Tôi không còn nghĩ được gì, lao thẳng vào Nghĩa ôm lấy cậu ta van xin:
\- Đừng đánh nữa\, đừng đánh cậu ấy nữa\.
Lúc này Khoa cũng dừng lại, đôi tay anh buông thõng. Lúc này con Huyền từ đầu lao ra, kéo tay anh rồi nói:
\- Em nói rồi mà\, hôm nào chúng nó cũng đi khách sạn với nhau nữa cơ\. Anh xem ảnh không\, em cho xem\.
Khoa không đáp lời con Huyền, nhìn tôi, tôi còn nghĩ anh sẽ như trước, lao vào túm lấy tôi lôi về hành hạ, thế nhưng không, giọng anh khàn đục cất lên:
\- Duyên\! Người ta nói thế nào anh không quan tâm\, nhưng anh muốn hỏi em\, em có làm gì có lỗi với anh không? Chỉ cần em nói không\, dù có thế nào anh cũng sẽ chọn tin em\.
Nghe Khoa nói tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, chỉ sợ rằng thêm một giây nữa không kìm được nước mắt mà bật khóc. Tôi nắm hai tay lại, cố giữ bình tĩnh cúi đầu đáp:
\- Xin lỗi anh\.
Khoa nhìn tôi, đôi tay rỉ máu vì vết cắn bỗng nắm lại thật mạnh, rồi đột nhiên anh lao về phía tôi giữ lấy vai, giọng như lạc đi:
\- Duyên\! Đến một câu không cũng không thể hay sao? Trả lời anh đi\! Nói với anh là không phải đi
\- Khoa\.\.\. em xin lỗi\.\.\.
Đôi tay anh bỗng trượt dài rồi buông xuống không trung. Trong mắt anh không còn là sự thất vọng mà còn cả sự tuyệt vọng. Đám người xung quanh vẫn xì xào, Khoa nhìn tôi rất lâu, cuối cùng đau khổ nói:
\- Từ trước đến nay anh hiểu nhầm em rất nhiều chuyện\, rất nhiều lần anh không hỏi em đã vội nghi ngờ\. Nhưng lần này anh thực sự muốn nghe em nói\, em có thể cho anh một lời giải thích được không? Anh không tin em như vậy\.
Mắt thấy, tai nghe sao anh còn tin tôi? Tôi nhìn anh, lạnh lùng đáp:
\- Thực ra\.\.\. em chưa từng yêu anh\.
Khoa sững người lại, khoé môi mấp máy định nói gì nhưng rồi cũng không thể nói nổi lặng yên nhìn tôi. Cuối cùng anh không nói thêm câu gì nữa, xoay người bỏ đi. Khi Khoa đi khuất mọi người cũng giải tán, Nghĩa đứng dậy nhìn tôi rồi nói:
\- Để tớ đưa cậu về\.
Thế nhưng lúc này tôi không còn muốn diễn nữa mà từ chối rồi bắt xe về nhà. Khi về đến nhà tôi leo thẳng lên sân thượng ngồi, trời vẫn đang mưa lất phất, tôi mặc kệ ngồi bó gối xuống bật khóc như mưa. Xin lỗi anh, xin lỗi đã gây nên những tổn thương cho anh. Có phải anh đau đớn lắm không? Xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều. Rõ ràng rằng tôi tự mình muốn như vậy, nhưng giờ đây không thể kìm nén nổi nỗi đau trong lòng. Ánh mắt cuối cùng anh nhìn tôi khi rời đi đau đớn đến tuyệt vọng. Mấy giọt mưa lất phất rơi trên mái đầu tôi, tôi ngẩng mặt lên, nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ mặn đắng. Lồng ngực tôi như có ai bóp chặt, đến thở cũng không thở nổi. Bầu trời đêm đen kịt, không còn chiếc ô anh che cho tôi giữa cơn mưa nặng hạt, không còn anh ôm tôi trong cơn đau đớn tuyệt vọng của cuộc đời. Lúc này đây tôi và anh không còn giống như những ngôi sao sáng ở cạnh nhau trên một bầu trời. Những mảnh kí ức vụn vỡ kia có chắp nối lại cũng toàn là rạn nứt. Tôi với anh vĩnh viễn từ nay là hai kẻ xa lạ. Khóc chán chê, khóc đến mức không còn sức lực để khóc tôi mới bước xuống dưới. Chị Ngân, Hiếu đều thức nhưng không ai hỏi tôi câu gì chỉ lặng yên nhìn tôi. Tôi bật đèn xếp quần áo vào valy rồi cứ ngồi lặng lẽ như vậy. Rất lâu sau Hiếu mới từ từ hỏi nhỏ:
\- Chị ơi\, lần này chị đi bao lâu mới quay về?
Việc tôi đi nước ngoài tôi đã nói với hai người, thế nhưng tôi cũng giấu không nói đi đâu chỉ kể lại toàn bộ mọi chuyện và yêu cầu hai người giữ bí mật. Tôi nhìn Hiếu, thở dài nói:
\- Sẽ sớm thôi\. Hiếu ngủ đi\.
Nói rồi tôi nằm xuống nhưng cả đêm không tài nào ngủ nổi nước mắt vẫn chảy. Cả ngày hôm sau Khoa không gọi cũng không tìm đến tôi. Buổi tối tôi ăn cơm xong đi đổ rác bất chợt thấy anh từ đâu lao tới ôm chặt lấy tôi. Hình như anh uống rất nhiều rượu, hai tay siết chặt lấy tôi giọng nghẹn đi:
\- Duyên\! Sao em lại làm như vậy với anh?
Tôi nhìn Khoa dưới ánh đèn, đẩy anh ra đáp lại:
\- Anh say rồi\, những gì anh thấy hôm qua đều thấy cả rồi đây\.
Khoa nhìn tôi lắc đầu đáp:
\- Anh không tin\! Cả một đêm qua anh đã nghĩ rất nhiều\, em nói anh nghe\, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi chưa từng nghĩ Khoa sẽ cố chấp như vậy, thế nhưng anh càng như vậy tôi càng đau lòng, tôi còn nghĩ anh sẽ không đến tìm tôi, vậy mà anh vẫn đứng đây khiến tôi gần như không chịu nổi. Tôi nhìn Khoa gào lên:
\- Anh điên rồi\! Tôi đã nói rõ ràng rồi sao anh không chịu tin? Tôi chưa từng yêu anh\.
\- Em chưa yêu anh cũng được\, nhưng em không có lý do gì để phản bội anh khi cuộc sống đang bình thường\. So với cậu ta tiền anh cũng có thể cho em nhiều hơn\, bất cứ thứ gì anh cũng có thể cho em hơn\. Mẹ ở nhà cũng yêu thương em\, mẹ còn hỏi em bao giờ mới về\. Không có một lý do gì để em phải phản bội anh hết\.
\- Khoa\! Vì tôi trả thù anh đấy\! Anh hành hạ tôi thế nào\, anh khinh rẻ tôi ra sao anh chắc còn nhớ chứ? Anh nghĩ anh cho tôi tiền là tôi không được phép phản bội anh\. Anh sai rồi\, cậu ấy ngoài cho tôi tiền\, còn cho tôi tự trọng\, cho tôi tình cảm\. Tôi chưa từng yêu anh\, tôi chỉ diễn vai yêu anh thôi\.
Khoa nghe tôi nói bỗng bóp lấy vai tôi rít lên:
\- Em đừng nói dối nữa\! Anh không bao giờ tin tình cảm thời gian kia của em là giả dối\!
\- Thế anh tin nhầm người rồi\! Anh có muốn xem không? Nhẫn kim cương của anh tôi cũng đã bán\, đến việc vá trinh tôi còn làm được\, anh nghĩ cái trinh đầu tiên tôi gạ anh mua đã là thật sao? Anh nhầm rồi\! Những việc này tôi còn làm được\, việc diễn một vai yêu anh có gì không thể?
\- Duyên\.\.\. xin em đấy\, đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy\.
\- Anh Khoa\! Nếu anh không tin\, tôi cũng không thể nói thêm gì\, nhưng tôi CHƯA TỪNG\, CHƯA TỪNG YÊU ANH\. Tôi hận anh\, ngay từ đầu anh xúc phạm tôi\, chà đạp tôi\, anh có chút tiền là coi khinh người khác\. Anh có biết tôi hận anh đến thế nào không? Tôi hận những kẻ nhà giàu như anh\, anh có quyền gì mà sỉ nhục tôi? Anh có tư cách gì mà hành hạ tôi? Đừng nghĩ rằng bản thân mình không thích thì khinh rẻ\, coi thường\, đến lúc lại quay sang yêu đương\! Xin lỗi\! Tôi không phải là đồ vật\!
\- Em nói dối\, em nói dối\! Một lời thôi\, anh xin em đấy\, nói với anh mọi chuyện là giả đi\.
\- Phải\! Nếu anh nghĩ tôi đang nói dối thì cứ cho là như vậy đi\. Nhưng tôi nói anh nghe\, tôi căm hận anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp\. Trên đời này anh biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là khiến người khác nghĩ mình có được tất cả nhưng rồi phát hiện ra lầm to\. Tôi chưa bao giờ yêu anh cả\, giữa chúng ta đã hết rồi\. Chẳng qua vì hồi ấy tôi chưa thể tìm được mối ngon hơn anh thôi\, giờ thì khác rồi\, Nghĩa cho tôi được tât cả những gì anh cho\. Vậy anh nói xem việc gì tôi phải cùng anh diễn vai yêu đương mặn nồng?
Khoa lúc này cũng buông tôi ra, dưới ánh đèn tôi chợt thấy Khoa khóc, một giọt, hai giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khoa khóc, đôi mắt anh đau đớn nhìn xoáy sâu vào tôi, trong lòng tôi cũng như rỉ máu. Nhưng rồi tôi xoay người nâng những bước chân nặng nề trở về nhà, đến khi bước lên phòng vẫn thấy Khoa đứng đó nhìn lên, hai vai anh run lên, toàn thân như bất động. Nhìn anh tôi tưởng có ai đó xé vụn trái tim tôi thành trăm mảnh.
Ngày hôm sau Khoa không còn đến tìm tôi, cũng không gọi điện cho tôi. Buổi chiều tôi để lại số tiền ít ỏi cho chị Ngân và Hiếu dặn dò hai người ở nhà rồi thuê một khách sạn gần sân bay vì sáng sớm đã phải đi rồi. Suốt thời gian này tôi thực sự mệt mỏi, đêm hôm ấy tôi đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Sáng sớm tỉnh dậy tôi liền kéo valy đi ra sân bay để làm thủ tục. Đến khi xong xuôi tôi ngồi ở hàng ghế chờ chờ đợi. Người ta đi nước ngoài có người đưa tiễn, nghĩ lại trong lòng cũng cảm giác tủi thân. Tôi thương Hiếu, thương chị Ngân quá, nhưng tôi biết có một lời của mẹ Khoa tôi cũng yên tâm rồi. Khi đang nghịch điện thoại bỗng thấy Hiếu nhắn tin trên zalo, vừa mở máy đã thây một video, bên dưới là dòng chữ
"Chị ơi, chị ra sân bay chưa? Đêm qua anh Khoa đứng dưới cổng nhà trọ cả đêm"
Tôi ấn vào video Hiếu gửi, giữa màn đêm tịch mịch chỉ có ánh đèn Khoa đứng dưới gốc cây sấu ngay cổng nhà trọ. Anh đứng đó, hai tay đút túi lặng lẽ nhìn lên phòng trọ của ba chị em tôi. Trời đêm qua mưa phùn nặng hạt, lại rất lạnh, dưới ánh đèn tôi cũng thấy từng lớp mưa bay bay trên tóc, trên vai, trên cả áo anh. Tôi không kìm được, đột nhiên bật khóc tu tu. Mặc kệ cho những người bên cạnh đang nhìn mình tôi khóc thành tiếng. Anh đứng đó, rất rất lâu không rời đi. Sao anh lại cố chấp như vậy? Sao anh lại tự hành hạ bản thân mình vì một đứa con gái như tôi? Tôi phải làm sao, phải làm sao để cho anh vơi bớt nỗi đau này? Tôi còn ngỡ rằng chỉ có tôi yêu anh nhiều, hoá ra anh yêu tôi không hề ít hơn tôi yêu anh. Sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Tại sao? Tôi sai rồi, ngay từ đầu gặp anh yêu anh đã sai, tôi sai rồi, sai khi để anh yêu tôi đến đau đớn như vậy. Xin lỗi anh... xin lỗi anh rất nhiều
Thằng Hiếu lại gửi thêm mấy video rồi nhắn
"Em cứ lần nào tỉnh dậy đi vệ sinh cũng vẫn thấy anh ấy ở đấy, video này lúc ba giờ sáng đây chị"
Tôi ấn vào, vẫn thấy anh đứng lặng yên như thế không hề nhúc nhích. Nỗi đau giằng xé quặn thắt lại, tôi lại khóc thành tiếng, khóc đến mức mấy người ngồi bên cạnh phải hỏi tôi có bị sao không? Mãi đến khi bình tĩnh tôi mới nhắn cho Hiếu một tin dặn em ở nhà ngoan ngoãn rồi ngồi lặng yên nhìn ra bầu trời. Tôi không biết mình ngồi bao lâu, chỉ đến khi có tiếng loa thông báo chuyến bay cất cánh mới vội vàng kéo valy đi ra ngoài. Trước kia tôi đã từng xem rất nhiều bộ phim, nữ chính bỏ đi khi ra sân bay nam chính tìm đến. Tôi không hi vọng, nhưng vẫn đảo mắt nhìn lại một lượt rồi mới bước lên. Đến khi máy bay cất cánh tôi vẫn nhìn lại một lần nữa. Trên bầu trời u ám một màu ảm đạm. Cố gắng lắm tôi mới nở được nụ cười gượng gạo. Tạm biệt Việt Nam, tạm biệt những kí ức đau thương, tạm biệt anh..