Chẳng mấy chốc đã đến ngày đầy tháng của Tiểu Mồ Tề. Tề Duyệt vốn chỉ định làm bữa ăn nhỏ, dù sao Thẩm Mục Thâm cũng đã rời khỏi Thẩm gia, mẹ cô cũng đã mất từ sớm, hiện tại người cô thân quen nhất cũng chỉ có Hải Lan mà thôi.
Nhưng Thẩm lão gia nói sinh đầy tháng đầu tiên của đứa nhỏ phải làm thật lớn, về sau mới không khiến cho người khác khinh thường. Mà ý của Thẩm Mục Thâm cũng giống như vậy, cho nên anh mời mọi người tới, còn cố ý đem thiệp mời gửi đến cho công ty Lăng Việt. Chuyện này sau khi Hải Lan nói, Tề Duyệt mới biết được.
Tề Duyệt cho rằng sau khi anh đã rời khỏi Thẩm thị, đối với Lăng Việt sẽ không còn muốn bất phân thắng bại nữa. Nhưng ai biết rằng Thẩm Mục Thâm vẫn như trước muốn "nghiền ép" Lăng Việt.
Tiệc đầy tháng, người tới tặng quà, rồi nhìn nhìn đứa nhỏ, sau đó khen ngợi một phen, mở đầu tán gẫu. Tề Duyệt ôm Tiểu Mộ Tề ngồi trên ghế sofa, Hải Lan không ngừng đùa với đứa nhỏ.
"Ánh mắt Tiểu Mộ Tề to quá, lại còn trong veo đen lánh nữa. Tề Duyệt, có phải khi mang thai cậu đã ăn rất nhiều nho không? Không thì chính là ăn rất nhiều "khả ái". Nếu không làm sao Tiểu Mộ Tề lại có thể có bộ dáng đáng yêu như này chứ."
Hải Lan rất thích hai má bánh bao của Tiểu Mộ Tề, mềm ơi lại mềm, xúc cảm vô cùng tốt, khiến cho người ta chỉ muốn bẹo một chút, lại muốn xoa xoa. Nhưng da mặt trẻ con tương đối mỏng, lại dễ bị để lại vết đỏ, Hải Lan bèn nhịn xuống.
Tiểu Mộ Tề thật sự là thừa hưởng gen trội của Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt. Ánh mắt sáng ngời đen lánh của Tề Duyệt, lại có giá trị nhan sắc của Thẩm Mục Thâm, trắng trắng mềm mềm. Một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành tiểu mập mạp, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Ba nó thì đẹp trai, mẹ lại xinh đẹp, bé con nhất định lớn lên vô cùng loá mắt." Trên mặt Tề Duyệt mang theo tia đắc ý.
Hải Lan lộ ra biểu cảm ghét bỏ, "Thấy ghét ghê, cả nhà ba người đều tự kỷ như vậy."
"Không cần thiết tự kỷ, sự thất vốn là như thế."
Thẩm Mục Thâm đột nhiên xuất hiện sau lưng Hải Lan, nghe được câu sau cả nhà ba người, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khoé miệng lộ ra ý cười.
Khi nghe được ba chữ "cả nhà ba người" anh liền cảm thấy vô cùng dễ nghe, tâm tình vô cùng thoải mái.
Thẩm Mục Thâm đột nhiên xuất hiện sau lưng Hải Lan, khiến cho Hải Lan đang đưa lưng về phía Thẩm Mục Thâm phát hoảng, trợn trừng mắt với Tề Duyệt, tỏ vẻ ghét bỏ hai người bọn họ.
Đứng lên, quay người lại mới phát hiện Lăng Việt vậy mà lại đứng chung với Thẩm Mục Thâm.
Khoé miệng giật giật.
Nam chính và nhân vật phản diện vậy mà lại có thể ở chung với nhau, thế giới này đúng là không có gì không thể xảy ra.
Thẩm Mục Thâm ôm lấy Tiểu Mộ Tề trong lòng Tề Duyệt, đồng thời còn hôn lên trán Tề Duyệt, thấp giọng nói, "Nếu em mệt mỏi thì để cho người khác ôm."
Hải Lan và Lăng Việt nhìn nhau, Hải Lan tỏ vẻ lắc đầu.
Cẩu lương một nhà ba người này đúng là mù mắt chó cô nàng rồi.
Thẩm Mục Thâm ôm Tiểu Mộ Tề đứng lên, anh cười cười, sau đó Tiểu Mộ Tề cũng nhếch môi cười theo ba nó, trong ánh mắt dường như có linh tính.
Thẩm Mục Thâm hai ngày gần đây phát hiện khi Tiểu Mộ Tề cười, anh cũng cười với bé con, giống như một tên ngốc.
Từ điều này có thể nhìn ra được, Tiểu Mộ Tề vô cùng yêu thích người người ba nhân vật phản diện này. Lúc Hải Lan nghe Tề Duyệt nói, cô nàng vẫn còn mang thái độ hoài nghi. Cô nghĩ, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể phân biệt được thích hay không thích. Hơn nữa tính cách Thẩm Mục Thâm lại chán ghét đứa nhỏ như vậy, cho dù có là con của anh, khẳng định cũng không thể nào yêu thích đứa nhỏ được.
Nhưng hiện tại, ý nghĩ của Hải Lan đã hoàn toàn bị vùi dập tả tơi. Đúng là thật sự không thể đoán trước được, ai có thể ngờ được rằng một nhân vật phản diện, một nhân vật quyền lực như vậy, sau khi ôm đứa nhỏ, lại trở thành một "vú em".
Thẩm Mục Thâm trêu chọc Tiểu Mộ Tề hồi lâu, mới quay lại nhìn Lăng Việt, nâng con mắt mang theo ý cười khiêu khích nhìn về phía Lăng Việt.
"Lăng tổng, năm ngoái anh đã đính hôn rồi nhỉ. Tính toán khi nào làm hôn lễ?"
Tề Duyệt: "....."
Trải qua mấy ngày nay ở chung, Tề Duyệt có thể dễ dàng nhìn ra được, khi Thẩm Mục Thâm nói lúc nào cao hứng hay mất hứng.
Hiện tại nghe giọng điệu này, kết hợp với biểu cảm thỏa mãn, khẳng định chắc chắn rằng là đang "khoe khoang".
Anh cũng không ngẫm nghĩ lại, nếu cô không thích anh, với tính cách độc mồm độc miệng này ai còn muốn bên anh?
Hiện tại, Thẩm Mục Thâm đúng là vô cùng đắc ý muốn ăn đòn.
Tề Duyệt đối với Hải Lan bất đắc dĩ cười.
Khoé miệng Lăng Việt giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười, "Đứa nhỏ thật đáng yêu, người lớn cũng không kém đi."
Ý cười khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, giọng điệu chế nhạo, "Chờ tới khi nào Lăng tổng sinh được một bé gái, vừa vặn hai nhà có thể kết làm thông gia."
Bát tự cũng không cần xem, Thẩm Mục Thâm liền chiếm tiện nghi của Lăng Việt.
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng cười nói, "Có lẽ có thể là một bé trai."
Hải Lan: "......"
Anh ta sinh con cùng ai cũng được, ngàn vạn lần đó nhất định không phải là cô!
Hải Lan yên lặng ngồi bên cạnh Tề Duyệt, trong túi xách lấy ra ít hạt dưa, đưa qua cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt quay đầu, nhìn hạt dưa trong tay Hải Lan, "..."
"Cậu lấy hạt dưa ở đâu vậy?" Hải Lan nghiễm nhiên một bộ dáng xem náo nhiệt.
"Tớ chỉ biết rằng hai người đó đứng chung một chỗ kiểu gì cũng có náo nhiệt để xem, đương nhiên tớ không thể bỏ qua cơ hội này, cậu có muốn coi hay không?"
Tề Duyệt không nói gì, nhưng vẫn cầm hạt dưa trên tay Hải Lan, nhìn Thẩm Mục Thâm ôm Tiểu Mộ Tề đối đầu với Lăng Việt.
Ừm, cũng rất phấn khích, Tề Duyệt cũng đã từng nói với Hải Lan, nếu cô nàng sinh ra con gái, vậy hai nhà sẽ kết thành thông gia. Nhưng theo tính cách của Thẩm Mục Thâm mà nói, đem chuyện này nói với Lăng Việt, cũng chỉ là muốn chiếm tiện nghi của Lăng Việt.
Hai người kia trời sinh đã đối đầu nhau, mỗi lần gặp mặt không thấy máu cũng khói sung nồng nặc bốc lên.
Hai người anh tới tôi lên, bởi vì tiếng khóc của Tiểu Mộ Tề mà dừng chiến đấu.
Đã đến giờ Tiểu Mộ Tề đói bụng, Tề Duyệt từ trên tay Thẩm Mục Thâm ôm lấy đứa nhỏ, thấp giọng nói, "Em cho Tiểu Mộ Tề đến phòng nghỉ uống sữa."
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Tiệc đầy tháng được tổ chức ở khách sạn, Thẩm lão phu nhân cũng có mặt, nhưng cũng chỉ lộ mặt một chút mà thôi. Dù sao cũng không có huyết thống gì. Kể từ sau khi Thẩm Mục Thâm rời khỏi Thẩm thị có thể nhìn ra được, đã xé mặt nhau như thế nào.
Thẩm Mục Thâm rời khỏi Thẩm thị, đương nhiên không có khả năng tay không mà rời đi. Đây không phải là tác phong hành sử của Thẩm Mục Thâm.
Chỉ cần tiền lợi nhuận hàng năm, cũng đủ để anh thành lập công ty mới chống đỡ trong một năm. Về phần tài chính căn bản không cần lo lắng, cổ phần của anh ở Thẩm thị đổi thành tiền tệ cũng đủ để người khác không dám nghĩ tới.
Tề Duyệt ở trong phòng khách sạn, có lẽ do quá mức chuyên tâm, đồng hồ báo thức của đứa nhỏ vừa vặn đúng giờ vang lên, đúng lúc đó âm thanh mở cửa quẹt thẻ truyền đến.
Cửa vừa mở ra, Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục Thâm, hai người nhìn nhau trong hai giây, Thẩm Mục Thâm lập tức đem cửa đóng lại. Tề Duyệt yên lặng nghiêng thân mình, che đi bộ phận quan trọng.
Bởi vì Tiểu Mộ Tề dính lấy cô, cũng dính lấy Thẩm Mục Thâm, cho nên Tề Duyệt cũng chỉ đành theo ý của Thẩm Mục Thâm, cùng ở chung với anh.
Ở chung một chỗ, khó tránh khỏi nhất chính là tình huống xấu hổ hiện tại. Bởi vì đã trải qua nhiều lần, Tề Duyệt cũng tương đối bình tĩnh, đổi một vị trí khác tiếp tục cho Tiểu Mộ Tề bú sữa.
Trước đó vài lần, Thẩm Mục Thâm sẽ đều tự động tránh đi.
Qua một hồi lâu, thấy Thẩm Mục Thâm sống chết còn không đi ra ngoài, Tề Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang ngồi trên ghế sofa.
"Anh không ra ngoài sao?"
Thẩm Mục Thâm ôm hai cánh tay, hai chân vắt chéo, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu (1).
(1), Cười như không cười.
"Tại sao anh phải ra ngoài?" Tầm mắt rơi xuống trên mặt Tiểu Mộ Tề.
Ánh mắt lại không biết dừng lại ở nơi nào, sự nóng rực ấy dường như muốn đốt cháy Tề Duyệt.
Dường như Tề Duyệt nhận ra được tầm mắt của anh, vị trí lại di chuyển đi một chút, nhằm tránh đi tầm mắt của anh.
"Tiểu Mộ Tề đang ngủ." Thẩm Mục Thâm lên tiếng nhắc nhở.
Tề Duyệt cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Mộ Tề đang ngủ say sưa.
Vội vàng đem quần áo sửa sang lại cho tốt, sau đó dè dặt cẩn trọng đem Tiểu Mộ Tề thả nhẹ xuống giường, tiếp đến đắp chăn nhỏ lên.
Mới đứng lên, phía sau cô lại truyền đến nhiệt độ, nhưng cô lại không biết Thẩm Mục Thâm từ khi nào đã đứng phía sau cô.
Thẩm Mục Thâm đưa tay, ôm lấy thắt lưng của Tề Duyệt, hơi thở thiêu nóng lọt vào tai cô, thanh âm trầm thấp mê hoặc, "Đứa nhỏ đang ngủ."
Gò má Tề Duyệt nóng lên, hai bên tai giống như bị lửa nóng thổi qua.
Rõ ràng câu "Đứa nhỏ đang ngủ." Rất bình thường nhưng từ trong miệng của Thẩm Mục Thâm nói ra lại khiến cho người ta miên man, mơ màng.
Không, chính xác là ám chỉ trần trụi, ý tứ chính là --- chúng ta có thể làm chút chuyện trẻ con không nên nhìn thấy.
"Chúng ta còn phải ra ngoài tiếp khách." Nói xong, cô liền gỡ ngón tay đang ôm của Thẩm Mục Thâm.
"Bọn họ tự tiêu khiển với nhau, hai chúng ta làm chuyện khác không phải tốt hơn sao?" Thanh âm khan khan, cắn vành tai Tề Duyệt, con ngươi u tối.
Thân thể Tề Duyệt bỗng dưng run lên, xấu hổ và kích thích. Hai người cũng đã từng phát sinh chuyện thân mật, nhưng mà Thẩm Mục Thâm chưa từng có dụ hoặc sắc tình như vậy với cô.
Có chút sợ hãi.
"Chủ nhân bữa tiệc không có ở đây...Nói không chừng..."
Lười nóng vòng qua tai cô, tê dại truyền đến khiến cho lời nói của Tề Duyệt không thông.
"Có ông nội và mẹ anh ở đây, mọi chuyện có thể xử lý ổn thoả."
Tay Thẩm Mục Thâm bắt đầu không an phận.
"Đừng mà..."
Thẩm Mục Thâm thấp giọng nở nụ cười một tiếng, "Em ngại à? Buổi tối ở nhà cũ hôm đó, em không có như vậy đậu. Ừm, để anh suy nghĩ một chút, phải rồi chính là "nhiệt tình như lửa"."
"Anh im miệng...!" Mặt Tề Duyệt đỏ lên, anh đúng là một giây một phút cũng không để cho người ta yên tĩnh.
Cách quần áo, nơi mềm mại bên cạnh truyền đến, khoé mắt hơi nhíu, ánh mắt càng u ám, âm thanh cũng trở nên khàn khàn, còn mang theo tia xấu xa không đàng hoàng, "Anh không nói chuyện, vậy phải động thủ."
Tề Duyệt:...
Quả nhiên nói động thủ là động thủ, hai tay trực tiếp hướng đến gò bồng đào, bàn tay bắt đầu chuyển động, cẩn thận cảm nhận xúc cảm.
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
Tề Duyệt hữu khí vô lực (2) nói: "Có người gõ cửa."
(2), Không còn sức.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước không có nao núng, "Người đó gõ cứ kệ người đó. Không có ai đáp lại tự nhiên sẽ từ bỏ."
"Tề Duyệt, Mục Thâm, các con ở trong đó sao?" Sau khi tiếng gõ vang lên, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của bà Thẩm.
Nghe được giọng nói của bà Thẩm, Tề Duyệt mạnh mẽ đẩy Thẩm Mục Thâm ra, hoảng hốt bắt đầu chỉnh lại quần áo không chỉnh tề trên người, đồng thời còn trừng mắt nhìn Thẩm Mục Thâm sắc mặt đang vô cùng không tốt.
Sau khi nhìn thấy quần áo trên người có sai sót, hay manh mối gì, mới đi ra mở cửa.
Mà phía sau Thẩm Mục Thâm cũng lộ ra bộ dáng tiếc hận.
Xúc cảm so với những gì anh tưởng tượng, so với lúc còn ở nhà cũ còn mềm mại hơn.
Cơn nóng trên người, khó có thể bình ổn.
Thẩm Mục Thâm hít một hơi thật sâu, lần tiếp theo, anh nhất định chọn một nơi tốt hơn để làm chuyện này.