Nói là phối hợp điều tra nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn bị giữ lại.
Từ lúc Thẩm Mục Thâm bị mang đi, Thẩm lão gia đã liên hệ với rất nhiều người. Đem những người có thể giúp đỡ đều nói chuyện một lần, nhưng những người này đều nói chuyện này tương đối nghiêm trọng, không có cách nào nhúng tay vào được, chỉ đành bất lực.
Tới nay tình huống là gì, cũng không hề hay biết.
Bà Thẩm lo lắng cho con trai của mình, đồng thời cũng tương đối lo lắng cho Tề Duyệt, cho nên tới ngày thứ hai bà Thẩm đã đến nhà của Tề Duyệt.
Nhìn thấy bà Thẩm, Tề Duyệt cũng không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, dường như đã đoán được bà sẽ đến.
Sợ bà Thẩm quá mức lo lắng, Tề Duyệt nói cho bà Thẩm biết rằng Thẩm Mục Thâm không có chuyện gì. Nhưng cũng không đem chi tiết rõ ràng nói cho bà Thẩm biết.
Tề Duyệt vẫn tương đối lo lắng khi đem chuyện này cho bà Thẩm biết, bà Thẩm sẽ nhịn không được đi chất vấn Thẩm lão phu nhân. Đến lúc đó đánh rắn động cỏ, như vậy mọi chuyện sẽ gặp phiền toái.
Thẩm Mục Thâm bị giữ tới ngày thứ ba, trong nhà nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Chính là Tề Noãn.
Lúc Tề Noãn tới, người giúp việc ra mở cửa. Tề Duyệt đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Tề Noãn, sắc mặt trầm xuống.
Tề Noãn cầm một giỏ trái cây đứng ở ngoài cửa, vốn dĩ tóc đen ban đầu nhuộm thành màu nâu, đồng thời tóc thẳng cũng được làm xoăn, ăn mặc không phải là loại đơn giản như bình thường. Mà nói... Thế nào nhỉ, chính là có chút gợi cảm, nhưng đồng thời cũng trang điểm cẩn thận.
Loại trang điểm này, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Tề Duyệt hơi sửng sốt, cảm giác được Tề Noãn bắt chước ai. Nhưng bởi vì khí thế của người phụ nữ này tương đối thích hợp diễn nhưng vai bạch liên hoa, tuyệt nhiên không thích hợp loại trang điểm này.
Đẹp mắt thì có đẹp mặt, nhưng phần lớn chính là cảm giác ngột ngạt.
Tề Noãn nhìn về phía bên trong phòng khách nhà Tề Duyệt, trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, nói, "Tôi đến thăm cô."
Tề Duyệt buông cuốn tạp chí trong tay, "Vậy thì vào ngồi đi."
Tề Noãn đi vào, đem giỏ trái cây để trên bàn, nhìn phương hướng phòng bếp, thu hồi tầm mắt, nhìn Tề Duyệt.
"Muốn yên tĩnh nói chuyện với cô."
Biểu cảm Tề Duyệt lạnh lùng, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên.
Nhìn bụng Tề Duyệt, biểu cảm Tề Noãn có chút vi diệu. Nếu Tề Duyệt không có khí thế bức người như vậy, cũng có liên hệ tới chuyện của Lăng Việt, cô ta cũng sẽ không đối phó với cô.
Tề Duyệt đi tới ban công, đem cửa đóng lại, nhìn về phía Tề Noãn.
"Có gì cô nói cho một lần đi. Tôi không hy vọng lần sau cô lại đến đây tìm tôi. Tôi cũng chẳng phải đặc biết nhớ thương gì tới cô."
Vừa mới không kịp phản ứng, hiện tại mới phản ứng lại được, cách ăn mặc này của Tề Noãn là giống ai.
- -- Giống Hải Lan.
Không thể nghi ngờ, Tề Noãn bắt chước Hải Lan.
Trước mặt người này, không thể dựa vào nữ chính nguyên bản mà nhìn, cô ta chính là một người xa lạ.
Tề Noãn không phải là một người trầm ổn, Thẩm Mục Thâm mới bị dẫn đi ba ngày đã vội vã đi tìm Tề Duyệt, từ điểm này cô có thể nhìn ra được.
Bởi vì không phải là người tính tình trầm ổn, cho nên câu nói đầu tiên đã không có bất cứ che giấu gì.
"Tề Duyệt, tôi khuyên cô không cần khí thế bức người. Cô là cô, tôi là tôi, nếu tôi là cô, tôi sẽ đi tranh thủ thời cơ, không để cho người khác dễ dàng cướp đi người của mình. Nếu cô cản trở chuyện tôi và Lăng Việt, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Tề Noãn lạnh mặt, nói lời uy hiếp người khác.
Tề Duyệt lãnh đạm nhìn cô ta.
"Nói xong chưa?"
Thái độ và biểu cảm của Tề Duyệt vô cùng bình tình.
Trấn định đến mức khiến cho tâm tình Tề Noãn vô cùng phiền chán, sắc mặt lộ ra biểu cảm khó coi.
"Tề Duyệt, tôi mặc kệ cô muốn tài sản của Thẩm gia hay là Thẩm Mục Thâm. Chỉ cần cô quản chuyện của cô, tôi quản chuyện của tôi, thì tôi sẽ không động tới cô."
Tề Duyệt cười cười, nhưng trong mặt nụ cười không chạm đến đáy mắt, mang theo tia trào phúng.
Khoé miệng khẽ câu, mang theo vài phần trào phúng, "Cô đừng coi mình là trung tâm vũ trụ."
Nói xong, lấy tay đem cửa ban công mở ra, "Cũng đến giờ ăn cơm của tôi rồi. Tôi cảm thấy Tề tiểu thư không cần ăn chỗ này của tôi, tôi vừa vặn cũng không muốn dùng cơm với cô, tôi sợ nuốt không trôi."
Bị Thâm độc miệng đầu độc lâu như vậy, Tề Duyệt cũng lãnh hội được vài phần tinh túy này, chẳng qua là cô tuỳ người mà dùng thôi.
Tề Noãn sững sờ, sắc mặt dần trở nên khó coi.
"Đã như vậy, tôi sẽ đem mọi chuyện trở về quỹ đạo của cô, ai thế nào thì nên làm thế đấy."
Nói xong câu đó, đi ra khỏi phòng khách, Tề Duyệt nhìn bóng lưng cô ta.
Banner hàng hiệu giá tốt
Hít một hơi thật sâu.
Tề Noãn thật sự giống với những gì Thẩm Mục Thâm hình dung. Cô ta cảm thấy nên là của cô ta, nếu người khác đoạt đồ của cô ta, tam quan vặn vẹo, đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Tề Noãn không đáng sợ, đáng sợ là ý niệm này của cô ta.
Cô ta sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió, điều ấy không thể nào đoán trước được.
Cô hít một hơi thật sâu.
Tề Noãn đã tới buổi chiều hôm đó, Thẩm Mục Thâm sẽ trở lại, không có nửa tin tức nào, trực tiếp đi đến ngoài cửa nhà Tề Duyệt.
Lúc Tề Duyệt mở cửa nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, hơi ngừng lại, sau đó che miệng, không cách nào che giấu được sự vui mừng của bản thân.
Bị dẫn đi ba ngày, hiển nhiên Thẩm Mục Thâm trải qua không tệ. Ít nhất không có nửa điểm khiến cho người ta cảm giác lôi thôi. Chỉ là vài ngày không cạo râu, nhưng vẫn như trước không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh.
"Anh làm sao có thể trở về được?" Tề Duyệt còn nghĩ tình huống của anh sẽ bị dẫn đi ít nhất bảy đến tám ngày, nhưng thật không ngờ sau ba ngày anh đã có thể trở về.
Nhìn thấy Tề Duyệt, khuôn mặt tuấn tú kia của Thẩm Mục Thâm mang theo ý cười nhàn nhạt, "Việc này lát nữa anh sẽ nói, ba ngày nay anh còn không được tắm rửa thay quần áo. Ngay cả bản thân anh cũng không chịu được, khi nãy ôm em anh đều nhịn xuống. Anh qua em lấy chìa khóa về tắm rửa một hồi sẽ nói chi tiết cho em nghe."
Tề Duyệt gật đầu, muốn xoay người đi lấy chìa khóa cho anh, Thẩm Mục Thâm ngăn cô lại.
"Em đừng lộn xộn, anh biết chìa khóa ở đâu." Nhìn bộ dáng cô vội vàng đi tìm chìa khóa khiến cho anh cảm nhận được tình cảm của cô.
Thẩm Mục Thâm đi vào phòng, ở trên ngăn tủ cầm lấy chìa khóa.
Lúc trở về, Tề Duyệt cũng đi qua.
"Em chờ anh ở đây."
Khóe môi Thẩm Mục Thâm khẽ cười, những vẫn cùng Tề Duyệt về nhà anh.
Tề Duyệt hoàn toàn xem nhẹ thủy tinh phòng tắm Thẩm Mục Thâm, bản thân tìm quyển sách để đọc, khiến cho mình phân tâm.
Như vậy không kiêng nể gì, khó khăn làm mới đồng ý ở chung với anh.
Dường như bởi vì Tề Duyệt đang đợi, Thẩm Mục Thâm tắm vô cùng nhanh. Hơn mười phút đã đi ra, nghe được âm thanh từ phòng tắm truyền tới, Tề Duyệt kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy bên hông Thẩm Mục Thâm chỉ cuốn một cái khăn tắm. Phía trên là cơ bụng tám múi, cô dùng sách che lại tầm mắt.
"Anh không thể mặc quần áo xong rồi ra sao?" Chỉ liếc mắt một cái, Tề Duyệt vô cùng rõ ràng, anh không có lau khô tóc và thân thể, từng giọt nước rơi xuống đường cong cơ bắp chảy xuống.
Thật không coi ai ra gì.
Thẩm Mục Thâm cười nhẹ một tiếng, "Cái gì nên nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ. Nếu anh nhớ không nhầm lúc đó em không chỉ nhìn, mà còn đem lưng của anh..."
"Anh im miệng!" Gương mặt Tề Duyệt đỏ lên.
Nhắc lại chuyện cũ, chẳng lẽ anh đang nhắc nhở cô lúc đó có bao nhiêu thèm khát anh chắc?!
"Nếu không em cào lại một cái. Dù sao anh cũng không ngại."
Tề Duyệt bỏ cuốn tạp chí ra, mặt đỏ chói tai trừng anh.
"Đến khi nào anh mới chịu đứng đắn đây!"
Lông mày thon dài của Thẩm Mục Thâm khẽ giương lên, khóe miệng vẫn duy trì độ cong.
"Được rồi, em chờ anh thay quần áo." Nói xong hướng tủ quần áo đi đến.
Tề Duyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy mình vui mừng quá sớm. Lúc Thẩm Mục Thâm chuẩn bị đem khăn tắm cởi bỏ trước mặt cô, cô không một chút do dự cầm lấy cái gối đập qua.
"Anh cầm thú, em là phụ nữ mang thai đó!" Anh cũng không sợ cô tức chết sao.
Tức giận bạo phát, hoàn toàn bởi vì một kẻ chồng trước lưu mạnh này.
Những thói quen ném đồ này nọ của cô, đều tại anh.
Vốn dĩ cảm xúc căng thẳng, lo lắng bỗng chốc bị anh hóa thành mây khói không chút tăm hơi.
Từ trong phòng tắm đổi quần áo, đi tới bên cạnh Tề Duyệt ngồi xuống, khóe miệng vẫn mang ý cười.
Dường như bởi vì Tề Duyệt, có thể khiến cho tâm trạng trở nên vô cùng tốt.
"Anh mau nói đi, tại sao bọn họ lại thả anh."
Đưa tay ôm lấy Tề Duyệt, bị cô tức giận hất ra. Nhưng vẫn như cũ đem người ôm vào trong lòng, dựa cằm trên bờ vai Tề Duyệt.
Ở bên tai Tề Duyệt thấp giọng nỉ non, "Mấy ngày nay vẫn luôn nhớ em. Để anh ôm em một lát."
Tề Duyệt nghe xong lời anh nói, liền tùy anh ôm.
Thẩm Mục Thâm của cô nha, cô thật sự không có biện pháp nào khác. Chỉ có thể nhịn!
Lúc trước nói cô có mục đích riêng, muốn ly hôn là anh. Hiện tại kề cận không buông tha cô cũng chính là anh.
Lúc trước nói tuyệt đối không có khả năng là cô. Hiện tại đồng ý cho anh ôm cũng chính là cô.
Nghiệp đến cũng nhanh mà.
Yên tĩnh hồi lâu, Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt nói, "Ở bên cạnh em, dường như có thể khiến cho trái tim anh yên ổn."
"Mới ba ngày không gặp, làm sao em thấy anh như ba năm không thấy vậy?"
"Chẳng lẽ em không nhớ anh?"
Tề Duyệt không nói chuyện, sao cô không nhớ chứ.
Trước kia cô chưa từng yêu đương, cho nên cô không biết, hiện tại cô đã rõ ràng.
Bất kể là yêu đương thời niên thiếu hay hiện tại ở tuổi này của cô. Vô luận là tuổi tác, bất kể sớm hay muộn, thời điểm yêu đương cuồng nhiệt chính là mỗi ngày gặp mặt đều cảm thấy không đủ.
Không nghe được câu trả lời của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm hướng lỗ tai Tề Duyệt thở một hơi, nhiệt độ ập tới, Tề Duyệt run run, lập tức trả lời, "Rất nhớ anh."
Đợi được câu trả lời vừa lòng, Thẩm Mục Thâm cười nhẹ, "Như vậy không phải ngoan sao."
Tay đặt trên bụng Tề Duyệt, nhỏ giọng nói, "Cũng rất nhớ tiểu gia hỏa này."
Giống như để đáp lại anh, chân đá về phía nơi tay Thẩm Mục Thâm đặt.
"Tính tình tiểu gia hỏa như vậy, không biết là con trai hay con gái."
"Con gái." Tề Duyệt không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Em hỏi qua bác sĩ rồi à?"
Tề Duyệt lắc đầu, "Không có, chủ yếu nếu là con gái thì sẽ giống em. Còn con trai thì..."
Đây là lời nói thật, cha đứa nhỏ độc miệng lại phúc hắc như thế, cô yên tâm sao được?
Lại nghe được tiếng cười trầm thấp, "Trấn không được, vậy anh đến cướp."
Tề Duyệt thả lỏng thân thể dựa vào anh, khóe miệng khẽ cong.
Qua nửa ngày sau, Thẩm Mục Thâm mới nói, "Anh có thể trở về, bởi vì căn bản anh không có ý định tiếp tục cạnh tranh nữa."
Tề Duyệt nghiêm túc lắng nghe.
"Bọn họ nói anh hối lộ người đứng sau. Mà người đứng sau đó cũng đứng ra làm chứng, đồng thời cũng tìm ra được tài khoản tư nhân của anh chuyển một lượng tiền lớn ra bên ngoài, chuyển vào trong thẻ của hắn ta."
Nghe đến đó, Tề Duyệt đã có thể hoàn toàn xác minh, đây chính là tình tiết trong tiểu thuyết.
"Vậy sao bọn họ lại thả anh quay trở lại."
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, nói, "Có lẽ ai cũng không ngờ tới, căn bản anh không có cạnh tranh vào cuộc đầu tư này. Cho nên anh chuẩn bị kiện tụng, căn bản tư liệu gì cũng không có, đều là trống rỗng. Đồng thời anh cũng ký hợp đồng với Lăng Việt rời khỏi dự án. Anh hoàn toàn không hối lộ, không phải thành người chê cười, ăn cơm nhà nước cũng không phải là không phân rõ trắng đen. Sau khi điều tra vài ngày, chứng thực được lời anh nói, cho nên để anh quay trở về."
"Vậy kế tiếp, bọn họ sẽ làm gì."
Đôi mắt Thẩm Mục Thâm trầm tĩnh lạnh lùng, thanh lãnh mà xa cách.
"Có thể có chuyện gì cũng không có quan hệ với chúng ta. Dù sao bọn họ có thể tiếp tục điều tra, mà trên tay anh có chứng cứ, khẳng định cũng không định giao cho bọn họ."
"Chứng cớ gì cơ?" Hiển nhiên Tề Duyệt thật sự không ngờ tới Thẩm Mục Thâm còn có chiêu thức như vậy, sớm đã chuẩn bị đầy đủ.
"Đương nhiên là có thể uy hiếp tới mẹ con bà Trần. Chứng cứ đó uy hiếp tới bọn họ, chuyện gì cũng dễ làm."
Khóe miệng hiện lên ý cười lạnh.
Đối với Thẩm lão phu nhân, Thẩm Mạnh Cảnh hay Thẩm Mạnh Bách, hiển nhiên Thẩm Mục Thâm không có hứng thú dùng hai chữ "tình thân" để lưu tình.
Anh không phủ nhận thủ đoạn của anh là quang minh chính đáng. Nhưng nếu anh không phản kích, sẽ để cho đám người đó ảo tưởng sức mạnh của bản thân mình.
"Ngày mai anh sẽ quay trở về nhà cũ xử lý mọi chuyện, em hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng.
Tề Duyệt gật đầu.
Chưa hết, Thẩm Mục Thâm còn nói, "Em xem, anh đã đem hết chuyện này nói với em. Mà anh xử lý như vậy không thể điều tra được gì, em phải tin tưởng thực lực của anh. Em chỉ cần an tĩnh làm một phụ nữ dưỡng thai cho tốt là được."
...Lại thế nữa, dùng những từ ngữ này bảo cô an phận thủ thường.