Cuối tuần, Thẩm Mục Thâm khó có khi được hôm nghỉ ngơi. Cho nên buổi tối thứ sáu, anh đã chuẩn bị xong lịch trình cho ngày thứ bảy.
Buổi sáng, bảy rưỡi cùng ăn sáng với Tề Duyệt.
Tám giờ ăn xong bữa sáng, cùng nhau đi dạo một hồi. Đến mười giờ cùng đi đến trung tâm thương mại mua đồ dùng cho trẻ con.
Đến trưa ăn cơm bên ngoài, sau khi ăn xong sẽ cùng nhau đi xem phim. Đương nhiên, đi đến rạp chiếu phim vô cùng lãng phí thời gian, lại còn buồn tẻ. Những chuyện này Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ làm, nhưng hiện tại anh cảm thấy cùng Tề Duyệt đi xem phim không chỉ không lãng phí thời gian hay buồn tẻ, ngược lại anh cảm thấy vô cùng hứng thú.
Xem phim xong, lại có thể đi siêu thị mua thức ăn về nhà nấu cơm. Cơm nước xong xuôi ở nhà Tề Duyệt đợi đến chín rưỡi.
Lịch trình một ngày đã lên đầy đủ, điều này là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm làm sau nhiều năm tự mình lên lịch trình một ngày cho bản thân, không để Tống thư ký nhúng tay vào.
Nhưng kế hoạch tiến hành đến lúc mười giờ, lại bởi vì sự xuất hiện của Hải Lan mà hoàn toàn thay đổi!
Anh ở phòng khách, hai tay ôm ngực, hơi híp mắt nhìn sự xuất hiện của Hải Lan ở trong nhà Tề Duyệt. Từ trên người anh toả ra hơi thở lạnh lẽo, biểu hiện ra bên ngoài bởi vì sự xuất hiện của Hải Lan ở nơi này trở nên mất hứng.
Cảm giác được ý lạnh từ trên người Thẩm Mục Thâm, ý cười trên mặt Hải Lan càng đậm, "Ngại quá, Tề Duyệt đã đồng ý với tôi sẽ cùng nhau đi dạo phố."
Hiện tại mà nói, Hải Lan giống như là "người bên gối" của Tề Duyệt.
Thẩm Mục Thâm rất rõ ràng, chỉ cần Hải Lan nói mấy câu "bên gối" với Tề Duyệt. Cô khẳng định sẽ nghe theo.
Một câu Hải Lan nói bằng mười câu nói của anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2. Chú Nhỏ
3. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4. Đánh Tráo Thân Phận
=====================================
Thẩm Mục Thâm: "..."
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thẩm Mục Thâm, Hải Lan hướng Tề Duyệt gọi một tiếng, "Tề Duyệt, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Cậu chờ một chút, tớ thay quần áo cái là xong rồi." Tề Duyệt ở trong phòng thay quần áo, bên ngoài là tiếng Hải Lan thúc giục.
Hải Lan nhìn Thẩm Mục Thâm, ý cười trên khoé miệng càng sâu.
Anh theo đuổi Tề Duyệt, cô (Hải Lan) không ngăn cản được, cũng không ngăn cản được suy nghĩ của Tề Duyệt. Nhưng cô muốn nhìn Thẩm Mục Thâm đối với Tề Duyệt rốt cuộc là tình yêu hay tính toán trong đó.
Thẩm Mục Thâm nói sẽ thu thập cục diện rối rắm trong nhà, nhưng ai biết anh đối với Tề Duyệt thật sự là lâu ngày sinh tình cảm hay cảm xúc nhất thời. Sau khi thăm dò xong, cô tự nhiên sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Tề Duyệt thay quần áo xong đi ra, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Hôm nay buổi chiều tôi và Hải Lan đi xem phim. Có khả năng trễ một chút mới về."
Thẩm Mục Thâm hít một hơi thật sâu, gật đầu, "Nhớ trở về trước tám giờ tối."
Tề Duyệt còn chưa đáp lại, Hải Lan trợn trừng mắt, bĩu môi nói, "Người không biết còn tưởng anh gia trưởng, đi chơi còn cấm cửa."
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua Hải Lan, không nhanh không chậm nói, "Tề Duyệt là phụ nữ có thai, không thể để cơ thể mệt nhọc."
Hải Lan thần sắc quái dị nhìn Thẩm Mục Thâm, sau đó đáp ứng nói, "Được, tôi trước tám giờ sẽ đem Tề Duyệt an toàn trở về." Chưa xong còn nói thêm một câu, "Tôi còn tưởng là đang nói chuyện với bố chồng chứ."
Nghe được câu nói sau, khoé miệng Tề Duyệt giật giật. Lấy tay đẩy Hải Lan, ý cô nàng đừng nói lung tung.
Nhìn theo bóng Tề Duyệt và Hải Lan rời đi. Thẩm Mục Thâm trở về nhà của mình, di động có thông báo gửi đến, là tin nhắn của Wechat.
Thẩm Mục Thâm lấy điện thoại trong túi ra, mở khoá, nhìn thấy tin nhắn Tống thư ký gửi đến.
【 Phó tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, khi nào có thể bắt đầu? 】
Thẩm Mục Thâm nhìn thấy tin nhắn, thoáng suy tư một chút, sau đó gửi tin nhắn 【 Tối hôm nay, anh tự xem tình hình thế nào rồi an bài. 】
Đem di động ném lên ghế sofa, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, chống cằm lâm vào trầm tư.
Rèm cửa sổ trong phòng không khiến toàn bộ căn phòng trở nên âm u, biểu cảm gương mặt lạnh lùng của Thẩm Mục Thâm, đôi mắt âm trầm.
- -- Cũng nên đến thời điểm bắt đầu kết thúc.
-
Lần này Tề Duyệt hẹn Hải Lan, chủ yếu muốn đem chuyện mà Thẩm Mục Thâm suy đoán nói cho Hải Lan biết. Gặp mặt so với nói chuyện của qua điện thoại mới rõ ràng hơn được.
Sau khi Tề Duyệt đem phân tích của Thẩm Mục Thâm nói cho Hải Lan nghe xong, Hải Lan hít một hơi thật sâu.
"Tớ thật ra cũng sớm nhìn ra, lúc cô ta xuất hiện ở Lăng thị. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lăng Việt, những lời trong lòng chỉ kém không biết trên mặt rằng cô ta muốn theo đuổi Lăng Việt. Dù thế nào biểu hiện của cô ta cũng vô cùng rõ ràng. Từ lúc đó tớ đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đó cũng không phải chuyện của tớ. Tớ cũng lười quản."
Căn cứ theo tình huống tiểu thuyết sẽ không có chuyện gì, nhưng Hải Lan và Tề Duyệt đều cảm nhận được, Tề Noãn có điều gì đó không đúng.
Hải Lan suy nghĩ, lại tiếp tục nói, "Tuy rằng cảm giác được nữ chính có điểm không thích hợp. Nhưng cô ta mang lại cho tớ cảm giác không khác nữ chính trong ngốc bạch ngọt là mấy."
Trong lúc làm việc, không tránh khỏi những lúc mắc sai lầm. Bị sếp trên mắng một chút, chịu khó sửa sai một chút, sau đó nói rằng sẽ làm lại tốt hơn.
Nhưng đây bà cô Tề Noãn này, khóc nháo, uỷ khuất mếu máo, yếu ớt nhân lên phần trăm luỹ thừa. Khiến cho người khác cảm thấy người làm sai chính là vị sếp đã phê bình cô ta.
"Thẩm Mục Thâm nói hiện tại có khả năng có người thay cô ta bày mưu tính kế. Đồng thời cũng kêu tớ nhắc nhở cậu, cẩn thận hành động của cô ta."
Nghe vậy, Hải Lan cười thành tiếng, ngay sau đó lộ ra biểu cảm ghét bỏ, "Tự nhiên anh ta nhắc nhở tớ khiến tớ có cảm giác cáo chúc Tết gà."
Tề Duyệt cười một tiếng, "Dù sao cậu cẩn thận vẫn hơn. Dù gì cũng có nhiều chuyện mà chúng ta không biết được."
Hải Lan gật đầu, "Trong khoảng thời gian này tớ sẽ chú ý quan sát Tề Noãn. Nhưng Thẩm Mục Thâm nói có người bày mưu tính kế cho cô ta. Liệu có phải người Thẩm gia không?"
Tề Duyệt nhún vai, "Ai cũng có khả năng, chuyện này không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà phán đoán được. Có lẽ tớ cho rằng làm Thẩm lão phu nhân, nhưng ai có thể xác định là bọ ngựa bắt ve sầu, ngư ông đắc lợi thì chưa biết được."
Hải Lan lắc đầu, "Cho nên mới nói, cái đầm Thẩm gia này, không phải là sâu bình thường."
Tề Duyệt cười, cầm lấy cốc sữa uống một ngụm.
"Thẩm Mục Thâm nói sẽ thu phục đám âm dương quái khí này. Sau đó muốn gương vỡ lại lành với cậu. Đối với chuyện này cậu nghĩ thế nào?"
Mới uống được một ngụm sữa đã bị câu nói của Hải Lan sặc đến khoang mũi, "Khụ khụ khụ..."
Sặc muốn chết.
Hải Lan hoảng loạn vỗ nhẹ lưng Tề Duyệt, để cho cô thuận khí.
"Tớ không phải mới chỉ hỏi cậu một câu, cậu xem cậu đều đã hoảng thành cái dạng gì. Không phải là cậu thật sự động tâm rồi đấy chứ?"
Tề Duyệt vất vả mới trở lại bình thường, đẩy tay Hải Lan ra, "Cậu nói chuyện không đâu gì thế."
"Tớ cũng không nói vừa, mấy hôm trước lúc ăn cơm, anh ta còn nói, muốn cùng cậu làm lành. Không, cũng không chắc anh ta nói có thật không. Dù sao trước kia hai người quan hệ cũng không tốt lắm. Còn phải nói...Tính tình anh ta, tớ cũng không biết dùng từ sao nữa. Cậu cảm thấy như thế nào?"
Tề Duyệt nâng ly sữa, ánh mắt do dự, không nhìn ánh mắt của Hải Lan, "Tớ còn có thể nghĩ được thế nào, anh ta là chồng trước của tớ."
Phản ứng của Tề Duyệt, nằm ngoài dự kiến của Hải Lan, nhưng lạ nằm trong suy nghĩ của cô nàng.
"Tề Duyệt, cậu xong rồi, nếu cậu không có biện pháp đối phó, Thẩm Mục Thâm muốn chính là cùng cậu ở một chỗ. Cậu lười quan tâm đến anh ta, đừng nói hiện tại cậu ở phòng đối diện, nhưng anh ta lại chạy đến nhà cậu. Giả dụ nếu không có nửa điểm ý tứ như lời tớ nói, đoạn thời gian trước sẽ không đồng ý với anh ta cùng đi Hải Nam."
Tề Duyệt nghe vậy, cúi đầu, nhìn cốc sữa trong tay, chỉ cầm vuốt ve cốc, cô lâm vào trầm tư.
Hải Lan thở dài một hơi.
"Không phải là lúc đó anh ta theo đuổi cậu đến tận đối diện nhà cậu. Tớ chuyển nhà đi cho cậu, anh ta làm sao có cơ hội chứ." Hải Lan có chút hối hận.
"Haizz, nếu anh ta không phải là nhân vật phản diện, Thẩm gia cũng không có đám người cực phẩm ấy. Cho dù tính cách có xấu chút, nhưng thật lòng đối xử tốt với cậu, cũng không phải là không được. Cố tình chính là..."
Tề Duyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Hải Lan nở nụ cười, trong nụ cười ấy mang theo tia do dự.
"Hải Lan, tớ không xác định có phải tớ bị hãm sâu hay không. Nhưng không thể phủ nhận, đối với Thẩm Mục Thâm, mặc dù ngoài miệng tớ nói tuyệt đối không có khả năng, nhưng thật ra tớ thấy không bài xích Thẩm Mục Thâm. Hơn nữa đối với anh ấy, tớ không chán ghét nổi, thậm chí còn muốn tin cậy."
Bả vai Hải Lan suy sụp, bộ dáng bị đả kích.
"Tề Duyệt, cậu thật là. Tớ không biết nói cái gì cho đúng. Cậu lại để anh ta theo đuổi cậu, cậu xong đời rồi."
Tề Duyệt lức đầu, "Tớ vẫn giữ vững lập trường, chính là..." chính là đối phương đối càng ngày càng nhìn thấu cô, biết được điểm yếu của cô. Biết thế nào từng bước tiếp cận cô, đồng thời cũng không hề dè dặt cẩn trọng, mà dùng phương pháp bá đạo trực tiếp nhất.
Có lẽ Thẩm Mục Thâm có độc, không có tính nhẫn nại, càng không phải người có kiên nhẫn giải quyết, đó chính là khuyết điểm. Nhưng không thể không nói, bởi vì những khuyết điểm này của anh, làm cho cô xem nhẹ anh là một nhân vật phản diện, hơn nữa còn là người thật trong cuốn tiểu thuyết.
Một Thẩm Mục Thâm như vậy, sống động như người bình thường.
Càng ở chung với Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt lại càng cảm thấy có chút thích người này.
Mẫu chốt, chính là sự tin cậy của anh dành cho cô.
Tề Duyệt phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Hải Lan.
"Bỏ qua vấn đề tình cảm của bản thân, ý tớ là tớ đứng về phía anh ấy."
Trầm mặc một hồi, Hải Lan không có trực tiếp nói ra với Tề Duyệt, hành động và lời nói của cô biểu hiện ra, cô đã động tâm với Thẩm Mục Thâm.
"Cậu muốn đứng về phía anh ta, cậu đứng thế nào?"
Tề Duyệt suy nghĩ nói, "Mấy ngày hôm trước tớ ở nhà cũ đã quyết định. Hơn nữa trải qua khoảng thời gian ở chung, người cao ngạo tự phụ như Thẩm Mục Thâm, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện buôn bán hối lộ. Cho nên tớ hoài nghi, cái gọi là phạm tội này, có người vu oan hãm hại."
"Cho nên cậu muốn thay anh ta tra ra được người vu oan hãm hại? Phụ nữ có thai như cậu đi thăm dò cái gì?" Khoé miệng Hải Lan giật giật, liếc mắt nhìn bụng Tề Duyệt, "Cậu có an phận làm phụ nữ có thai không vậy?"
Tề Duyệt ngẩn người, sau đó cười. "Lời cậu nói không khác biệt so với Thẩm Mục Thâm là mấy. Anh ấy cũng nói tớ là phụ nữ có thai không an phận, giống người tăng động."
Hải Lan:...
Tề Duyệt cúi đầu, vuốt ve bụng mình, ý cười không giảm, "Cậu yên tâm, tớ sẽ không dày vò chính mình, tớ có chừng mực của tớ. Hiện tại tớ đoán tội danh này do người Thẩm gia gây nên. Tớ sẽ nhắc nhở Thẩm Mục Thâm cẩn thận."
Hải Lan thở dài một hơi, "Cậu muốn điều tra, tớ làm sao có thể không giúp cậu. Tuy rằng biết cậu quan tâm đến Thẩm Mục Thâm, nhưng tớ đoán chuyện này cũng không phải do Thẩm Mục Thâm làm. Không thể nào lại làm chuyện dại dột để người khác bắt được nhược điểm."
Suy tư một chút, còn nói, "Cho nên, có thể có người thật sự vu oan cho anh ta. Hiện tại loại trừ Lăng Việt, mặc dù anh ta cặn bã, nhưng cũng coi như thương nhân đứng đắn, không có khả năng. Như vậy, còn lại chỉ có người của Thẩm gia."
Người Thẩm gia, hiện tại hơn phân nửa là Tề Noãn, chuyện của Thẩm Mục Thâm không có khả năng đơn giản như vậy.