Tề Duyệt còn chưa kịp nói câu chào tạm biệt với Hải Lan, cùng Tống thư ký vội vàng vàng đưa Thẩm Mục Thâm đang say rượu, cả người khó chịu về nhà.
Ngồi với Thẩm Mục Thâm ở ghế sau, cả người dựa vào cô, vô luận cô đẩy thế nào cũng không được. Giống như lúc trước say rượu cũng bám người như vậy.
Tống thư ký từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua sếp nhà mình, khoé miệng run rẩy.
Giả vờ say rượu để gạt người, còn thừa dịp lúc Hải Lan tiểu thư rời đi để giở trò. Vì để có thể theo đuổi Tề tiểu thư, Phó tổng nhà anh ta đúng là không còn một chút nào gọi là tiết tháo.
Lúc trước Thẩm Mục Thâm trên thương trường cũng chỉ thi thoảng mới dùng đến thủ đoạn, nhưng không đến mức vô liêm sỉ như vậy.
Khi đưa hai người đến dưới lầu, Tống thư ký vẫn biết phối hợp với sếp, đem anh đỡ lên lầu.
Tống thư ký đỡ Thẩm Mục Thâm, vốn dĩ đang muốn đem đến trước cửa nhà anh, nhưng đầu óc Thẩm Mục Thâm vừa thanh tỉnh, tay khoác trên vai Tống thư ký đột nhiên dùng sức, đem Tống thư ký chuyển hướng đi về phía cửa nhà Tề Duyệt.
Lực đạo "yếu ớt" kia, Tống thư ký cảm thấy cổ anh ta xém chút nữa bị vặn gãy!
Biết rõ cửa nhà Tề tiểu thư ở hướng nào, nói sếp anh ta say rượu, ai có thể tin cho được?
Dù sao Tống thư ký nửa điểm cũng không tin.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm nheo lại, áp lực cuồn cuộn đè lên vai Tống thư ký dùng sức, dường như đang nhắc nhở:
- -- Tống thư ký, tiếp tục phát huy.
Tống thư ký không muốn hiểu ý sếp anh ta một chút nào, càng không muốn tiếp tay cho kẻ ác. Nhưng ngẫm lại anh ta cũng chỉ là một tên làm công ăn lương, cầm tiền của sếp anh ta rồi không thể nào không phối hợp.
Nhìn về phía Tề Duyệt, trên mặt lộ nụ cười: "Tề tiểu thư, phiền cô chiếu cố Phó tổng một chút. Lần trước tôi không nói rõ với cô, Phó tổng say rượu khi ngủ thường hay mộng du đi loạn. Tôi lo lắng nếu để Phó tổng ở một mình sẽ xảy ra chuyện không hay."
Tề Duyệt sửng sốt, nhìn lướt qua gương mặt say rượu của Thẩm Mục Thâm: "Lần trước hình như không thấy anh ấy đi loạn."
"Tề tiểu thư, cô xác định sau khi cô ngủ Phó tổng sẽ không đi loạn, mà sẽ tỉnh lại trên ghế sofa?"
Vừa nói như vậy, Tề Duyệt đúng là không chắc chắn.
"Vậy đêm nay để cho anh ta ở lại nhà tôi một đêm." Tề Duyệt không còn nghi ngờ gì nữa, lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà mình, dẫn sói về nhà.
Đem Thẩm Mục Thâm đang say rượu trên ghế sofa phòng khách, Tống thư ký nói: "Mấy người bạn còn lại của tôi cũng uống không ít rượu, tôi quay trở lại đón bọn họ."
Tề Duyệt gật đầu: "Anh cũng đưa Hải Lan về giúp tôi, hình như cô ấy cũng uống rượu."
Có Tề Duyệt ở đây, với cả Phó tổng cũng không thực sự say. Những chuyện sau không cần suy nghĩ nữa.
Tống thư ký từ trong nhà Tề Duyệt đi ra, dựa theo phân phó của Phó tổng, lấy di động ra, nhận được tin nhắn của Lăng Việt.
Lúc vừa rồi, Thẩm Mục Thâm lợi dụng kẽ hở giữa Hải Lan và Tề Duyệt, kêu Tống thư ký gọi cho Lăng Việt, nghĩ cách khiến cho Lăng Việt đem Hải Lan đi.
"Lăng tổng, Tống thư ký của Phó tổng tập đoàn Thẩm thị gọi chúng ta qua."
Đầu dây bên kia Lăng Việt đem quyển sách trên tay buông ra, nghĩ ngợi một hồi, sau đó nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì không?"
Tống thư ký trả lời: "Có vấn đề đó, vị hôn thê của anh họp lớp với bạn bè có uống chút rượu. Cố ý muốn tự lái xe về, ai ngăn cũng không được."
Lăng Việt híp đôi mắt lại, khi say rượu lá gan của Hải Lan không hề nhỏ.
"Anh cũng là bạn học của Hải Lan?"
"Không không không, chuyện này nói ra có chút dài. Chỉ là trùng hợp gặp gỡ, tôi muốn hỏi một chút rốt cuộc Lăng tổng có muốn đến đón vị hôn thê của mình không. Nếu không thì tôi kêu bạn của tôi đưa Hải Lan tiểu thư về?".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Lăng Việt thoáng trầm mặc nửa ngày, đem áo trên ghế cầm lên, lạnh giọng nói, "Gửi tôi địa chỉ, tôi sẽ qua đón cô ấy."
Tống thư ký đem địa chỉ gửi cho Lăng Việt, sau đó tắt điện thoại, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt anh ta lập tức biến mất.
Anh ta tin rằng, Phó tổng nhất định không phải vì muốn quan hệ của Hải Lan và Lăng Việt trở nên gần gũi hơn, vì vậy mới cố ý sắp xếp những chuyện này.
Anh ta có lý do để hoài nghi rằng đó là bởi vì Hải Lan thường xuyên xuất hiện trước mặt Tề Duyệt. Cho nên Phó tổng mới muốn buộc hai người kia lại một chỗ, để Hải Lan không còn tới chỗ của Tề Duyệt tiểu thư được nữa.
-
Tề Duyệt dùng khăn ướt nhúng qua nước ấm lau mặt cho Thẩm Mục Thâm. Sau khi lau xong liền ném khăn ướt đi, đang định đứng lên, đột nhiên cổ tay bị anh bắt được.
Sửng sốt, cô cúi đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang mở to mắt, con người đen nhánh lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Tề Duyệt nhìn thấy trong ánh mắt của anh chỉ có duy nhất bóng hình của cô, có chút không được tự nhiên.
Nhớ tới anh vẫn còn đang say rượu, dùng giọng ôn nhu nói: "Muộn rồi, anh ngủ sớm đi một chút. Tôi trở về phòng lấy cho anh cái chăn."
Thẩm Mục Thâm gật đầu, từ trên ghế sofa ngồi dậy, tầm mắt không có di chuyển, ngay cả tay cũng không định buông ra.
Tề Duyệt kiên nhẫn, dùng giọng điệu dỗ dành nói: "Anh buông ra trước, sau đó anh nói cho tôi biết anh muốn gì được không?"
Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày, Tề Duyệt thực sự nghĩ rằng anh uống say? Tuy rằng như thế, nhưng giọng nói ôn nhu này, không phải dễ nghe bình thường.
Mà là vô cùng dễ nghe.
Khoé miệng khẽ cong.
Thẩm Mục Thâm nắm lấy tay Tề Duyệt, rời khỏi ghế sofa, đứng lên, đi tới gần chỗ Tề Duyệt. Tề Duyệt sửng sốt, bước chân thoáng lui về phía sau hai bước, cẳng chân đụng phải ghế sofa, người trực tiếp ngã xuống ghế sofa.
Tay bị thương Thẩm Mục Thâm đặt lên ghế sofa, mặt khác một tay cầm lấy tay Tề Duyệt. Dùng thân thể chặn cô, đem cô vây lại trong vòng tròn.
Tề Duyệt phải dựa lưng vào ghế sofa, khoảng cách hạn hẹp. Nhưng Thẩm Mục Thâm dựa vào vô cùng gần, gần đến mức Tề Duyệt có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Thẩm Mục Thâm quá mức nóng rực, trong không khí quanh quẩn hương vị ái muội.
"Đừng buông tay, nói cho anh biết em muốn làm gì, được không?" Đôi mắt đen nhánh, đến giọng nói khàn khàn cũng mang theo tia mê hoặc.
Bởi vì động tác và giọng nói mang theo ái muội, khiến tim Tề Duyệt đập nhanh.
Không ổn, không ổn, Thẩm Mục Thâm không giống như say rượu, cô nhớ lần trước khi Thẩm Mục Thâm uống sau vô cùng an phận, yên lặng.
Cô nghi ngờ Thẩm Mục Thâm đang giả vờ say rượu.
"...Anh không có say rượu, đúng không?"
Thẩm Mục Thâm không có tiếp tục giả bộ nữa, trầm thấp cười nói: "Nửa tỉnh nửa say."
Thật đúng là giả vờ say rượu!
Tề Duyệt bởi vì tư thế ái muội, sắc mặt ửng đỏ. Nhưng lại tức giận vì anh giả vờ say rượu, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh.
"Anh đừng có tới gần, tôi sẽ tức giận đó!"
Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cổ Tề Duyệt hít một hơi thật sâu: "Dù sao em cũng tức giận rồi, thêm một chút nữa cũng không sao."
...!
Vô lại?!
Thân thể Tề Duyệt thoáng cứng ngắc, nhịp tim cũng càng lúc đập nhanh hơn.
Thẩm Mục Thâm thấp giọng hỏi: "Tề Duyệt, em không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?"
Tề Duyệt ngẩn người, ánh mắt nhất thời lóe lên, nhưng sau đó kiên định lập trường, "Lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng."
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt phun ra hai chữ "Nói dối."
"Nếu rõ ràng, em sẽ không để ý đến anh nữa. Sẽ triệt để cự tuyệt, sẽ không bởi vì anh bị thương mà chiếu cố anh. Càng sẽ không bởi vì anh uống say mà chiếu cố anh. Phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi."
Anh có phải quá mức tự luyến không?
Cô không quan tâm anh, anh cũng chẳng xảy ra chuyện gì đáng lo? Hơn nữa, chăm sóc anh bị thương ở tay, một nửa trách nhiệm là của cô. Say rượu...
Điều này không thể giải thích được, cô hoàn toàn có thể yêu cầu Tống thư ký ở lại chăm sóc anh, nhưng cô lại để anh vào nhà mà không hề nghĩ ngợi gì.
Tại sao vậy chứ?
Tề Duyệt sửng sốt, nhưng cô không nghĩ tới nữa. Đẩy Thẩm Mục Thâm trên vai cô ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
"Anh đứng lên trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện." Tư thế như vậy, căn bản không thể nào tử tế nói chuyện, suy nghĩ cẩn thận được.
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, giọng nói bất đắc dĩ: "Tề Duyệt, anh phải làm gì với em bây giờ. Em có vẻ "chậm chạp" hơn anh nghĩ."
Nếu Tề Duyệt nói bản thân nửa điểm cảm giác cũng không có, Thẩm Mục Thâm một chữ cũng không tin. Chỉ là anh không nghĩ tới, Tề Duyệt vẫn cự tuyệt nhanh như vậy.
"Em thử suy nghĩ lại xem, em đối với anh, một chút cảm giác cũng không có sao?"
Tề Duyệt sửng sốt, lúc này cô mới phát hiện ra Thẩm Mục Thâm mặc dù không say, nhưng không tỉnh táo lắm. Đúng như anh nói, nửa tỉnh nửa say.
"Anh tránh ra trước, để tôi suy nghĩ." Tề Duyệt đương nhiên không muốn nghĩ tới, chỉ là dụ dỗ trước rồi tính sau.
Thẩm Mục Thâm chăm chú nhìn Tề Duyệt, sau đó chậm rãi phun ra ba chữ: "Kẻ lừa đảo."
"Rõ ràng từ trước đến nay em đều tránh không nghĩ tới. Không phải không muốn nghĩ, mà không là không dám nghĩ." Thẩm Mục Thâm chỉ rõ.
Nửa người Thẩm Mục Thâm đè lên người cô, Tề Duyệt không thể nào lùi lại. Nhìn Thẩm Mục Thâm chỉ cách cô một bàn tay, sau lưng gắt gao dán vào ghế sofa.
Sắc mặt anh đen lại, hai mắt càng ngày càng đen như lốc xoáy, dường như muốn đem người đối diện hút vào trong ánh mắt ấy.
Một cảm giác khủng bố mạnh mẽ.
Thẩm Mục Thâm nửa tỉnh nửa say so với lúc thanh tỉnh còn khó giải quyết hơn. Không có được đáp án bản thân mình muốn, thề không bỏ qua.
Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, lỗ chân lông của Tề Duyệt co rút lại. Bất giác cô nín thở, nhưng nhịp tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.
Không khí căng thẳng, khẩn trương khiến Tề Duyệt không dám lộn xộn.
Bỗng nhiên cúi đầu, Tề Duyệt mất cảnh giác, một nụ hôn khẽ dừng trên trán Tề Duyệt.
Hai mắt Tề Duyệt đột nhiên mở to, chỉ cần một cái hôn nhẹ, Thẩm Mục Thâm đã ấn Tề Duyệt nút tạm dừng, đứng dậy.
Nhìn Tề Duyệt, anh nói: "Trước đây anh không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, gạt Thẩm gia sang một bên, gạt bỏ những định kiến trước đây. Rốt cuộc em đối với anh có cảm giác gì."
Nói xong câu cuối cùng, hơi thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Tron khoảng thời gian sống chung này, Thẩm Mục Thâm rất rõ ràng, Tề Duyệt chính là con nhím nhỏ. Bởi vì quá mức lý trí nên cô biết mình sợ cái gì. Cho nên cô dùng gai nhọn sắc bén bên ngoài để cô lập mọi thứ có thể gây hại đến cho mình.
Tề Duyệt sợ dính líu đến Thẩm gia, lại sợ hãi đứa nhỏ sẽ bị Thẩm gia cướp đi, vì vậy phản đối bất cứ tình cảm nào của anh dành cho cô.
Vì vậy, anh muốn cô đi đúng hướng, buộc cô phải suy nghĩ về điều đó. Nếu không cô sẽ mãi dừng chân ở đó không bước đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tề Duyệt mới định thần lại, nhìn về phía cửa. Sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ trái tim đang đập nhanh trước ngực.
Cô giơ ngón tay lên, run rẩy chạm vào chỗ trán mà Thẩm Mục Thâm vừa hôn qua.
Trong nháy mắt kia, đầu óc cô hoàn trống rỗng, không suy nghĩ được điều gì.
Trong đầu lại hiện lên lời nói của Thẩm Mục Thâm ---
"Gạt Thẩm gia sang một bên, gạt bỏ những định kiến trước đây. Rốt cuộc em đối với anh có cảm giác gì."
Cảm giác đối với anh?
Cô ôm đầu.
Cô không suy nghĩ đến, cũng không dám suy nghĩ. Thẩm Mục Thâm lại nhìn thấu cô như vậy.