy căm hận mình đến vậy, chưa bao giờ tôi thấy xót thương em nhiều như thế. Khoảng thời gian qua tôi đã đày đoạ em thế nào. Tôi bỗng thấy đau... đau lòng đến tột cùng. Em bị đánh, gào thét mà chửi mắng, chiếc cạp lồng cháo bị người ta hất văng khiến tay em đỏ ửng. Tôi muốn chạy lại, muốn ôm lấy em nhưng đôi chân như bị chôn chặt dưới gốc cây. Thứ cảm xúc hối hận khiến tôi day dứt vô cùng. Em đi một đoạn rất xa rồi lại ngồi xuống bó gối ở một góc, trên trời mưa vẫn lớn, em vẫn ngồi im đó, không khóc, đôi mắt ráo hoảnh nhìn ra đường. Tôi đứng nhìn em rất lâu, cuối cùng không chịu được nữa cầm chiếc ô che cho em rồi mắng em vài câu. Thế nhưng... vừa mắng xong đột nhiên em khóc tu tu. Đây là lần đầu em khóc trước mặt tôi, cũng là lần đầu tôi thấy em nhìn tôi với ánh mắt đau thương. Trái tim tôi như có kim đâm, vừa đau đớn lại vừa xót thương. Thế rồi em kiệt sức mà ngất đi, khi đưa em vào viện mới phát hiện em có thai. Lần đầu em giải thích với tôi cái thai này của tôi, lần đầu em mở miệng nói với tôi một chuyện tôi đã biết. Hoá ra... khi được em giải thích trong lòng tôi lại vui đến vậy. Hoá ra chỉ cần em nói, dù là thật hay giả... chỉ cần em chịu mở miệng... tôi đều tin em. Những ngày em có bầu, tôi và em dần dần mở lòng với nhau hơn. Khi ấy tôi hiểu rõ hoàn cảnh của em rồi nên đối xử với em không còn gay gắt. Dường như em cũng cảm nhận được, tự dưng tôi lại thấy em trở nên đáng yêu vô cùng. Đứa bé trong bụng giống như sợi dây liên kết giữa tôi và em. Thực ra tôi đã để ý đến em rồi, cảm giác mỗi ngày được ở cạnh em đều rất vui, thế nhưng tôi lại luôn gạt đi, cho rằng vì đứa bé chứ không phải vì em. Tôi tự dối lòng mình, nhưng lại đâu biết được rằng thứ tình cảm nhỏ nhoi ấy đang lớn dần mà tôi không biết, nó giống như một làn gió mát nhưng lại rất dịu nhẹ, đến lúc nào quả thực tôi cũng không hay. Thế nhưng niềm vui chẳng tày gang tấc em bị sẩy thai...

 
 
Tôi không muốn nhớ lại khoảng thời gian ấy, bởi nó đớn đau vô cùng. Nó gợi lại cho tôi tuổi thơ bất hạnh khi chứng kiến mẹ cũng như vậy. Thế nhưng thấy em đau đớn, tôi lại phải mạnh mẽ để em dựa vào mình. Mỗi lần em khóc vì nhớ con tôi lại thương đến vô cùng, tôi thương em, thương con và tự trách mình vô dụng. Chưa bao giờ tôi thấy em khổ hạnh đến vậy. So với tôi... em đáng thương gấp trăm ngàn lần. Khi đó tôi đã tự hứa với lòng mình, nhất định sau này sẽ bảo vệ em, nhất định sau này sẽ bù đắp cho em thật nhiều.

 
 
Thời gian đó tôi luôn phải dịu dàng với em, chỉ sợ rằng một lời nói to khiến em không chịu đựng nổi, vẻ mong manh của em khiến tôi sợ... khiến tôi sợ em sẽ vì đứa con đã mất mà rời xa tôi. Lần đầu tiên tôi cảm giác sợ mất em đến vậy. Khoảng thời gian kinh hoàng đó cũng trôi qua, sau khi tìm ra người hại em, em cũng bắt đầu gạt bỏ đau thương làm lại từ đầu. Tôi và em... cũng bắt đầu cho nhau cơ hội.

 
 
Tôi không biết mình đã yêu em từ bao giờ, có lẽ từ khi biết hoàn cảnh của em, cũng có lẽ từ chính là từ lúc tôi bắt đầu gặp em, cảm giác yêu hận đan xen mà tôi không hề biết. Mỗi ngày ở cạnh em, đều thấy em dễ thương vô cùng. Nhiều khi tôi tự hỏi sao trước kia không nhận ra sự dễ thương của em sớm hơn, em sẵn sàng mặt dày nhận mình là kẻ xấu xa mỗi khi tôi châm chọc. Có lần tôi uống rượu say, em còn nấu cho tôi bát bánh đa nóng hổi cùng cốc nước chanh giải rượu. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được giá trị của hai chữ gia đình, tôi bỗng thấy muốn cùng em xây dựng hạnh phúc, tôi bỗng muốn cùng em cho tôi được có một nơi gọi là nhà. Tôi bắt đầu thích trở về nhà sau những ngày dài mệt mỏi, tôi bắt đầu thích cách em là lượt cho tôi những bộ quần áo phẳng phiu, tôi bắt đầu thích em nhõng nhẽo bắt tôi ôm mỗi đêm... tôi bắt đầu thích những cái nhỏ nhặt nhất từ em. Mỗi lần trở về nhà thấy em đang đợi cơm cùng mẹ, tôi bỗng thấy đã không còn cô đơn như trước. Hoá ra không phải tôi không thích về nhà, mà bởi vì ở đó chưa từng có sự xuất hiện của em, sau khi em xuất hiện, tôi mới biết định nghĩa giá trị thiêng liêng của nó. Cuộc sống này mới thực sự là cuộc sống tôi khao khát, không phải là những cuộc nhậu nhẹt trên bar, không phải là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, mà chỉ đơn giản là cùng em thức dậy, cùng em đi chơi, cùng em ăn cơm, thậm chí cùng em ngồi rót vài ba chén rượu, thêm đĩa sá sùng rang nói chuyện trên trời dưới bể.

 
 
Tôi của trước kia đến nụ cười cũng tiết kiệm, vậy mà ở cạnh em tôi đã cười rất nhiều. Những câu nói của em rất đỗi bình thường vậy mà tôi có thể vui nguyên ngày. Nhiều khi tôi cũng thấy mình điên, nhưng cái sự điên ấy chẳng khiến tôi khó chịu mà còn hạnh phúc. Tôi cùng em đi Sapa, cùng em chụp hình, cùng em nhảy múa bên bếp lửa hồng, cùng em làm những việc mà trước kia tôi luôn cho rằng tầm thường và ngốc nghếch. Khoảng thời gian tôi và em yêu nhau cũng giống như những cặp đôi khác, chúng tôi rất ít cãi vã, một phần tôi muốn bù đắp cho em những gì em phải chịu, một phần tôi hiểu bản thân tôi khao khát hai chữ hạnh phúc thế nào nên tôi luôn cố gắng để em được vui vẻ. Mà thực ra tôi cũng không phải cố gắng nhiều bởi chính em cũng từng ngày vun đắp cho mối quan hệ này. Tôi thực sự yêu em... yêu nhiều đến mức tôi còn nghĩ cả đời này nhất định sẽ không để em phải rời xa tôi một ngày.

Thế nhưng...

Cuối cùng em lại rời xa tôi. Lần đầu tiên sau những chuỗi ngày hạnh phúc tôi bỗng cảm thấy em rất xa lạ, khi tôi đi công tác Đà Nẵng gọi điện em không bắt máy, nhắn tin em không trả lời, thi thoảng em có gọi lại nhưng nói chuyện rất hờ hững lạnh nhạt rồi tắt máy. Tôi thì nhớ em phát điên, hai chuyến công tác dài ngày thực sự khiến tôi chỉ muốn được về với em. Sự lạnh nhạt đó của em làm tôi thấy... sợ. Tôi gọi em em trai em, chỉ nghe được em ấy kể ngày nào tối em cũng đi chơi, đến tận đêm khuya mới về. Tôi không biết em đi đâu, gặng hỏi cũng không trả lời, nỗi bất an càng lúc càng lớn. Thế rồi khi tôi đi công tác được hai mươi lăm ngày tôi nhận được rất nhiều bức ảnh từ Huyền - cô bạn làm ở quán bar cùng em. Nhưng bức ảnh còn nguyên ngày giờ chụp em cùng gã đàn ông tên Nghĩa, khi thì là những cái ôm, khi thì là những cái vuốt tóc, khi thì là hình ảnh hai người đi cùng nhau ra xe ô tô. Cả người tôi nóng bừng, những bức ảnh đập vào mắt khiến tôi không thể giữ nổi bình tĩnh. Tôi tưởng mình có thể phát điên, phát ngộ lên ngay lúc đó. Công trình trong Đà Nẵng chưa xong nhưng tôi để lại cho bố, ngay buổi chiều ấy tôi mua vé máy bay bay ra Hà Nội. Trời Hà Nội rất lạnh, còn lâm râm mưa phùn, tôi từ trong Đà Nẵng ra chỉ mặc chiếc áo so mi mỏng tanh, vậy mà tôi không cảm nhận được cái lạnh ấy. Tôi như kẻ điên chạy bộ cả mấy ki-lo-met đến tìm em trong quán bar. Vừa bước vào tôi đã thấy em cùng cậu ta đang hôn nhau. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau phản bội, trái tim tôi không chỉ là rỉ máu mà vỡ vụn ra làm trăm nghìn mảnh. Ba chữ "em xin lỗi" giống như nhát dao đâm tôi một phát, chết không thể chết mà sống cũng đau đớn vô cùng. Dù cho tôi đã van xin em chỉ cần em giải thích tôi sẽ tin... nhưng cuối cùng chỉ nhận lấy thất vọng tràn trề. Em có biết không? Suốt đêm ấy tôi đứng ngoài mưa tự hỏi rốt cuộc tôi làm sai gì mà em đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải chúng ta đang yên đang lành sao, chẳng phải chúng ta đang là một gia đình sao? Sao em lại nỡ phá đi những khát khao của tôi.

 
 
Thế nhưng dù cho mắt thấy tai nghe tôi vẫn không muốn tin. Ngày hôm sau tôi vẫn cố chấp tìm đến em. Tôi chỉ hi vọng rằng em nói dối, em chỉ đang lừa tôi thôi. Vậy mà không... em nói với tôi rằng em hận tôi, em nói với tôi rằng em chưa từng yêu tôi, em nói với tôi rằng em chỉ trả thù tôi mà thôi. Còn gì tàn nhẫn hơn việc khiến cho tôi yêu em đến điên dại rồi em nói suốt thời gian qua em chỉ đang diễn vai yêu tôi, giờ có người cho em tất cả, em không còn muốn diễn nữa. Ngay giây phút đó, tôi đã khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái, lần đầu tiên tôi biết tôi yêu em nhiều đến thế nào mà cuối cùng lại vỡ vụn cả rồi. Em có biết mất mát là thế nào không? Chính là khi tôi đang ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất cuối cùng lại bị chính em đạp vỡ toà lâu đài ảo ảnh ấy. Em có biết tương lại sụp đổ là thế nào không? Chính là khiến tôi tưởng mình có được tất cả cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Tôi từng làm em tổn thương, từng đày đoạ em, có lẽ ông trời muốn trừng phạt tôi... mới để em rời xa tôi đau đớn như vậy.

 
 
Suốt thời gian sau này tôi đã rất hận em, tôi đã muốn quên đi em, nhưng càng hận tôi càng không thể nào quên. Rõ ràng em tàn nhẫn như vậy, độc ác với tôi như vậy nhưng tôi lại cố chấp đến ngu ngốc. Mỗi lần về nhà, về lại căn phòng chúng ta từng ở tôi lại nhớ em. Tôi nhớ em đến mức đã đôi lần còn nghĩ cho dù em phản bội tôi cũng được, em ngủ với người đàn ông khác cũng không sao, chỉ cần em quay lại, tôi sẵn sàng tha thứ. Người ta hay nói thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu. Tôi chính là loại đàn ông luỵ tình, ngu ngốc như vậy. Tôi không biết rằng thời gian chẳng giúp tôi xoá nhoà hình bóng em, mà ngược lại nó giống như một liều thuốc độc khiến tôi chết dần, chết mòn trong đó. Mỗi lần uống say tôi lại không kìm được mà lái thẳng xe đến căn phòng trọ của em thế nhưng vĩnh viễn em chẳng còn ở đó thêm lần nào nữa. Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ hồi tưởng, đúng! Tôi hồi tưởng lại quá khứ của tôi và em. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, có lẽ em đã sớm quên tôi, vậy mà tôi vẫn như đứa trẻ ôm khư khư lấy quá khứ không rời.

 
 
Mãi đến khi tôi biết được lý do em đi, tôi đã căm hận mình biết bao nhiêu. Tôi căm hận mình đã hiểu nhầm em, tôi căm hận mình đã không giữ được em bên cạnh. Lúc đó tôi không biết em ở đâu, không một ai chỉ cho tôi biết nơi em đang ở. Tôi đã đi đến bao nhiêu thành phố, đã vào biết bao con đường, đã lật tung bao nhiêu ngõ ngách cuối cùng vẫn không tìm được em. Việt Nam to lớn như vậy nhưng lại không có em, Việt Nam nhỏ bé như vậy nhưng lại không tìm được em. Mà cuối cùng... khi tôi biết việc tìm em ở Việt Nam chính là việc ngu ngốc và vô nghĩa nhất tôi từng làm... bởi em... đã không còn ở nơi đây.

 
 
Em tàn nhẫn, đến mẹ cũng tàn nhẫn với tôi. Phải sau một năm rưỡi em đi tôi mới biết em ở Thuỵ Điển. Lần đầu tiên tôi bỏ lại việc ở tập đoàn trả cho bố mẹ để tìm em khi biết em đã sinh con cho tôi. Tôi đi tìm em suốt bốn tháng mùa đông lạnh lẽo bên đó. Từ thành phố Stockholm tôi cứ lần mò từng nơi để gặp được em. Có lần tôi bị tuyết tan ngấm vào người đến mức phải nhập viện, mẹ đã gọi cho tôi với hi vọng tôi từ bỏ ý định. Nhưng mẹ lại không biết rằng... dù tôi còn ốm nặng hơn như vậy... thì tôi nhất định vẫn phải đi tìm em. Bởi so với tôi những vất vả em chịu còn lớn hơn rất nhiều.

Cứ nghĩ đến việc em ở nơi này một thân một mình bụng mang dạ chửa, sinh con, chăm con tôi lại đau lòng. Suốt mấy tháng trời ròng rã tìm kiếm vậy mà cuối cùng tôi không thể tìm được em. Nơi tôi đến cuối cùng là Orebro, cũng chính là nơi em ở vậy mà cuối cùng thất vọng tràn trề. Tôi còn nhớ đêm hôm ấy tôi đã chạy ra khắp những ngõ ngách, mặc kệ cho tuyết đang rơi, mặc kệ chiếc áo tôi mặc đã ướt mà gọi tên em. Tôi chỉ hi vọng rằng nếu em có ở đâu đó có thể ra gặp tôi, một lát thôi bởi tôi đã quá đủ nỗi nhớ thương em rồi. So với việc bị em lừa dối việc để em phải chịu khổ sở nó còn đớn đau hơn nhiều, tôi cứ đứng dưới gốc cây xà cừ một lần nữa lại khóc. Sau gần hai năm trời cuối cùng tôi lại khóc vì tuyệt vọng, khóc vì tôi không thể tìm được em. Tôi không sợ bản thân phải chờ đợi, tôi chỉ sợ để em khổ quá lâu, tôi không sợ phải tìm em, tôi chỉ sợ không thể tìm được em. Tôi không còn muốn mình mạnh mẽ, tôi không còn nghĩ là đàn ông thì không được khóc, tôi chỉ nghĩ đến việc mãi mãi không thể biết ba mẹ con ở đâu tôi lại đau đớn. Để cho tôi yếu đuối thêm một ngày, để cho tôi được khóc, để tôi được thay em gánh những đau thương em phải chịu.

 
 
Đêm cuối cùng ở Orebro, tôi không ngủ, thức trọn tới sáng nhưng em vẫn không xuất hiện. Sau này tôi trở về Việt Nam, dưới áp lực của tôi mẹ đã cho tôi biết địa chỉ. Nhưng lần này tôi không sang đó tìm em nữa bởi tôi biết chắc chắn em sẽ không quay về. Cũng may Hiếu chịu giúp tôi, đồng ý lừa em để em trở về. Em biết không? Ngay khi thấy em ở sân bay ngồi khóc khi không thấy Tôm tôi đã biết lần này dù có chết tôi cũng không bao giờ để em đi nữa.

 
 
Tôi biết bản thân không phải là nam chính trong những truyện ngôn tình, tôi không thể lật tung nhưng thành phố để tìm em, tôi không thể nói với em những điều lãng mạn hay cho em một cuộc sống màu hồng. Tôi chỉ biết yêu em, yêu đến dại khờ, tôi chỉ biết cần em, chỉ biết bên em tôi mới được là chính là tôi. Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là "gia đình". Em là hi vọng, là khao khát và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi yếu đuối cũng được, ngu ngốc cũng được miễn được ở cạnh bên em.

 
 
Em biết không? Khoảng thời gian chúng ta xa nhau tôi càng thấm thía cái khao khát được trọn vẹn một gia đình cùng em. Lúc em trở về tôi bị ám ảnh tới mức cài định vị hết các thiết bị di dộng của em. Không phải tôi muốn kiểm soát em, chỉ là tôi muốn biết em ở đâu nếu lỡ có rời xa tôi cũng tìm được em.

 
 
Nhiều lúc em hỏi tôi tại sao đi làm vất vả như vậy về vẫn cùng em chăm con, vẫn tự tay rửa bình sữa cho con, vẫn cùng em bế con, ru con ngủ. Thực ra chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản tôi yêu em, yêu con. Gia đình của tôi... tôi thấu hiểu bản thân cần nó thế nào, chỉ cần như vậy tôi sẽ tự mình biết vun vén. Nếu như tôi không cố gắng tôi sợ sẽ đánh mất em thêm lần nữa, mà mất em... đối với tôi chính là mất tất cả. Thế giới này có rộng lớn thế nào cũng không bằng căn nhà có cha mẹ, có em và các con tôi.

 
 
Ở góc nhà tiếng Tôm, Cua cười đùa cùng Sóc, Thỏ khiến tôi cũng bật cười theo. Em đứng bên cạnh, ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi. Tôi cúi xuống khẽ thì thầm:

 
 
\- Anh nghĩ rồi\, đứa nhỏ này trong bụng trai gái gì cũng được\. Anh sẽ đặt tên con là Sá Sùng\.

 
 
Em nhìn tôi, hai mắt trợn tròn hỏi lại:

 
 
\- Sá Sùng?

\- Ừ\, em thấy hay không? Tháng trước mình ngồi ăn sá sùng uống rượu rồi quần nhau cả đêm\. Tuổi thai tương đương tầm đó luôn còn gì\.

 
 
Thấy tôi nói em bỗng dưng cũng bật cười. Mẹ tôi thì đứng bĩu môi:

 
 
\- Đi thay bỉm cho con Cua đi\.

 
 
Tôi nghe xong liền lật đậy vội bế Cua lên. Con bé này dạo này lạ lắm, ỉa đái gì cứ phải bố thay mới chịu không là gào mồm ra ăn vạ. Tôi bế con lên, thay xong con bé cũng cười toe toét thơm lên má tôi. Em đứng vừa nhìn tôi cũng đột nhiên lao vào thơm chụt vào má trước mặt mọi người. Tôi nhìn em, thấy em đỏ mặt lí nhí nói:

 
 
\- Cảm ơn anh\.\.\. em tu ngàn kiếp mới được gặp anh\.

 
 
Mẹ tôi lần này tỏ vẻ khinh bỉ thật sự mỉa mai:

 
 
\- Gớm quá\, hai cái đứa này\, sến rện\, kinh vãi\.

 
 
Tôi kéo tay em vào lòng, mặc kệ mẹ, bỗng thấy ngoài kia đám hoa dại đang nở. Không phải em tu ngàn kiếp mới được gặp tôi, mà hai chúng tôi tu ngàn kiếp mới được gặp nhau. Cuộc đời này vốn dĩ đã quá rộng và dài, tôi không mong gì hơn, chỉ muốn sau những mỏi mệt được cùng em nắm tay nhau vượt qua giông bão.

 
 
Tôi yêu em.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv